Chương 30
"A Thích, ra san, trước bữa tối, đánh với anh một ván." Đoàn Duệ đột nhiên nhìn Đoàn Thích nói.
Đoàn Thích: "Vâng."
Đường Thi một mặt mông lung, đây là cảnh gì đây, vừa về nhà đã muốn đấu võ?
"Xương cốt quá yếu, đợi nghỉ đông, nhất định sẽ thụt lùi rất nhiều." Ông nội Đoàn cũng nói với Đoàn Thích.
Đường Thi: "....."
Bà nội Đoàn kéo Đường Thi: "Đường Đường, đừng để ý đến bọn nó, để cho ba người họ tự chơi đi, cô gái nhỏ, nên văn tĩnh trầm lặng mới đúng, con trai thì thích đánh đấm."
Bị Đoàn Duệ áp chế, Đoàn Thích thở mạnh, Đoàn Duệ buông Đoàn Thích ra: "Không thụt lùi, nhưng cũng không tiến bộ."
Ông nội Đoàn hơi nheo mắt lại, nhìn hai cháu trai, nói: "A Thích thật sự không muốn vào bộ đội sao?"
Đoàn Duệ cũng nhìn về phía Đoàn Thích.
Đoàn Thích bình ổn lại hơi thở, mới chậm rãi nói: "Vâng, không đi."
Đoàn Thích thừa nhận làm cho ông nội Đoàn và Đoàn Duệ đều hơi kinh ngạc, không gì khác, trước đây Đoàn Thích thích nhất vào bộ đội, thích nhất tìm người đánh đấm, cũng không chịu thua, cho dù bị đánh bao nhiêu lần, cũng sẽ đứng dậy rất nhanh, Đoàn Thích như vậy, làm cho rất nhiều người cho rằng, Đoàn Thích trời sinh chính là hạt giống tốt trong ngành này.
Nhưng hình như, cũng không phải là đáp án làm cho người ta kinh ngạc.
Hai năm qua, Đoàn Thích ít đi bộ đội hơn, cũng giảm bớt thời gian luyện tập, thường xuyên như vậy, cũng không khó đoán.
Ông nội Đoàn cũng không nói gì, chỉ nói: "Nhớ thương lượng với ba mẹ con một chút."
Đoàn Thích đáp một tiếng, Đoàn Duệ liếc nhìn em trai, cũng nói câu: "Làm theo những gì mình thích."
"Vâng, anh cả."
***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, tháng mười hai bình tĩnh trôi qua, nhưng thật ra lại không phải bình tĩnh như vậy.
Đường Thi nhảy lên lớp 12, kết quả học tập vẫn chấn động quần hùng như cũ, áp đảo một đám lớn, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng có kinh nghiệm thành tích của Đường Thi lớp 10, cũng không phải là cái gì quá khó chấp nhận.
Nhưng có một chuyện, làm cho học sinh Thanh Cao rất khó chấp nhận, đó là Đoàn Thích lớp 11 thi được hơn 700 điểm, cao hơn thành tích 700 điểm mà Đường Thi vẫn duy trì, tuy rằng lớp 12 không thể so với lớp 11, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy Đoàn Thích quá trâu bò.
Cũng không thấy Đoàn Thích chăm chỉ lắm, nên ngủ thì ngủ, nên đánh bóng thì đánh, người so với người tức chết người, người ta trời sinh đã thông minh, dễ dàng có được thành quả mà bọn họ cố gắng gấp trăm lần cũng không nhất định có.
Trách ai? Trách ba mẹ không cho mình cái đầu thông minh sao? Ừm, có thể, về nhà nếm thử gậy tre của ba mẹ đi.
Gần đến Tết Nguyên Đàn, bầu không khí của lớp 12 cũng thoải mái hơn, ngày nghỉ lễ quốc gia, cho dù thầy cô không muốn cho học sinh lớp 12 nghỉ cũng chỉ có thể nhìn đám học sinh như là chim nhỏ thoát khỏi lồng, nhanh chóng chạy ra khỏi lớp học.
Đường Thi chậm rãi dọn dẹp đồ muốn mang về, trong lòng lại không bình tĩnh như vậy, bởi vì người họ Đoàn đã trở về hết!
Nghỉ lễ bình thường người Đoàn gia không tụ tập với nhau, chỉ có tết nguyên đán cả nhà mới quây quần, đây là bà nội Đoàn nói với Đường Thi khi nói chuyện phiếm.
"Đường Thi, sao cậu không mang bài thi về nhà?" Trương Mẫn quay đầu lại, nhìn Đường Thi dọn xong sách vở và bài thi, sau đó bỏ vào ngăn kéo, khóe miệng giật giật.
"Làm xong rồi, không mang về." Đường Thi nói.
Khóe miệng Trương Mẫn càng giật mạnh hơn: "Cậu đã làm xong hết rồi? Lúc nào vậy?"
"Ừm, nhân lúc giải lao giữa giờ." Đường Thi không có gì để giải thích, cô đi học vừa nghe giảng vừa làm bài thi, toàn tâm toàn ý, khụ, tuy rằng nghe thì không tập trung, nhưng Đường Thi quả thật có thể làm như vậy, huống hồ, đề thi quá đơn giản, cô nhìn qua một cái, hơi suy nghĩ một chút, rất nhiều câu không cần suy nghĩ và tính toán, làm xong quả thật không phải vấn đề.
Đường Thi làm bài trong giờ học, bị giáo viên bắt gặp, lúc mới đầu mấy giáo viên này còn cố ý gọi Đường Thi trả lời câu hỏi, nhưng đáp án của cô, làm cho bọn họ không còn lời nào để nói, Từ Văn còn đặc biệt vì chuyện này mà tìm Đường Thi nói chuyện.
Kết quả, Đường Thi vẫn không sợ hãi, vừa nghe giảng vừa làm việc của mình.
Tôn Giai cũng nghe thấy, xòe tay ra, tha thiết mong chờ nhìn Đường Thi: "Cho mình xem một chút?"
Khoảng thời gian này, Đường Thi và Tôn Giai cũng coi như thân thiết, biết Đường Thi sẽ không để ý mấy lúc cô ấy nói chuyện không có não, gan cũng lớn hơn.
Với Đường Thi, Tôn Giai là một cô gái thân thiện, không nhõng nhẽo ra vẻ rất ngay thẳng, nhưng người bình thường quả thật không thể chịu đựng được sự ngay thẳng của Tô Giai, có mấy lời Tôn Giai chưa nói hết, một khi nói hết, thường sẽ là nói trúng tim đen, sơ ý một chút, sẽ làm cho người ta lúng túng, thậm chí là khó coi, nhưng mà, có Trương Mẫn ở bên kèm cặp, Tôn Giai sẽ không nói nhiều câu mất não như vậy.
"Nè, không có gì đẹp, mình hơi lười, không muốn về nhà còn phải làm bài." Đường Thi nói.
Trương Mẫn không khống chế được bản thân: "Đường Thi, cậu như vậy vẫn là lười biếng, vậy mấy phàm phu tục tử như bọn mình không phải lười đến tận nhà luôn sao?"
Trương Mẫn còn ngại nói, bài tập của cô đều là đến tận giây phút cuối cùng mới bắt đầu co cẳng lên làm.
Tôn Giai lật hết bài thi vở sạch chữ đẹp của Đường thi, hâm mộ nói: "Đường Thi, chữ của cậu thật đẹp nha, không giống mình, như giun bò."
"Cậu có thể luyện chữ." Đường Thi cũng đã được thưởng thức chữ của Tô Giai, nói giun bò, còn....
"Nói chữ cậu như giun bò, còn khen cậu rồi đấy." Trương Mẫn chê bai.
Tôn Giai: ".... Cậu không biết nói cái gì dễ nghe chút sao? Chữ xấu thì làm sao?"
Trương Mẫn quả thật chống tay lên cằm nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Chữ như người?"
Tôn Giai do dự sờ mặt mình: "Mình cũng khá chứ? Đường Thi, cậu nói xem."
Đường Thi: "Ừm."
"Trang điểm vào nói không chừng còn có thể gặp người." Trương Mẫn không chút khách khí đâm thêm một đao.
Tôn Giai: "...."
Đường Thi: "....."
Quen biết đôi bạn tấu hài này, tuyệt đối là may mắn của Đường Thi trong lớp 12/1, càng ở chung, Đường Thi càng thấy rõ ràng cá tính của hai em gái này.
Mới đầu nhìn dáng vẻ yên tĩnh chủ động giúp đỡ của Trương Mẫn, Đường Thi tuyệt đối không nghĩ đến, bạn học Trương Mẫn là độc miệng, quả nhiên, tục ngữ nói hay, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Có điều, tấu hài như vậy, lại làm cho chút căng thẳng của Đường Thi biến mất, ba người ra khỏi phòng học, bước chân Đường Thi hơi ngừng lại, liếc nhìn nam sinh mặt đỏ đến mang tai trước mặt, trên tay còn cầm một phong thư màu hồng, phong thư không ngừng run run, rất rõ ràng, cậu ta đang căng thẳng.
Đường Thi chỉ liếc qua một chút, liền tiếp tục đi đường của chính mình, hoàn toàn không thấy, Trương Mẫn và Tôn Giai nháy mắt, Trương Mẫn đẩy Đường Thi.
"Sao vậy?" Đường Thi ngẩng đầu.
Trương Mẫn kéo Tôn Giai về phía sau một bước, cười híp mắt: "Đường Thi, có người tìm cậu, có muốn bọn mình đi trước không?"
Đường Thi sững sờ, nam sinh vừa nãy chạy đến trước mặt cô, phong thư màu hồng này bị nắm chặt trước mặt cô hơi run run.
"Bạn..." Đường Thi đang muốn nói cái gì, nam sinh đã lên tiếng.
Đúng, lên tiếng rất lớn.
"Đàn chị Đường, em là Tiền Thanh lớp 11/5, em thích chị, từ khi nhìn thấy em lần đầu tiên, anh đã thích em!" Mặt Tiền Thanh đỏ bừng, hai mắt kích động còn có ánh nước, nhưng không hề chớp mắt nhìn Đường Thi, phong thư màu hồng phấn càng run mạnh hơn.
Đường Thi đối diện nam sinh cao hơn cô nửa cái đầu mấy giây, vẫn là nam sinh ngại ngùng cúi đầu trước, Đường Thi suy nghĩ trong lòng, lần đầu tiên cô gặp "đàn em" này là ở đâu nhỉ?
Không có ấn tượng nha.
Thế nhưng, những cái này không quan trọng, quan trọng là, cô nên từ chối thế nào, mới có thể làm cho đóa hoa tươi mới của tổ quốc này không bị tàn phá? Cô là một bà cô già, cũng không có ham muốn trâu già gặm cỏ non nha.
Khi Đường Thi vẫn còn đang suy nghĩ, nam sinh đã đưa bức thư đến gần hơn, Đường Thi hoàn hồn, vô cùng nghiêm túc, vô cùng chân thành, vô cùng rõ ràng nói: "Đàn em Tiền Thanh, tôi thích những nam sinh thông minh hơn mình, thành tích tốt hơn mình cơ."
Tiền Thanh ngẩn người, ngây ngốc trả lời: "Đàn chị Đường, kết quả học tập tốt hơn chị, không có nha," Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tiền Thanh có chút tuyệt vọng nói, "Kết quả học tập của anh Đoàn cao hơn chị, có phải chị thích anh Đoàn không?"
Đường Thi: "....!"
Mọi người vây quanh: "....!" Hình như nghe được một tin tức siêu hot rồi!!!!
Đoàn Thích ở trong đám quần chúng hóng dưa: "....."
Đường Thi vội vàng xua tay, muốn giải thích, nhưng Tiền Thanh như là đã ngộ ra chân lý gì, uể oải nói: "Nếu đàn chị thích anh Đoàn, vậy thì tôi càng không có hy vọng, anh Đoàn thể thao tốt, thành tích học tập cao, lại đẹp trai, đàn chị thích anh Đoàn là đúng, hy vọng anh Đoàn có thể đáp lại tình cảm của chị, em sẽ chúc phúc cho hai người! Tạm biệt!"
Tiền Thanh nói xong, lau nước mắt, cầm phong thư màu hồng, khóc tu tu chạy mất.
Đường Thi: "...." Này, đàn em này, chuyện không phải như cậu nghĩ đâu!
"Đường Thi! Thì ra cậu thích Đoàn Thích?" Trương Mẫn ngạc nhiên nói.
Tôn Giai: "Thích đàn em Đoàn cũng không tệ, đàn em tốt biết bao, chủ yếu là, đẹp trai nha, nhìn nhiều còn có thể ăn thêm một bát cơm."
Đường Thi bất lực, hai người bạn cũng tin luôn rồi, cô cảm thấy, không cần quan tâm ánh mắt của người xung quanh, liền biết, tất cả đều nghĩ như vậy!
Đáng đời cái miệng nhanh nhảu của mày! Bây giờ biết cái gì hối hận chưa.
"Anh Đoàn, thì ra Đường Đường thích anh? Giấu sâu như vậy? Em không biết chút nào luôn." Trần Nghĩa hoàn hồn, kinh ngạc nói, Trần Nghĩa nghĩ lại, cậu lại chậm tiêu như vậy sao?
Nhưng mà, không đúng nha, bình thường không thấy ánh mắt khác thường nào của Đường Thi dành cho anh Đoàn nha, mỗi lần Đường Đường nhìn anh Đoàn, đều có cảm giác như là mẹ già nhìn con....
"Này! Anh Đoàn, anh ra tay ác độc quá đấy!"
"Nói đủ chưa?" Đoàn Thích vừa nãy trong lòng còn vui rạo rực, khi nghe được câu "như mẹ già nhìn con", tâm tình trong nháy mắt không còn vui vẻ như vậy.
Trần Nghĩa ngượng ngùng, cậu ta mới nói thành lời sao....
Tại sao những người khác đều tin, chủ yếu là vì, khi Đường Thi nói kiểu mình thích, vẻ mặt quả thật quá chân thành, làm cho người ta không thể không tin, mà vừa hay, trong Thanh Cao, đối tương phù hợp duy nhất, chính là Đoàn Thích.
Sự trùng hợp này, làm cho Đường Thi rất đau đầu, cô đã thấy được, mình sắp thành đề tài nói chuyện phiếm của học sinh Thanh Cao trong kỳ nghỉ tết, có điều, như vậy cũng tốt, qua nghỉ tết, chuyện này cũng phai nhạt.
Thế nhưng, khi Đường Thi ngẩng đầu lơ đãng nhìn liền đối diện với đôi mắt đào hoa của Đoàn Thích, trái tim lập tức đập mạnh.