Vị Hôn Phu Đến Từ Cõi Âm

Chương 5




5

Tôi tiến lên để nhìn rõ mặt anh ta hơn, nhưng vừa bước được một bước không biết có ma xui quỷ khiến dẫm trúng phải chốt điều khiển nào không mà một mô hình ma trắng toát thình lình hiện lên lướt ngang qua người.

"Áaaaaa! Cứu mạng!!!"

Con ma được tạo ra từ loại vải mềm nhũn và trơn trượt, trên đó còn vấy đầy những vệt máu loang lổ. Từ lúc bị nó chạm vào, linh hồn tôi siêu thoát mất một nửa.

Giờ tôi cũng chả còn tâm trí nào để care người đó trông ra làm sao nữa, chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi níu chặt lấy áo anh ta từ đằng sau. Vừa chôn mặt vào lưng anh như đà điểu tôi vừa la làng.

Tấm lưng rộng rãi và vững chãi có thể chắn hết luôn giùm tôi khung cảnh đáng sợ trước mặt.

Bàn tay đang buông thõng bên đùi của anh vươn về phía sau, chạm vào cổ tay tôi.

Nghĩ rằng anh định kéo tôi ra không cho dựa nữa nên tôi hoảng quá gào lên: "Anh Lôi Phong! Cho em đi cùng đi mà!"
(Lôi Phong là một chiến sỹ Giải Phóng Quân, được hình tượng hoá thành công dân kiểu mẫu vị tha, khiêm tốn, không ngại ngần giúp đỡ mọi người.)

Bàn tay đang chạm vào cổ tay tôi hơi chững lại rồi tiếp tục di chuyển.

Tôi nín thở dõi theo.

Anh ấy vòng tay ra sau lưng tôi thành tư thế bảo hộ nhưng giữ khoảng cách 5cm không chạm vào người.

Anh rất cao, cơ bắp săn chắc lồ lộ dưới lớp quần áo. Vòng tay mang lại cảm giác an toàn level max, đủ gần để bảo vệ tôi và cũng đủ xa để giữ phép lịch sự.

Cuối cùng tôi cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm được một chút.

Anh rất điềm tĩnh, dù có đang ở trong nhà ma ngập tràn nguy cơ cũng có thể phán đoán đúng đường một cách nhanh chóng.

Thậm chí tôi còn chẳng cần mở mắt ra mà cứ thế bám áo anh là đã có thể vượt qua hết vòng này đến vòng khác.

Nhịp tim tôi vừa chậm lại được một xíu không biết lại tăng lên từ bao giờ.

Anh ấy ngầu quá trời.

Muốn xem anh ấy trông thế nào.

Kết quả vừa hé mắt ra chưa kịp xem gì tôi đã bị NPC treo cổ đi ngang qua doạ cho hết hồn: "Ui trời ơi!"

Anh hơi khựng lại rồi dùng bàn tay vẫn để vòng sau lưng tôi khe khẽ vỗ về:

"Nhắm mắt lại."

Như anh đang dỗ trẻ con vậy.

Tôi ngượng ngùng gật đầu, mấy sợi tóc mái trên trán cọ vào vải áo trên lưng anh và dính luôn ở đó quyến luyến không muốn xa rời.
(Chị bé ơi do tĩnh điện thôi :))))

Tôi muốn cảm ơn anh ấy.

Vì vậy tôi nghe lời anh nhắm mắt lại rồi hỏi: "Anh có thích kẹo bông gòn không?"

Nước đi này của tôi có vẻ anh không lường trước được nên đơ ra một lúc mới hỏi ngược lại: "Em muốn tặng tôi à?"

Có một loại xấu hổ gọi là bị nói trúng tim đen, tôi lắp bắp viện cớ: "Kẹo bông gòn ở công viên giải trí này nổi tiếng lắm á. Bàn Tử bạn tôi cực kỳ thích ăn nó."

Anh không đáp lời nữa, cứ thế đều đều đi tiếp đến lối ra.

Thứ âm nhạc quái đản rợn người trong nhà ma nhỏ dần.

Tôi phát hiện mình đã phá đảo xong chiếc game này thì khá phấn khích, thần kinh cuối cùng cũng không căng như dây đàn nữa.

Vội thả áo anh ra, rồi mở mắt, nhưng khi mắt tôi thích ứng được với ánh sáng ngoài trời thì anh đã đi mất từ bao giờ.

Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng đâu đây.

Tôi hít trái hít phải, mãi mới nhận ra mùi toả ra từ lòng bàn tay mình.

Hoá ra là mùi trên áo anh, trong nhà ma tôi căng thẳng quá nên không chú ý.

Tự dưng tôi nhớ đến khuôn mặt của kẻ đáng ghét trong giấc mơ.

Hắn cũng có mùi gỗ đàn hương.

Nước hoa mùi này đang hot trend à?

Có lẽ nào…

Chưa kịp để tôi nghĩ gì thêm, Bàn Tử chạy tới từ lối ra: "Uầy! Mày ra nhanh hơn tao cơ à!"

Dù là tôi không có tự tìm thấy đường ra, nhưng mà hehehe nó làm sao mà biết được.

Vậy nên tôi nghênh ngang khinh nó ra mặt:

"Trình gà."

Nói điêu đúng là chột dạ thật. Tôi mau chóng đi về phía hàng kẹo bông gòn.

Bàn Tử có vẻ vẫn không cam lòng lắm, vừa đi theo vừa lẩm bẩm: "Sao mà thế được nhỉ? Chả có nhẽ..."

Hàng kẹo bông gòn này nổi tiếng vì khách có thể tùy ý yêu cầu tạo hình kẹo.

"Heo Peppa xong rồi đây." Nhân viên đưa kẹo cho tôi, nhìn thấy Bàn Tử bên cạnh liền tranh thủ up sale: “Hai bạn mua thêm một cái nhé?”

Tôi mặt lạnh tanh lắc đầu: "Nó không xứng được ăn."

Trên đường quay trở về, tôi giữ khư khư kẹo bông heo Peppa bên mình, lên chơi Tháp rơi tự do cũng nhất quyết phải cầm nó trên tay.

Trông Tháp rơi tự do không cao lắm, nhưng khi tôi bị kéo lên tít đỉnh và nhìn xuống bên dưới thì đến người tôi còn chẳng thấy đâu…

Vào tròng rồi!

Bàn Tử đang lén lút cười trộm. Tôi trừng mắt nhìn nó:

"Mày còn dám cười, tao nhất định sẽ... a...! Kẹo của mị!"

Tôi chưa kịp nói hết câu thì dãy ghế đã bắt đầu rơi tự do từ đỉnh xuống chân Tháp.

Kẹo bông gòn quá nhẹ nên không thắng được lực cản của gió khi rơi với tốc độ cao như thế này. Gió hất ngược chú heo Peppa hồng của tôi dính bẹp sang mặt Bàn Tử.

Tôi vừa tiếc của vừa lo nhỡ thằng bạn có chuyện gì: "Mày ổn không?"

Bàn Tử ợ lên một cái: "Nhem nhem... vị dâu."

Tôi nhìn nó trân trân không nói nổi nên lời, rồi đành nhìn xuống đám người bên dưới cho đỡ tức. Bỗng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc ở đó.

Kẻ đáng ghét trong giấc mơ của tôi!

Mặc dù trong mơ tôi thấy anh mặc kiểu quần áo khác với bây giờ nhưng điểm chung là trông đều cao cấp đắt tiền cả.

Anh ta chỉ đứng yên đó mà như có ma lực tự động biến đám đông trở thành phông nền cho bản thân.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng tôi.

Có lẽ anh nghĩ Tháp rơi tự do khá nguy hiểm nên lo lắng ra mặt.

Cái gì vậy trời!

Biểu cảm trên mặt kẻ đáng ghét đó đúng kiểu như tôi là một đứa trẻ không ngoan, cần phải bị phạt vậy.

Anh ta đúng là kẻ khó ưa.

Gặp kẻ hôn quịt, bắt lại không tha!

Tháp rơi tự do lên lên xuống xuống vài lần, cuối cùng cũng dừng lại. Tôi nhảy ra khỏi ghế an toàn, mắt vẫn không rời khỏi anh ta.

Nhưng anh cũng dự đoán được Tháp rơi tự do sắp kết thúc lượt chơi.

Anh quay lưng hoà vào dòng người bất tận.
Khi tôi vội vàng chạy đến thì anh đã mất hút trong biển người.

Bàn Tử cầm chiếc que, di tích còn sót lại của cây kẹo bông gòn, huơ trước mặt tôi: "Mày nhìn cái gì đấy? Tình nhân trong mộng à?"

Tôi đỏ mặt vì bị nó nhìn thấu tâm tư.

Bàn Tử nhìn tôi rồi rú lên: "Đùa, mày có chuyện gì khai mau để nhận khoan hồng của tổ chức!"

Dưới sự tra khảo của Bàn Tử, tôi tóm tắt lại cho nó về kẻ đáng ghét đẹp trai trong giấc mơ. Đương nhiên một số chi tiết như hôn hít các thứ thì không cần kể cho nó, lược bớt đi để lại đoạn đẹp trai là được rồi.

Bàn Tử suy tư một hồi: "Nông cạn."

Tôi trợn mắt vặc lại: "Mày thì biết cái gì, vẻ ngoài thu hút thì người ta mới có hứng thú tìm hiểu nội tâm chứ."

Nghe xong, hình như nó hơi chạnh lòng, thõng tay vứt cái que vào thùng rác.

Biết mình lỡ lời, tôi đổi chủ đề: "Mày tính điền nguyện vọng vào trường nào?"

Không ngờ được nó lại cười toe toét nói với tôi: "Kẹo bông gòn của mày đâu rồi?"

Ô mô!

Tôi quên béng mất phải đi mua lại kẹo.

"Tổ Tiên ngài đợi con thêm một chút!" Tôi chào Bàn Tử rồi tất tả chạy lại hàng kẹo bông.