Chương 11: Điều gì đó ẩn sau.
Tiếng chuông nhà thờ ngân lên trong bầu không khí nhộn nhịp, đông đúc của các tín đồ bước vào đại sảnh. Tất cả đang ổn định chỗ ngồi của mình, trong lúc chờ người đó bước lên bục giảng ngày hôm nay.
Đây là hoạt động không thể thiếu của những người theo đạo vào mỗi sáng chủ nhật cuối tuần, ai nấy đều chỉnh đốn lại tư thế trang nghiêm để chờ ông ta lên. Như kỳ vọng của bọn họ, người đó cuối cùng cũng tới. Ông ta từ tốn bước lên các bậc thềm trong tiếng hát của dàn đồng ca đang ngân vang lên thánh ca của chúa.
Lúc mà ông đặt chân lên tới bục giảng, cũng là lúc mà bài thánh ca dần kết thúc. Với gương mặt nhân hậu đi cùng với đó là nụ cười hiền từ của mình, vị cha của giáo hội đây là người được các tín đồ yêu quý nhất. Ai nấy cũng đều cảm thấy yên lòng khi nhìn vào ông ấy, đến cả giọng nói của ông ta cũng có thể làm trẻ em đang khóc cũng phải cười tươi.
“Hỡi những đứa con của chúa Sues, cha hôm nay rất biết ơn khi mà các con đều tề tụ đông đủ tại đây ngày hôm nay.”
Ông ta dừng một hơi, dùng ánh nhìn của ông bao quát hết một giang nhà thờ, dùng ánh mắt ân cần của mình nhìn từng tín đồ. Ai trong họ cũng cảm thấy một sự công nhận khi cha làm như vậy, không khỏi đặt tay lên trán mình mà làm tư thế cầu nguyện.
“Hôm nay lại tới ngày đặt biệt đó trong tháng, ngày hôm nay cha sẽ lại tiếp tục giảng giả cho các con về một giáo lý rộng hơn. Cha mong các con có thể tìm được chân lý thật sự qua những gì mà cha sắp sửa chia sẻ. Bây giờ các con hãy nhắm mắt lại, bắt đầu cầu nguyện và gửi sự thành khẩn của mình đến với ngài… Buổi lễ chính thức bắt đầu kể từ lúc này.”
Tất cả tín đồ nhắm mắt lại, đặt chéo hai tay lên tim mình mà cầu nguyện. Sau khi chắc chắn đã đúng giờ và không còn ai nữa, người gác cổng bên ngoài đóng sầm cánh cửa lại. Ngay sau đó lại thêm một tiếng sầm lớn, các cửa số lớn xung quanh nhà thờ được che phủ lại bằng những tấm vải lớn chứa những văn tự kèm với hình thù dị biệt.
Nhưng không một tín đồ nào mảy may tới điều đó, họ đang thành tâm cầu nguyện không hề quan tâm xung quanh đang xảy ra việc dị thường gì đi chăng nữa. Có lẽ là họ thật sự đang rất thành tâm muốn gửi lời cầu nguyện của mình với chúa?
Cả một giang cung khánh chìm trong một màu cam pha trong đó là một chút đỏ, bóng của những vòng trong lớp với những ký hiệu lạ xuất hiện ở khắp mọi nơi. Lần tiếp theo các tín đồ mở mắt của mình ra, họ trong khá là vô hồn.
Không còn giống với họ vài phút trước đây, nhưng ai cũng nở một nụ cười trên môi. Tất cả đều đứng một tư thế giống nhau, một nụ cười giống nhau, dù cho đó là người lớn, con nít hay trẻ em gì đều đang làm tất cả giống nhau mà đồng bộ.
Cứ như họ hiện tại là những con rối được múa trên tay người nào đó vậy, không một ai thắc mắc hay cảm thấy kỳ lạ cả. Tất cả bọn họ bây giờ đứng im như thế, nhìn về một đường thẳng. Cha xứ cười một điệu nhẹ nhàng mà nói.
“Tốt lắm... Cha đoán buổi lễ ngày hôm nay sẽ lại thành công đây, trước đó các con hãy chờ cha cùng nói chuyện với người bạn này một chút nào~”
Cha xứ liếc nửa con mắt ra phía sau, từ đằng sau một màn tối. Bước ra từ đó là một sinh vật trông rất là ghê tởm, cơ thể nó xoắn hết lại và cả cái đầu cũng vậy, nó có một cái đuôi rất dài và cái lưỡi ngọ nguậy liên tục sau đó quấn lấy cả thân thể nó. Nó cười lên một tiếng kinh hãi rồi nói.
“Kiehehe!~ Sau khi đã trở thành như này rồi thì ta mới biết được hóa ra nơi đây bất ổn như thế. Quả thật là thú vị, ta tới đây hôm nay với ông là để đưa ra một số đề nghị đều có lợi cho cả hai bên~ Chúng ta có thể hợp tác lâu dài đấy, Gospel.”
Cha xứ vắt chéo hai tay ra phía sau, từ từ bước đi giữa các tín đồ. Tới chỗ một đứa bé, ông bế nó lên tay, trong khi người phụ nữ cứ giữ ánh mắt vô hồn đó của mình mà nhìn về phía trước mà không mảy may gì tới. Ông vuốt ve đứa bé rồi trả lời.
“Thiên ma ngươi đây cũng đặc biệt nhỉ, ngươi tự mình tiếp nhận ý chí?”
“Đúng!”
“Thật hay vì ngươi vẫn có thể giữ lại hoàn toàn nhận thức của mình như vậy, nhưng bây giờ có lẽ ngươi khó mà suy nghĩ được như con người được nữa. Thêm vào đó trông ngươi có vẻ biết khá nhiều nữa…”
“Như vậy thì có chi đâu? Ta bây giờ cảm thấy rất sảng khoái, và quan trọng hơn ta muốn…”
Cha xứ giơ bàn tay về phía hắn, biểu thị cho hắn im lặng lại. Đặt lại đứa bé trên tay người phụ nữ, ông ta để ngón tay lên môi mình, “Shhh.” một cái rồi rồi nói.
“Hôm nay có nhiều điều bất ngờ quá nhỉ? Ngươi không bị ảnh hưởng bởi trận đồ của nhà thờ sao?”
Ông ta từng bước đi lại gần băng ghế chót của nhà thờ, một người đàn ông rón rén núp ở đằng sau chiếc ghế mà run rẩy. Ông ta nhìn vào cha xứ, ánh mắt đầy nghi hoặc mà hỏi.
“N-như vậy là sao, tôi tưởng… Thứ kia là gì? Rốt cuộc mọi chuyện là sao.”
Cha xứ giơ lấy bàn tay to lớn của mình, từ từ tiếp cận hắn ta. Vừa cười hiền từ vừa bảo.
“Ôi dào, con không cần hỏi nhiều thế làm gì đâu. Theo cha nhớ thì con đến đây để mong có thể tìm lại bản thân do đã đột ngột mất hết trí nhớ đúng không? Thay vào đó sao con không trở thành một con người hoàn toàn mới, và giữ những gì con vừa thấy giúp cha?”
Bàn tay đó ngày một càng gần, càng gần hơn với người đàn ông trong sự kinh hãi của ông ta…
***
Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng bộp lớn, nó làm tôi cảm thấy mặt mình hơi rát… Không nó rất chi là đau, mở mắt ra thì thấy cả Tug với Bao đang nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười. Nhìn thấy hai đứa nó như vậy tự dưng tôi cảm thấy tức trong người, do còn quá buồn ngủ nên tôi bỏ qua luôn.
“Đến tận tiết 5 buổi chiều rồi mà chú vẫn còn ngủ được à, cả trường về hết rồi đấy.” - Bao chẹp mấy tiếng, lắc đầu rồi nói.
Tôi lăn trên bàn học, ưỡn người ra, ngáp một cái rồi trả lời.
“Hôm qua thức khuya quá nên giờ tui buồn ngủ lắm… Với lại nghe đống kiến thức toán thầy giảng mệt lắm, ngủ sướng hơn.”
“Ít nhất cũng ra khỏi lớp đi, bảo vệ sắp đóng cửa tới phòng học mình rồi.”
Tôi uể oải thu gôm lại cặp sách, sau đó bước đi theo hai người họ. Vừa ngáp lại vừa hỏi tiếp.
“Sao hai ông còn chưa về vậy?”
Hai người họ đi trước tôi, Tug quay lại vừa đi vừa trả lời.
“Ông không muốn đi học thêm toán sao?”
“Toán cái gì?”
“Thì hôm bữa tụi tôi có nói là sẽ dẫn ông tới lớp học thêm toán mà, nên nãy giờ tụi tôi ở lại lớp chơi để chờ ông dậy rồi đi luôn. Nhưng không ngờ ông ngủ kinh quá.”
“À… Ờ, xin lỗi mấy ông nhiều giờ tui chỉ thấy muốn tìm chỗ nào rồi ngủ liền tiếp thôi.”
“Lần trước tụi tui ghi sai địa chỉ làm ông bị t·ông x·e, tụi tui thấy có lỗi lắm... Nên lần nãy phải hộ tống ông kỹ càng!” - Tug nắm chặt tay với mắt mình lại, sau đó vỗ lưng tôi mấy cái.
“Đừng bận tâm, do tôi không cẩn thận cả thôi. Thế chỗ học thêm nằm ở đâu thế?”
”Gần đây thôi, cứ đi theo tụi tôi.”
Học thêm toán à… Mà mắc cái gì mình phải đi học thêm toán chứ. Giờ trong đầu mình còn chẳng muốn nghĩ tới nó, hình như cái hôm mình chạm mặt với mấy con thiên ma mình có thề là nếu mình sống mình sẽ không bao giờ đi học thêm toán nữa thì phải.
Cảm giác bây giờ có tới đó cũng chẳng có điềm lành gì, nhưng mà ông thầy toán hôm đó chắc cũng đã làm gì đó để cứu mình đúng không nhỉ? Bất tỉnh xong lúc đó thì bản thân cũng chẳng còn nhớ gì.
Dù cảm thấy có điềm không lành nhưng sau cùng tôi vẫn đi theo hai tụi nó đến lớp học thêm. Tới nơi hai đứa nó vỗ lưng tôi đẩy tôi qua cổng trước, rồi xoay lại đi hướng khác. Tôi vội hỏi.
“Hai ông đi đâu thế?”
“Đi chơi vòng vòng xíu.” - Bao trả lời.
“Nhưng tui tưởng đã tới giờ vào học? Không phải ư.” - Tôi mở màn hình điện thoại ra, thời gian hiện đúng năm giờ chiều.
Tug bên cạnh cất tiếng, giải thích cho tôi.
“Đúng là bình thường năm giờ là vào học, nhưng học chỗ thầy nó lạ lắm. Kiểu gì vòng quanh một hồi hơn nửa tiếng nữa mới thật sự vào học, nên tụi này đi dạo xóm kèm với mua chút gì đó ăn. Chú vô chào thầy một tiếng đi, tụi này đi đây.”
Hai đứa nó lập tức đá chân đi sang chỗ khác, biến mất trong tầm mắt của tôi. Không biết nên làm gì, nên tôi nghĩ mình đành vào chào thầy toán một xíu. Qua những gì mà tôi đã thấy, chắc chắn ổng không phải là một giáo viên bình thường.
Ngày hôm đó những người ở cục phòng chấm thiên ma nghe lời ổng răm rắp, chắc chắn thân phận ổng cũng không bình thường. Lần gần nhất mình gặp thầy là ở trên trường, ổng không đã động gì đến vụ đó nhiều ngoài việc nói một câu.
“Tốt nhất là em đừng nói gì không cần thiết ra.”
Tôi lại là một người biết điều, tôi biết nếu bản thân nói ra có thể sẽ không ai tin. Nhưng kiểu gì cũng sẽ gây ra rắc rối gì đó, nên là thôi cứ giả ngu mà sống là tốt nhất. Dù sao tôi đã từng chứng kiến đủ chuyện so với lứa tuổi của mình rồi, nên cứ như vậy là tốt nhất.
Tôi từ từ mở cánh cửa của lớp học thêm ra, bước vào trong phòng học là một cảnh tượng mà tôi không thể ngờ tới. Thầy cùng với một học sinh nữa, mặt đối mặt với nhau rất căng thẳng. Khuông mặt thầy mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt đầy sát khí nhìn mà nhìn trực diện vào cậu học sinh kia.
Thầy chỉa tay vào vào cậu ta, giọng lạnh lùng mà nói.
“Lật lên đi”
“T-Thầy chắc chưa…”
“Cứ lật lên đi…”
“Thầy thật sự muốn xem…?”
“Nói nhiều quá, lật!”
Cậu học sinh đó cầm hai lá bài lên, hét toáng lên một cái thật lớn.
“UAGHHHHH! 16!”
Vâng và cái cảnh tượng mà tôi không ngờ tới được là ổng chơi xì dách cùng với học sinh ngay tai lớp học thêm. Sau khi thấy được bài, thầy cười toáng lên một cái hả hê.
“16 mà cũng dám dần hả con, nợ thầy tô phở nha.”
Cậu học sinh mặt đen xì dọng tay xuống bàn.
“Đáng ghét! Em ứ chơi nữa, vào học đi thầy ơi.”
“Cho cái tội dần dơ, ra về lại chơi tiếp với thầy biết đâu em gỡ được thì sao?”
Cậu ta suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Chơi luôn.”
Tôi cũng không biết mình nên phản ứng như thế nào trước cảnh này. Nhưng chắc là mỗi chỗ, mỗi văn hóa không chắc mình có nên phán xét cái sòng bạc trá hình này không nữa. Đứng đực ra một hồi lâu thì thầy mới chú ý đến tôi.
“Em đến đây là để?”
“Dạ, em tới đây để xin được vào học.”
Thầy rít một hơi thuốc, sau đó mới nói tiếp.
“Được thôi, nhưng mà nhớ cho kỹ là chỗ học của thầy không phải nơi tới để chơi. Đã vào đây là phải học, học cho nghiêm túc. Trên lớp thầy thấy mày toàn ngủ thôi, và còn một điều quan trọng nhất thầy phải nói.”
Ánh mắt của thầy có gì đó thay đổi, tôi tự hỏi điều gì quan trọng đến vậy mà nhìn thầy căng quá.
“Học phí là 1 triệu 300 Viento đồng, đừng có quên nha cu. Kiếm chỗ nào ngồi đại đi, băng chót còn trống đó.”
Nói xong thầy xào bài tiếp, mặc kệ tôi. Còn cái cậu học sinh trong tuyệt vọng nãy giờ, bây giờ đã vực dậy tinh thần thành công.
“Ra về làm cái gì chứ, lớp còn chưa tới đông đủ chơi thêm 3 ván thầy ơi.”
Tôi không để mấy người họ nữa mà đi lại hàng ghế băng chót trong lớp học thêm, vừa đặt mông xuống đã thấy mình đụng phải cái gì đó. Quay sang nhìn thì tôi mới thấy Aestro đang cùng chiếc guitar của mình ngủ tại đó.
Ổng từ từ tỉnh dậy, vươn vai một cái rồi mở hai mắt ra. Nhìn vào tôi với nụ cười thân thiện như mọi khi rồi nói.
“Ồ? Fil đấy à, chào cậu~.”
“Ông cũng học thêm ở đây à?”
“Không có, tớ qua đây nằm chơi chờ cho đến giờ band biểu diễn thôi~” - Cậu ta nói xong ngáp nhẹ một cái.
Tôi nhìn vào cây guitar của cậu ấy, từ hôm đó tôi cũng biết được rằng là ổng cùng với một vài người khác đã tự thành lập một band nhạc và khá là nổi tiếng ở trong tỉnh. Nghe đỉnh thật sự, nếu được tôi mong mình có cơ hội nghe band ổng chơi nhạc.
Dù gì tôi cũng rất tò mò, nhìn vào cây guitar của ổng làm tôi nhớ đến đam mê cháy bỏng từng muốn làm ông vua kéo guitar. Sau khi nghe hơn trăm bài nhạc rock vào hồi cấp hai, nhưng sớm tôi lại bỏ vì lúc đó tôi bận thời gian cho thứ khác.
Nhưng thật sự là mấy con nòng nọc đó thật sự khó nhìn quá.
“Vậy à… Nếu được tôi mong có dịp có thể tới xem band ông chơi nhạc ra sao.”
Ngay sau khi tôi vừa nói, ổng bóc tay vào trong túi áo khoác của mình. Móc ra một tấm vé, cười một cái rồi nói.
”Dễ thôi, cho cậu nè~ Một xíu học xong cậu thích thì tới xem luôn cũng được, không thì vé đó vẫn xài được cho buổi khác. Lần này tớ bao cậu vé đó, lần khác thì mua ủng hộ cho band tụi tôi nha!”
Vãi chưởng! Ổng thật sự cho mình thẳng vé luôn này, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản đến thế. Mà hình như vé này chẳng phải là vé Vip sao… Chắc từ giờ mình sẽ trở thành fan 20 năm của band ổng mất.
Bây giờ nhìn ổng trông cứ như là một học sinh bình thường vậy, nhưng mà nói đến sức mạnh thì chắc chắn không bình thường tí nào đâu. Sức mạnh ngày hôm đó tôi chứng kiến được khi ổng một mình cân hai con thiên ma thật là phi thường.
Không biết là ổng đã trải qua những gì để có thể mạnh như vậy được. Tôi không thể chê được công sức luyện tập bốn năm qua cùng chú tôi là công cốc được, khi mà hơn một quãng thời gian dài tôi được chú huấn luyện là để đối phó với người.
Thiên ma thì đúng là không ngờ tới thật, lúc đó bản thân tôi có hơi sợ và không biết thế nào mới đối phó được với tụi nó. Lúc đó quả thật tôi đã quá mất bình tĩnh, nếu mà phải đối đầu với tụi nó thêm một lần nữa tôi chắc rằng mình sẽ không rơi vô tình thế đó một lần nữa!
Trong lúc suy nghĩ những chuyện không đâu, cùng với ngồi tận hưởng không khí lớp học thêm chờ cho đến lúc thầy dạy. Dù đã qua giờ học rồi nhưng bằng cách nào đó, số lượng người đang có mặt ở đây thì lại… khá là ít.
Bất thình lình một cảm giác bất an bao trùm lấy tôi y hệt ngày hôm đó, tay phải tôi bắt đầu cảm thấy có chút run rẩy đến từ bên trong. Lần này thậm chí nỗi bất an đó tôi còn cảm thấy rõ hơn lần trước rất nhiều lần, đến nỗi cơ thể tôi tự bật dậy trong sự bàng hoàng của những người khác.
Tôi toát mồ hôi lạnh quay sang chỗ Aestro, vẻ mặt của cậu ta bình tĩnh. Chậm rãi đưa hai tay của mình ngang với tai, như đang tập trung lắng nghe thanh âm của thứ gì đó mà chỉ có cậu ta nghe được. Sau cùng mặt cậu ấy nở một nụ cười đầy ẩn ý mà nói.
“Cậu cũng thật là ‘thính’ đấy, có lẽ là tớ phải đến trễ buổi đánh band ngày hôm nay mất rồi~”