Vị Hôn Phu Đến Từ Cõi Âm

Chương 6




6

Tôi biết là phát biểu của tôi về vẻ bề ngoài hôm trước có thể đã làm Bàn Tử tổn thương.

Nhưng tôi nào có ngờ được ảnh hưởng của nó lại lớn đến vậy!

Bàn Tử tới tìm tôi vào một ngày tháng bảy, cậu ta giảm béo thành công đến mức suýt nữa thì tôi không nhận ra!

U là trời, anh đẹp trai này là ai zậy?

Bàn Tử béo ú tôi quen đi đâu rồi?!

Nó bị trêu đến đỏ bừng mặt, đẩy tay tôi ra: "Đừng nhìn tao nữa. Lấy giấy báo trúng tuyển của mày ra đây tao xem nào."

Hôm nhận thư mời nhập học, cả nhà tôi náo nhiệt hơn cả ăn Tết. Mẹ kéo tôi vào thư phòng, liên tục quỳ lạy.

Xong rồi còn nhờ người đặt cho một cái đầu lợn mới đụng để cúng.

Đầu lợn…

Uhuhu, cái kẹo bông gòn hình heo Peppa của tôi…

Đọc xong thông báo trúng tuyển, Bàn Tử xoa tay hằm hè, nhìn tôi đầy mong đợi: "Tao muốn…"

Tôi rút lá thư khỏi tay nó: "Không, mày không muốn gì hết."

"Hề hề, tao chỉ muốn gặp Tổ Tiên nhà mày một xíu thôi." Bàn Tử cười, "Phù hộ mày vào được cả Bắc Đại, quá trời xịn xò luôn!"

Tôi không muốn Bàn Tử làm phiền Tổ Tiên nhưng ngặt một nỗi bộ dạng fanboy của nó làm tôi tự hào quá thể, nên cắn môi quyết định: "Chỉ vào nhìn một xíu thôi đấy nhé."

Hôm nay thư phòng hình như lạnh hơn bình thường.

Bàn Tử tò mò quan sát bàn thờ nhưng không sờ mó linh tinh. Duyệt, 10 điểm lễ phép. Nó cúi đầu trước bài vị, nói: "Xin Tổ Tiên phù hộ cho con sớm có bạn gái."

Tôi trợn mắt nhìn nó, nhấn mạnh: "Tổ Tiên của nhà tao chứ nhà mày à."

Bàn Tử cười cười không nói gì nữa. Lát sau nó thấy cái đệm hương bồ trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: "Không phải đáng lẽ nên quỳ đệm cỏ à?"

Tôi đắc ý trả lời: "Tổ Tiên cưng tao nên tao được ngồi đệm bông đó! À mà mày đừng có đánh trống lảng, mày đỗ trường nào?"

Nó giương mắt né tránh Quách Tư: "Đại học Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh."

"Bưu chính Viễn Thông Bắc Kinh?!" Giờ tới lượt tôi kinh ngạc: "Tao tưởng mày muốn học ở một trường phía nam cơ mà?"

"Nhưng Vĩ Ba đậu Bắc Kinh, mày... cũng sắp đi Bắc Kinh." Bàn Tử càng nói giọng nó càng lí nhí. Nhiệt độ trong phòng dường như cũng lạnh hơn.

Nếu chúng tôi có thể tiếp tục học gần nhau thì càng vui chứ sao. Tôi định hỏi thêm nhưng Bàn Tử lại đổi chủ đề: "Tìm được người tình trong mộng của mày chưa?"

Tôi hơi sửng sốt khi nghe nhắc về kẻ đáng ghét đó.

Lạ là kể từ hôm ở công viên giải trí tôi chưa mơ thấy anh thêm lần nào, cũng chẳng gặp được ngoài đời nữa.

Chắc hẳn bạn đã từng gặp hay chí ít từng nghe về trường hợp tương tự như tôi.

Mơ về một người lạ, rồi gặp một người giống y như đúc ngoài đời.

Bằng một thế lực nào đó, tôi vẫn luôn tin người tôi gặp trong mơ và người ở công viên giải trí là một.

Dù có đúng thế thật nhưng anh như bong bóng xà phòng tan biến vào hư vô vậy.

Không chút dấu vết.

Mẹ cũng thôi không giục tôi thực hiện hôn ước nữa.

Tôi đoán, hẳn là Tổ Tiên đã giải quyết mối hôn sự bất thường này giúp tôi.

Kết hợp hai chuyện, tôi thậm chí còn có liên tưởng đ.i.ê.n rồ, rằng kẻ đáng ghét trong mơ chính là vị hôn phu ma của tôi.

Hiện đang công tác với vai trò NPC trong nhà ma, tốt bụng, đẹp trai…

Nghe có vẻ…

Cũng ổn.

Ơ nhưng mà, tỷ lệ là cùng một người mong manh quá trời.

Tôi lắc đầu nói với Bàn Tử: "Tao không gặp được anh ấy nữa."

Thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, Bàn Tử nói bằng giọng chua lòm: "Thôi đi bà, bà mới gặp người ta có hai lần thôi đó. Lại còn trong mơ. Chưa gì đã yêu chếc đi sống lại rồi."

"Cái đồ mập ú chít tịt." Tôi đẩy nó sang một bên: "Đừng có ăn nói bậy bạ trước mặt Tổ Tiên nhà tao."

Tôi lấy ba nén nhang từ trong tủ ra, thắp lên rồi vái:

"Tổ Tiên à, ngài đừng nghe nó nói linh tinh. Nó đang nói đến người mà hôm nọ con xin ngài cho gặp lại trong mơ thêm một lần ấy. Con rất thích người đó, nhưng... đúng là mơ với thực khác nhau thật đấy.”

Lửa đỏ đầu nhang chỉ âm ỉ cháy nhưng lại khiến cả căn phòng ấm áp hơn hẳn.

Mùi hương thoang thoảng len vào khứu giác, cảm giác mông lung đến mức tôi cứ ngơ ngác nhìn mấy cây nhang cháy dần, mãi mới sực tỉnh cắm chúng vào lư hương.

Bình thường thì tôi sẽ dùng lá keo để giao tiếp với tổ tiên chứ hiếm khi đốt nhang.

Nhưng giờ có Bàn Tử ở đây, tôi chẳng muốn nó biết về cách thức giao tiếp này chút nào, bí mật này tôi chỉ muốn giữ riêng thôi.

Sau khi ra khỏi phòng, Bàn Tử hít hít như choá: "Nhang mày vừa thắp thơm ghê."

"Chỉ là loại nhang gỗ đàn hương phổ thông thôi."

Vừa trả lời xong, đột nhiên tôi thấy đôi mắt Bàn Tử mở to đầy hoang mang: "Mày đừng khóc."

Ai khóc? Tôi á?

Tôi vội đưa tay sờ sờ mặt.

Nghĩ cũng hài, người mạnh mẽ như tôi lại bị Bàn Tử bắt gặp cảnh mít ướt thế này.

Vì sao tôi khóc à?

Vì cơ thể anh ấy cũng toả ra mùi gỗ đàn hương giống vậy. Mùi nhang khiến tôi không thể ngừng nhớ anh.

Nỗi nhớ càng day dứt khi tối đến mẹ tôi mang lại một tin sét đánh ngang tai.

Nước mắt mẹ rơi lã chã, hai tay run run ôm chặt lấy tôi: "Ngài sắp tới rồi."

Tim tôi như ngừng đập.

'Ngài'.

Chỉ một chữ thôi tôi cũng hiểu đó là ai rồi.

Vị hôn phu ma mà tôi chưa từng gặp mặt.

Anh ta thông báo với mẹ rằng sẽ đến nhà tối nay để thực hiện nghi lễ đính hôn.

Tại sao nhất định phải là hôm nay?

Tôi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói tối nay trời sẽ mưa.

Tôi sợ nhất những ngày mưa.

Khi tôi còn nhỏ, bố mẹ mới khởi nghiệp chưa lâu. Họ thường tăng ca đến tận khuya.

Tôi có thể vượt qua những đêm mưa gió sấm sét đùng đùng mà không có họ đều nhờ ôm bài vị Tổ Tiên cả.

Tôi kể với bố mẹ là bài vị của tổ tiên vừa ấm vừa mềm.

Trông họ hơi chột dạ.

Tổ Tiên chưa từng tỏ ra hiền từ với họ.

Cũng không phải là chuyện lạ gì.

Bởi vì từ bé tôi đã biết Tổ Tiên cưng tôi nhất nhà.

Nhưng…

Tôi không khỏi hoảng hốt nghĩ:

[Tổ tiên đã hứa sẽ giúp mình đối phó với vị hôn phu ma, nhưng hắn vẫn đến được đây. Chứng tỏ trong cuộc đọ sức thần bí kia, Tổ Tiên không giành được phần thắng. Không có Tổ Tiên chống lưng nữa thì mình phải làm sao bây giờ?]

Việc gì tôi cũng ỷ lại vào Tổ Tiên, ngài đáng tin cậy đến mức tôi cứ tưởng ngài có thể che chở tôi an toàn đi qua mọi giông bão, phù hộ tôi có cuộc đời suôn sẻ như ý.

Tôi chỉ cần chăm ngoan học hành, còn lại ngài sẽ lo hết.

Chưa bao giờ tôi nghĩ ngài có thể bại dưới tay ai.

Mẹ tôi vẫn khóc mãi không ngừng dù hiểu rõ nếu không có vụ hứa hôn này thì tôi cũng chẳng sống được tới tận bây giờ.

Vị hôn phu kia đã thực hiện đúng lời hứa mang lại cho tôi sức khoẻ nên nhà tôi chẳng có lý do gì để hủy hẹn ước cả.

Mắt mẹ sưng lên như hai quả óc chó: "Kiểu Kiểu, chuẩn bị đi thôi con."

Bố cũng nghiêm nghị nhìn tôi và bảo tôi sẵn sàng lên đường.

Tôi cảm nhận được máu chạy rần rật hai bên thái dương.

Trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, chạy.

Tôi rửa mặt qua loa rồi về phòng ngủ lấy cặp sách. Sau đó lẻn vào thư phòng mang theo bài vị bỏ nhà đi bụi!

Tổ Tiên, con sẽ không bỏ lại ngài đâu!

Trên thực tế, tôi cũng không biết phải đi trốn nơi nào.

Tôi không biết ai giỏi thuật pháp cả. Cũng chẳng dám đến nhà bạn bè, lỡ đâu liên lụy họ.

Thậm chí tôi còn nghĩ kể cả có trốn được thì sớm muộn gì cũng bị bắt lại thôi.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình cần phải chạy.

Được chừng nào hay chừng ấy.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi đeo ngược cặp sách ra trước người rồi đi tiếp.

Đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng đến nơi.

Tòa án.

Nghe tên là thấy ngập tràn năng lượng chính nghĩa rồi.

Ma quỷ chắc chắn sẽ không đột nhập vào được đâu nhỉ.

Tôi ngồi xuống gốc cây Hông trước lối vào tòa án.

Đêm đã khuya.

Cơn mưa ập đến như đài dự báo.

Tiếng mưa rào rào làm tôi sợ hãi nép mình dưới tán cây.

Cây Hông không sum suê lắm, những hạt mưa liên tục len lỏi qua cành lá rồi rơi xuống người tôi như nhắn nhủ: 'Chớp sắp rạch ngang trời, sấm sét cũng theo sau ngay thôi.'

Tôi ôm chặt bài vị trong lòng, cầu ngài làm cho sấm sét đừng giáng xuống.

Nhưng ngay sau đó một tia chớp loé sáng cả vòm cây.

Mấy giây sau, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.

Tôi run cầm cập.

Tổ Tiên không còn linh nữa ư?

Tôi sực nhớ ra ngài mới chiến đấu với vị hôn phu ma của tôi.

Hay là Tổ Tiên bị thương rồi? Có nặng lắm không?

Nhưng hai tiếng sấm rền liên tiếp nhắc nhở tôi rằng tôi nên tự lo cho bản thân trước khi lo cho ai.

Mưa trải nước ướt đẫm mọi thứ xung quanh. Trời tối đen như mực, thỉnh thoảng mấy tia chớp lóe lên, chiếu những cái bóng lay động có hình dạng kỳ dị trên mặt đất.

Tôi không khỏi nhớ đến kẻ đáng ghét trong giấc mơ.

Anh sẽ lo khi tôi chơi Tháp rơi tự do, sẽ dẫn tôi phá đảo nhà ma.

Tấm lưng rộng và rắn rỏi của anh giống như cảng tránh gió an toàn cho tôi.

Bây giờ anh đang ở đâu?

Nỗi nhớ hoang hoải này sẽ kéo dài bao lâu nữa?

Mưa càng lúc càng lạnh, nhưng lạ thay, tôi lại cảm thấy người hơi nóng.

Chắc là do sốt rồi.

Ai đó… làm ơn giúp tôi với…

Trước khi tôi lịm đi, một đôi giày da đen quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Tôi dùng nốt chút sức lực còn lại ráng ngẩng đầu, một tán ô đen lớn che trên đầu.

Rồi một chiếc kẹo ngọt vị trái cây bị nhét vào miệng tôi.

Tôi được ôm lên, dựa nhẹ trong vòng tay anh.

Nước mắt chảy dài trên má, tôi thì thào tự nhủ:

"May quá có anh ở đây rồi."