4
Tôi tỉnh dậy thì thấy Bàn Tử đang ngồi nhòm mình lom lom.
Tôi nạt nó: “Nhìn gì tao?”
Bàn Tử chỉ chỉ vào môi tôi: “Mày ngủ sưng vều cả mỏ lên rồi kìa.”
Tôi sờ môi kiểm tra, đúng là hơi sưng lên thật. Chắc do tôi vô tình cắn phải trong lúc mơ. Chít tịt, tất cả đều tại tên đẹp trai đáng ghét đó hết!
Lúc về đến nhà, mẹ vừa nhìn đến môi tôi đã hoảng hồn: “Kiểu Kiểu, con có bạn trai rồi đấy à?”
Tôi nhe răng trợn mắt: “Mẹ đoán xem bạn trai con ở đâu, trong mơ hay trên bộ đề thi? Đấy, mẹ nói xem nào.”
Mẹ tôi cau mày nghĩ một hồi lâu rồi gọi điện cho bố. Xong xuôi mẹ nghiêm trang kéo tôi ngồi xuống tâm sự: “Kiểu Kiểu à, ngày nhỏ con cứ ốm dặt ốm dẹo, thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn nhà.”
Tôi nghe đi nghe lại chuyện này đến thuộc lòng cả ra rồi nhưng hôm nay tự nhiên càng nghe lại càng thấy có linh cảm không lành.
Giác quan thứ sáu của con gái cấm có sai bao giờ, quả nhiên lần này mẹ kể chi tiết hơn: “Mẹ được người ta chỉ cho rằng nếu kết âm hôn thì con sẽ tai qua nạn khỏi”.
Những câu chuyện kinh dị tiêu biểu như Áo cưới giấy hay Giày thêu đỏ lập tức hiện lên trong tâm trí tôi. Da gà da vịt trên người thi nhau nổi lên, gáy cũng thấy như có cơn gió lạnh toát thổi qua. Tôi tự xoa hai cánh tay dựng đầy lông tơ:
“Mẹ đừng dọa con!”
Mẹ tôi mím chặt môi, nhìn tôi mãi rồi thở dài: “Lúc đó thực sự là hết cách rồi, kêu mẹ thử cách đ.i.ê.n rồ hơn nữa mẹ cũng thử. Nhưng mà đúng là hứa hôn xong, sức khỏe con cũng càng ngày càng tốt lên.”
Tôi hỏi với giọng run run: “Rồi sao nữa?”
Mẹ cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt tôi: “Thì,... thì mẹ đã đồng ý với người ta con thi đại học xong sẽ gả sang bên đó.”
“Ôi thần linh ơi!”
Tôi không thèm lấy kẹo đã lao thẳng vào thư phòng như một cơn bão rồi sập mạnh cửa. Quỳ xuống đệm hương bồ, tôi lớn tiếng nói:
“Tổ Tiên, con chưa từng cầu xin ngài điều gì...”
Cú sốc này làm tôi hoảng quá. Mẹ hẹn người ta là khi nào tôi thi đại học xong, mà kỳ thi đại học vừa kết thúc rồi.
Liệu ngày mai tôi có bỗng dưng bị bốc đến nhà chồng không?
Tôi chỉ vừa mới mười tám thôi mà!
Lại còn chưa có mảnh tình nào vắt vai!
Quan trọng nhất là tôi vừa đỗ Bắc Đại!
Cuộc sống sinh viên tươi đẹp còn chưa kịp bắt đầu mà tôi đã bị kéo vào nấm mồ hôn nhân rồi sao?!
Rồi tôi sẽ bị vị hôn phu không tồn tại chốn dương gian kia vắt kiệt sinh khí mất.
Có khi nào tôi có bầu luôn không?
Và đẻ ra cái thứ quái thai nửa người nửa ma!
Càng nghĩ lại càng không cầm được nước mắt. Tôi mếu máo lết bằng đầu gối đến trước bài vị Tổ Tiên:
“Nhưng lần này xin ngài giúp con với! Con sợ ma lắm!”
Không để tâm sự khó chịu khi phải quỳ trực tiếp lên sàn cứng, tôi vội vàng xin keo. Nghĩ chưa đủ thành kính, tôi còn dập đầu một cái.
Chuyện này kinh khủng quá mức chịu đựng rồi!
Mẹ đưa tôi đi gặp Tổ Tiên lần đầu lúc tôi mới lên ba. Khi ấy mẹ bắt tôi quỳ xuống.
Tôi nhớ đến những người trong TV thường mặc trang phục cổ cúng bái nọ kia, họ còn hô: “Tổ Tiên” nữa. Thế là tôi sao y bản gốc. Mẹ thì vô cùng bất ngờ trước biểu hiện hết nước chấm của tôi dù chẳng có ai dạy cho.
Đấy cũng là lần đầu tiên tôi được chứng kiến độ 'linh' của Tổ Tiên nhà mình. Căn phòng lặng ngắt như tờ khoảng năm giây, rồi đôi lá keo khẽ khàng và chậm rãi dao động theo chiều dọc.
Nghĩa là Tổ Tiên nhận lễ của tôi rồi đó.
Mẹ tôi mau mau chóng chóng bảo tôi lạy tạ ơn. Tôi ráng làm theo, nhưng hồi bé tôi ốm yếu đến mức không thể dập đầu được. Mỗi khi tôi cúi xuống thì rất đau đầu, cả cơ thể cũng không giữ thăng bằng được. Người lớn trong nhà rơm rớm nước mắt lo lắng nhìn tôi. Cũng may sau đó hai lá keo liên tục dao động ngang.
Ý là Tổ Tiên miễn lễ, tôi không cần vái lạy nữa.
Dù hiện tại tôi đã tự chủ thăng bằng được rồi nhưng tôi cũng chẳng lạy bao giờ nữa.
Mỗi dịp cúng đầu năm, bố mẹ tôi đều quỳ lạy Tổ Tiên, dâng lên những cái dập đầu thành kính để tỏ lòng biết ơn vì Tổ Tiên đã phù hộ cho tôi. Tôi thì chỉ quỳ bên cạnh. Tổ Tiên thiên vị tôi, tôi không thích dập đầu thì không cần làm.
Mà bây giờ đâu có giống lúc đó.
Ma theo đến tận cửa tới nơi rồi, không thích đến mấy cũng phải dập đầu.
“Tổ Tiên, ngài giúp con được không? Con chưa muốn lấy chồng.”
Mắt tôi ầng ậng nước. Tôi vừa cúi người lạy nước mắt đã tràn mi, rơi xuống đất.
“Tổ Tiên...”
Hai lá keo không di chuyển gì.
Mãi một lúc lâu sau, chúng mới chầm chậm đung đưa theo chiều dọc.
Đồng ý rồi!
Tôi giơ tay quệt nước mắt, cười rộ lên.
“Cảm ơn ngài, Tổ Tiên muôn năm!” Tôi lạy thêm lần nữa, khen từ tận đáy lòng: “Chỉ có Tổ Tiên là tốt với Kiểu Kiểu nhất thôi, con cũng yêu ngài nhất nhà!”
Bình thường tôi mà nói vậy lá keo sẽ phản ứng lại ngay, nhưng hôm nay chúng chỉ nằm im.
Chắc là Tổ Tiên mệt đúng không nhỉ?
Tôi đứng dậy thì thầm: “Ngài mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào nhé.”
Thay vì lời cảm ơn suông, tôi quyết định đến công viên giải trí một chuyến để mua loại kẹo bông gòn tôi thích dâng ngài.
Bàn Tử biết tôi tính đi đến đó thì nhất quyết đòi bám càng.
Đang là kỳ nghỉ hè, mùa cao điểm ăn chơi nhảy múa nên công viên giải trí cũng phát triển thêm mấy khu vực mới để thu hút khách hàng tiềm năng.
Tôi vốn định đi xuyên qua khu vui chơi đến thẳng Quầy thực phẩm bảo bối của mình ở góc trong cùng, nhưng đang đi thì Bàn Tử bị Khu Nhà Ma hút mất hồn nên nó không chịu đi tiếp.
“Nhà ma!” Nó chỉ vào ngôi nhà u ám trước mặt, mắt sáng như đèn pha: “Từ Kiểu, nhà ma kìa!”
Bây giờ chỉ nghe tiếng “ma” thôi là tôi đã thấy hãi rồi.
Nhỡ đâu đụng trúng vị hôn phu không còn sống của tôi đang công tác tại chỗ này thì sao?
Tôi nhăn như khỉ ăn gừng: “Không, tao đi tiếp đây.”
Bàn Tử đột nhiên reo lên như Columbus phát hiện ra Châu Mỹ: “Eo ôi, Từ Kiểu, tao biết rồi nhá! Mày bảo không sợ trời không sợ đất, không sợ bố con thằng nào, nhưng thật ra là mày sợ ma!”
Tôi xoa cổ chống chế: "Ăn nói linh ta linh tinh cái gì đấy! Tao đang vội mua kẹo cho Tổ Tiên nhà tao!"
Bàn Tử nói: "Rén rồi thì nhận đêee!"
Tôi gào to: "Mày mới rén ý!"
Bàn Tử làm mặt hề: "Không rén thì vào xem nào!"
"Vào thì vào, tao lại sợ mày chắc!"
Cả giận mất khôn, tôi trúng kế khích tướng của nó rồi. Hối hận gần chếc.
Xu hướng bây giờ của mấy trò phiêu lưu thử thách can đảm này là tự khám phá. Ngôi nhà ma ám này không rộng lắm, nhưng người chơi cần tự mình mò ra lối thoát.
Trước khi vào Bàn Tử hứa rằng sẽ để tôi nắm vạt áo nó, nhưng vừa qua cửa một cái nó đã bị mấy thứ bên trong thu hút rồi lẩn đi đâu mất tiêu.
Tôi vừa nắm chặt lá keo của Tổ Tiên vừa hỏi thăm gia phả mười tám đời nhà nó trong lòng:
[Thề cá trê chui ống. ]
[Hứa thật nhiều, thất hứa cũng thật nhiều.]
[Dựa lời bọn con trai thì lợn nái cũng biết leo cây. ]
…
Tôi đưa lá keo lên ngang mặt, khấn không ngừng: “Tổ Tiên phù hộ độ trì, điều lành mang đến điều dữ mang đi…”
Trong bóng tối, một tiếng thở dài khẽ khàng vang lên.
Theo sau là một giọng nam trầm ấm ngắt ngang lời khấn của tôi: “Đi theo tôi.”
Hình như tôi đã nghe giọng nói này ở đâu đó rồi. Nhưng nhà ma toàn bật mấy kiểu âm thanh quái đản rùng rợn nên tôi cũng không chắc mình có nghe chuẩn không.
Lúc ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt của người đó, định gợi chuyện để nghe lại giọng anh ta.
Khó mà nhìn rõ mặt ai dưới ánh sáng tù mù của mấy cái bóng đèn leo lét lập loè trong đây được, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn ra sống mũi của anh rất cao.
Giờ không chỉ âm thanh quen quen, mà khuôn mặt đó tôi cũng thấy quen quen luôn.