Vì Em

Chương 31






Chương 31
Nhưng tim cũng chỉ đập nhanh mấy nhịp như thế, Đường Thi đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Một người khác của chuyện ngại ngùng này cũng ở đây, Đường Thi không khỏi nhức đầu, não của nam sinh vừa nãy quá kỳ quái, đầu tiên không có nói đến cô có thích nam sinh có thành tích học tập tốt hay không, nhưng mà, muốn so sánh kết quả học tập với cô, ít nhất cũng cùng một khối đi, khối 12 so với khối 11 thế nào được?
Không phải Đường Thi kiêu ngạo, quả thực đầu óc cô khá nhanh nhạy, thi cử cũng không làm khó được cô, thêm vào đó cô còn có kinh nghiệm của kiếp trước, những học sinh này muốn kết quả vượt cô, rất khó! Cô chỉ là muốn cho Tiền Thanh biết khó mà lui, ai ngờ sẽ lôi đến tận Đoàn Thích chứ?
Hơn nữa, cho dù cô thật sự thích nam sinh kết quả học tập tốt, bạn học Tiền Thanh, cậu cũng không nên chụp mũ loạn người nha.

Lần đầu tiên nhận được thư tỏ tình ở thế giới này, Đường Thi cảm thấy trái tim rất mệt.
Nhưng điểm quan trọng bây giờ không phải là nam sinh vừa nãy, mà là Đoàn Thích!
Đoàn Thích là ai? Đường Thi chưa bao giờ nghi ngờ Đoàn Thích có thông minh hay không, ngoại trừ một số lúc giận dỗi nào đó, Đoàn Thích quả thực thông minh đến đáng sợ, Đoàn Thích như vậy, thật sự tin tưởng lời nói vô căn cứ như vậy?
Nghĩ, tâm tình Đường Thi trở nên vô cùng thoải mái, như bình thường, khẽ cười với Đoàn Thích và Trần Nghĩa, phảng phất như chuyện này chưa từng xảy ra, càng giải thích thì càng không rõ, còn không bằng, cứ như bình thường.
Trong lòng Đoàn Thích nháy mắt nguội lạnh, sau khi nhìn thấy nụ cười bất biến trên mặt Đường Thi kia..
Trần Nghĩa ho khan một cái, vỗ vỗ vai Đoàn Thích, than thở: "Anh Đoàn, em đã suy nghĩ một vẫn đề, có người đã bắt đầu gửi thư tình cho Đường Thi rồi, này, có một thì có hai, có hai thì có ba, có ba thì..."
"Câm miệng." Đoàn Thích thấp giọng nói.
Trần Nghĩa: "...." Oan ức vô cùng, anh em đây là đang an ủi cậu nha, không nhìn ra?
Nói mà, ánh mắt Đường Đường nhìn bọn họ, hoàn toàn như trưởng bối, sao có thể xuân tâm nhộn nhạo với anh Đoàn chứ? Nếu muốn nói, Trần Nghĩa sờ cằm, Đường Đường nếu thích ai thì cũng thích người như anh Cảnh kìa? Đợi đợi... Cảm giác hai người... Ở một số phương diện nào đó, giống nhau đến thần kỳ!

Trần Nghĩa kinh sợ! Cẩn thận ngẫm lại, ánh mắt Đường Đường nhìn bọ họ không phải bao dung đại hải giống như anh Cảnh nhìn bọn họ sao? Chết rồi, chết rồi! Trần Nghĩa vì chính suy nghĩ nguy hiểm này của mình mà cảm thấy đau đầu.
Quả thật như Đường Thi nghĩ, Đoàn Thích sao có thể tin?
Vui vẻ chỉ trong mấy giây này, còn lại, đều là lạnh lẽo, đặc biệt, tuy rằng Đoàn Thích rất không muốn thừa nhận, thế nhưng, mắt của cậu theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng của Đường Thi, Đường Thi nhìn cậu thế nào, cậu còn không cảm nhận được?
Người vây xem cũng nhìn thấy Đoàn Thích, ánh mắt ngoài bát quái thì còn có một số tâm tình khác, thỉnh thoảng lại nhìn Đường Thi và Đoàn Thích, chuyện vừa rồi, rất nhiều người đều cảm thấy khó mà tin nổi, thế nhưng, chính chủ đều ở đây, bọn họ đều muốn xem, sau đó, sẽ xảy ra chuyện gì.
Đoàn Thích chậm rãi ngẩng đầu đi về phía Đường Thi, nhìn như hững hờ, nhưng thật ra chỉ có Đoàn Thích biết, trong lòng cậu đang đè nặng một tảng đá lớn, không nặng, nhưng rất bí bách, rất không thoải mái, muốn bộc phát, lại không biết làm gì mới có thể bỏ tảng đá kia xuống.
"Về nhà." Âm thanh của Đoàn Thích bình thường, nhưng lắng nghe, sẽ có cảm giác rầu rĩ, dễ dàng nắm lấy balo trên tay Đường Thi, đi về phía cổng trường.

Đường Thi ngẩn người, Trần Nghĩa vỗ đầu Đường Thi: "Đường Đường, đuổi theo anh Đoàn đi, chúng ta về nhà ăn thịt."
Đường Thi sờ đầu bị vỗ của mình, đi theo.
Đám người vây xem: "...." Mấy người để cho mọi người ăn tý dưa đi! Vỏ dưa cũng không có, nhìn cái gì chứ????
"Khụ...."
"Ai nha, Đường Đường, hôm nay sẽ nhìn thấy hết các bác các thím, có vui hay không? Có sốt sắng không?" Trần Nghĩa cười ha ha.
Đường Thi: "...." Không muốn nói đến cái nào thì cố tình nhắc đến cái đó!
Được rồi, nếu hai người này đều lặng thinh không nói đến chuyện vừa nãy, Đường Thi cũng không có ý muốn tiếp tục nói, hai người kia không cần cô phải phân tích, cũng rõ ràng cái gì là thật, cái gì là giả.
Điều này làm cho Đường Thi thở phào nhẹ nhõm, trong nguyên tác, Đường Thi nguyên gốc cũng vì yêu thích Đoàn Thích, mới trở nên điên cuồng đáng sợ như vậy, mà Đường Thi không muốn để cho bản thân mình biến thành như vậy, sóng to gió lớn mà cô thấy, không cần phải trải nghiệm một lần nữa trong tình yêu.

Bên tai nghe được tiếng thở dài rất nhỏ của Đường Thi, Đoàn Thích nắm chặt quai đeo balo, gân xanh lộ lên.
"Không căng thẳng." Đường Thi trả lời.
Trần Nghĩa "nha" một cái, lại hỏi: "Thật không căng thẳng?"
Kỳ quái liếc nhìn Trần Nghĩa: "Tại sao em phải căng thẳng? Cũng không có người muốn ăn em."
Trần Nghĩa đang muốn nói cái gì, Đoàn Thích ở đằng trước lại quay đầu lại, liếc mắt nhìn Trần Nghĩa, Trần Nghĩa sợ đến mức nhanh chóng ngậm miệng lại, không dám nói chuyện này nữa, ngược lại nói đến chuyện cười ngày hôm nay.
Sau khi ba người tách ra, Đoàn Thích với Đường Thi một trước một sau mà đi, Đường Thi liếc mắt nhìn bóng lưng cao ngất của Đoàn Thích, đăm chiêu, chậm rãi đuổi kịp Đoàn Thích, đi cùng một hàng, bước chân của Đoàn Thích hơi ngừng lại, sau đó lại khôi phục như thường.
"Cái kia, Đoàn Thích, những lời nói của tôi ở cửa phòng học, vì để nam sinh kia rời đi, anh đừng để ý." Đường Thi suy nghĩ, nói.
Đoàn Thích cúi đầu nhìn cô: "Tại sao tôi phải để ý?"
"Ế? Ha ha, hình như là không cần?" Đường Thi bị Đoàn Thích nhàn nhạt nhìn, hơi lúng túng, ngón tay vô thức sờ đuôi tóc.
Sau mấy câu nói, hai người lại lâm vào im lặng, Đường Thi không muốn miễn cưỡng tìm chủ đề, cô suy nghĩ, đến lúc đó toàn bộ người nhà họ Đoàn đều về, cô nên làm như thế nào?
Vừa tiến vào cửa nhà Đoàn gia, Đường Thi liền phát hiện có mấy chỗ không giống, ví dụ như lọ hoa đổi thành đóa hoa mới mẻ, trong phòng hình như cũng nhiều hơn hương thơm thanh mát của hoa tươi như có nhưu không, âm thanh trò chuyện trong phòng cũng lớn, Đoàn gia trở nên náo nhiệt..
"Đường Đường về rồi à? Mau vào!" Bà nội Đoàn vừa thấy Đường Thi, lập tức nở nụ cười.
Đường Thi đi lên phía trước, liền thấy mấy khuôn mặt xa lạ, nhanh chóng nhìn lướt qua, người phụ nữ ăn mặc thời thượng ngồi cạnh bà nội Đoàn, nhìn qua mới ngoài ba mươi, bảo dưỡng kỹ càng, mặt trắng nõn, khóe miệng vẫn còn nụ cười, nhưng giữa lông mày lại mang theo sự ác liệt, không thể lơ là.
Ngồi cạnh người phụ nữ là người đàn ông mặt giống Đoàn Thích, có khí chất vương giả, người đàn ông chắc là ba của Đoàn Thích, nhưng mà nếu để mà nói, cả Đoàn Duệ và Đoàn Thích đều có điểm giống.

Đoàn Trường Quân đã ở đây, đang chăm sóc một người phụ nữ mặt mày dịu dàng, người phụ nữ hơn ba mươi, bụng hơi nổi lên, Đường Thi đoán, đây là vợ của Đoàn Trường Quân - Vệ Vi.
Ông nội Đoàn đang nói chuyện với một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông mặt mày nghiêm túc, người phụ nữ khôn khéo già giặn, tuổi hai người đều không nhỏ, trên đầu còn có mấy sợi bạc, dựa vào vẻ bề ngoài của mọi người, Đường Thi đã bước đầu xác định được thân phận của mấy người.
Quả nhiên, sau khi bà nội Đoàn giới thiệu xong, Đường Thi đã đoán đúng toàn bộ, người phụ nữ trang phục thời thượng chính là mẹ của Đoàn Thích Diệp Hoa, người đàn ông là Đoàn Trường Vệ, xếp thứ hai trong bốn anh em Đoàn gia, người đang nói chuyện với ông nội Đoàn chính là Đoàn Trường Minh, con cả của Đoàn gia, và vợ là Hạ Phương.
Mấy vị trưởng bối đều rất tốt, thân thiết hỏi thăm Đường Thi mấy câu, không hỏi nhiều, làm cho Đường Thi tự do tự tại hơn nhiều.
Nhà họ Đoàn cơ bản đã đông đủ, chỉ có Đoàn Trường Gia đang ở phòng nghiên cứu chưa về.
Đợi đến khi Đường Thi nhìn thấy Đoàn Trường Gia đến muộn, không khỏi không thán phục, người nhà họ Đoàn thật sự được trời cao ưu ái, Đoàn Trường Gia là người hơn hai mươi, gần ba mươi tuổi rồi, còn chưa kết hôn, có lẽ do nhiều năm ở phòng nghiên cứu không thấy ánh nắng mặt trời, vì thế chú rất trắng, không phải kiểu trắng như bệnh bạch tạng, mà là kiểu trắng khỏe mạnh hồng hào.
Trong tiết trời lạnh như vậy, Đoàn Trường Gia mặc một chiếc áo lông bên trong, bên ngoài khoác áo khoác lớn, cả người thanh lạnh, mặt mày cũng mang theo sự lạnh lẽo, thấy Đường Thi, sắc mặt không thay đổi, nhưng vẫn lịch sự chào hỏi.
Sau bữa cơm chiều, người nhà họ Đoàn xúm lại cùng đánh mạt chược, nam một bàn, nữ một bàn, ừm, Đường Thi, Đoàn Thích, Đoàn Duệ và Đoàn Trường Gia một bàn, nhìn Đoàn Thích ở đối diện, Đường Thi động thủ.
Thời gian càng dài, nụ cười trên mặt Đường Thi càng không trụ được nữa, cô không phải người mới, kiếp trước cũng đánh mạt chược với bạn, luôn có thắng có thua, thế nhưng! Đường Thi liếc nhìn "tiền" của chính mình, vừa ngắm ba người khác, khụ!
Vô cùng thê thảm!
Đoàn Thích vô cùng ghét bỏ nói với Đường Thi: "Nhóc có biết đánh không vậy?" Không biết, tiểu gia dạy nhóc!
Đường Thi nhịn một chút, nhịn không được, cười ha ha nói: "Biết đánh, nhưng không bằng mọi người."
Đoàn Duệ nhìn em trai và em gái hai bên trái phải, nghiêm mặt nói: "Tiếp tục, thua không được khóc nhè."
Câu sau kia, rõ ràng là nói với Đường Thi.
Đường Thi: "...." Cuối cùng đã rõ ràng rồi, vì sao có người chú định sẽ độc thân cả đời, ai khóc nhè chứ? Đứng ra coi!
"Hai đứa này, không biết cái gì là bảo vệ em gái cả?" Âm thanh lạnh lùng của Đoàn Trường Gia vang lên, tay không chút do dự mà lật bài, thắng Đường Thi, nhướng mày nhìn cô, "Đưa tiền."
Đường Thi: "....." Ha ha.

Đoàn Duệ: "...."
Đoàn Thích: "...."
***
"Ài, Đường Đường, lại đây, sờ bảo bảo nhỏ của của thím ba, chào hỏi cô bé đi nào." Vệ Vi vì nôn nghén, ngủ không được, lôi kéo Đoàn Trường Quân, đi bộ khắp nơi, xem như là hít thở không khí tươi mát.
Đường Thi đang muốn đi chạy bộ sáng sớm, tuy rằng khí trời lạnh, nhưng chạy bộ không thể ngắt quãng, chạy bộ còn có thể làm ấm người.
Che miệng khẽ cười, Đường Thi mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, chú ba, thím ba."
Đoàn Trường Quân: "Sớm! Ài! A Vi, em đi nhanh như vậy làm gì, cẩn thận té, chú ý, em không còn là cô gái trẻ tuổi đâu, huống chi, bây giờ em còn là phụ nữ có thai."
Vệ Vi: "..... Cái gì mà em không phải là cô gái trẻ tuổi?? Anh nói, nói rõ!" Cô mới 34 tuổi! Không già chút nào! Vẫn là cô gái nhỏ!
Đoàn Trường Quân hưởng thụ sự dằn vặt ngọt ngào này, kiên nhẫn giải thích cho vợ từ khi mang thai trở nên mẫn cảm: "A Vi, em không già chút nào, tuy rằng tuổi tác không thể thay đổi, nhưng trong tim anh, em mãi mãi là một bông hoa nhỏ nhắn, cần che chở."
"Bông hoa nhỏ? Bông hoa nhỏ gì? Nói!"
Đoàn Trường Quân vắt hết óc suy nghĩ, ánh mắt hơi động: "Hoa đào nhỏ, không phải em thích nhất hoa đào sao?"
Vệ Vi: "Không muốn, hoa đào vừa hết mùa, liền héo tàn, em không muốn héo tàn! Làm lại!"
Đoàn Trường Quân: "....." Vợ ơi, tất cả hoa đều trải qua quá trình nở rộ rồi héo tàn nha.
Quá mệt mỏi, anh cả, anh hai, em nghĩ, em có thể hiểu được tâm tình vừa thoải mái lại vừa chua xót của mấy người lúc trước rồi.
Đường Thi lặng lẽ vẫy tay với Đoàn Trường Quân, chạy bộ ra ngoài, tuy rằng mới sáng sớm cô đã bị nhét một bát thức ăn cho chó nóng hổi, nhưng tốt xấu gì cô cũng tránh được quá trình bị Vệ Vi nắm chặt tay dò hỏi rồi.
Ngày hôm qua Vệ Vi nhìn thấy Đường Thi, vô cùng vui vẻ, lôi kéo Đường Thi nói chuyện rất lâu với bảo bảo nhỏ, lời nói trong ngoài, đều muốn một áo bông nhỏ, ừ, về tình cảm, cô có thể hiểu được, nhưng lý trí, Đường Thi cho rằng, cô không có năng lực lớn như vậy, giới tính của tiểu bảo bảo đã định rồi, cô không thể làm gì nha.