Vì Em

Chương 29






 
Chương 29
 
Tin tức Đường Thi chuyển đến lớp 12, không chỉ truyền khắp lớp 10, mà còn cả khối 12, vừa tan học, liền có người ở lớp bên cạnh sang thăm dò tin tức, còn có người nhờ có người quen trong lớp mà đi vào, nhìn xem Đường Thi trông như thế nào.
 

Đường Thi rất bình tĩnh, mặc kệ những ánh mắt như có như không đánh giá mình, cũng không mất miếng thịt nào.
 
Một buổi sáng, một tốp người đã quen với Đường Thi ngồi dưới cùng lớp học.
 
"Đường Đường." Trịnh Tiểu Hy ló đầu nhìn, thấy Đường Thi, vội vàng vẫy tay, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
 
Đường Thi thấy trong tay Trịnh Tiểu Hy có hộp cơm, trong lòng thả lỏng, may là cô không đồng ý với người khác, trả lời lời mời ăn cơm của Trương Mẫn và Tôn Giai: "Xin lỗi, bạn mình đến rủ mình xuống nhà ăn rồi, hôm nào chúng ta cùng nhau ăn sau nhé."
 
Trương Mẫn cũng nhìn thấy Trịnh Tiểu Hy, nói: "Không sao, cậu đi đi."
 
Tiết trời giá lạnh, tuy rằng Đường Thi mang theo cơm từ Đoàn gia đến, nhưng từ sáng sớm, mặc dù đã đặt trong túi giữ nhiệt, cũng không chịu được mấy tiếng mà nguội mất.
 
Chỗ làm nóng cơm ở Thanh Cao không mất phí, đưa cho dì phụ bếp, là được liền.
 
Cầm cơm nóng hổi, Đường Thi và Trịnh Tiểu Hy tìm chỗ ngồi, nghe Trịnh Tiểu Hy làu bàu, thỉnh thoảng Đường thi đáp lại mấy câu, bầu không khí hài hòa.

 
"Đường Đường, cậu ở lớp mới cảm giác thế nào?"
 
Đường Thi không suy nghĩ nhiều nói: "Rất tốt, giáo viên và bạn học đều rất quan tâm mình."
 
Tuổi của Đường Thi còn nhỏ hơn hai đến ba tuổi so với lớp 12, trong mắt của các bạn cùng lớp, vẫn là một em gái nhỏ, huống chi lớp 12/1 ít nữ, thị phi cũng ít, hơn nữa tính cách Đường Thi ôn hòa, hay cười với người khác, ấn tượng của mọi người với Đường Thi rất tốt.
 
"Vậy là tốt." Trịnh Tiểu Hy thả lỏng mà nở nụ cười.
 

"Xin lỗi, tôi có thể ngồi chỗ này không?" Hai người cười cười nói nói, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
 
Đường Thi và Trịnh Tiểu Hy cùng quay qua nhìn về phía nữ sinh.
 
Thấy rõ mặt nữ sinh, tay gắp rau của Đường Thi hơi ngừng một chút, còn chưa kịp mở miệng, Trịnh Tiểu Hy đã nói, giọng nói có chút lạnh nhạt: "Đây vốn là chỗ trống, cô muốn ngồi thì ngồi."
 
Duỗi tay không đánh mặt người tươi cười, chỉ cần không phải là Tô Tiếu, Trịnh Tiểu Hy đều cảm thấy, chẳng sao cả, cho dù cô ấy cũng không thích nữ sinh một mặt cười giả tạo này.
 
"Cảm ơn." Nữ sinh ngồi xuống.
 
Đường Thi có chút ngạc nhiên mà nhìn Trịnh Tiểu Hy, chẳng lẽ, cô ấy không biết đây là Tô Đình Đình? Có điều, không biết, cũng không có gì kỳ lạ.
 
Đã như vậy, Đường Thi cũng không định nói cái gì.
 
Ai ngờ, Đường Thi không định nói, không có nghĩa là Tô Đình Đình không muốn.
 
"Chào hai người, tôi là Tô Đình Đình." Tô Đình Đình cười nhìn hai người, cũng không vội ăn cơm.
 
Trịnh Tiểu Hy trừng mắt nhìn, xong, theo thói quen duỗi tay đẩy mắt kính, lúc mới chậm chạp nhìn về phía nữ sinh tự giới thiệu: "Tô Đình Đình?"
 
Tô Đình Đình gật đầu: "Này có gì kỳ lạ sao?" Âm thanh có chút nhõng nhẽo nghi ngờ.
 
Trịnh Tiểu Hy quay đầu: "..." Yên lặng ăn cơm.
 
Thấy Trịnh Tiểu Hy không để ý đến mình, Tô Đình Đình vẫn cứ cười híp mắt, lúc này nhìn về phía Đường Thi, nói: "Chào bạn, tôi còn chưa biết bạn tên gì nữa?"
 
Đường Thi không nhịn được, âm thầm lườm một cái, nếu như chị gái này không biết bọn cô, không biết đúng không, vậy cô liền thờ vị này, sáng trưa chiều tối đều thắp một nén nhang.
 
Liếc mắt nhìn Trịnh Tiểu Hy, Đường Thi khẽ thở dài trong lòng, Tiểu Hy quá thẳng thắn, cái gì cũng hiện lên mặt, cũng không biết đến cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu, có điều, có Trịnh gia, Trịnh Tiểu Hy cũng không cần tủi thân chính mình.
 
Thế nhưng, bây giờ so với Tô Tiếu, Đường Thi càng cảnh giác Tô Đình Đình hơn, không, không bằng nói là mẹ của Tô Đình Đình, Tưởng Mai.

 
Tưởng Mai có thể đá bay Văn Tĩnh Khiết, không chỉ là vì bà ta có thể đẻ con, thủ đoạn của bà ta, rất ghê gớm, Tô Đình Đình từ nhỏ đã bị bà ta dạy dỗ, tuy rằng không học được mấy thứ này, nhưng là cũng không thể xem thường cô ta.
 
Năng lực của hai mẹ con này có thể đạt đến không có đối thủ, Đường Thi không cho rằng, mình có thể là đối thủ của họ, nhưng Tô Tiếu, cuối cùng vẫn có thể báo thù, cũng ăn đủ.
 
Nhưng dù là như vậy,  Đường Thi vẫn sắc mặt lạnh nhạt, người không phạm ta, ta không phạm người: "Chào bạn, tôi là Đường Thi."
 
Trịnh Tiểu Hy ngẩng đầu lên, trong miệng phun ra ba chữ: "Trịnh Tiểu Hy."
 
Trên mặt Tô Đình Đình lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hóa ra là hai người à, trước đây tôi vẫn luôn muốn làm quen với hai người, Đường Thi, bạn mới 15 tuổi đã học lớp 12, thật giỏi quá, không giống như tôi, nghỉ học một năm, tuổi của tôi bây giờ có thể trực tiếp học đại học rồi."
 
"Tiểu Hy đúng không, chị là chị của Tô Tiếu, nói như vậy, chị cũng coi như là chị em rồi, sau này có chuyện gì có thể đến tìm chị, không thì đến tìm chị chơi cũng được, chị mới chuyển đến đây, cũng không quen biết ai, quá thảm, hai đứa một người lớp 10, một người lớp 12, chị lớp 11, nếu không chúng ta cùng nhau chơi đi.
 
Thôi đừng.
 
Đường Thi nghĩ thầm.
 
"Đừng có chụp mũ linh tinh cho mình, còn có, tôi và Tô Tiếu không thân." Trịnh Tiểu Hy không chút lưu tình nói.
 
Trên mặt Tô Đình Đình lóe qua sự lúng túng xong lập tức biến mất, đổi thành vẻ mặt có chút ngạc nhiên: "Chị còn tưởng em và Tiếu Tiếu chơi với nhau rất thân chứ, thì ra không phải, có điều, hình như Tiếu Tiếu chính là như vậy, có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn khá tốt."
 
Trịnh Tiểu Hy không để ý đến Tô Đình Đình, Tô Đình Đình không có cách nào chỉ có thể lùi lại mà hỏi việc khác với Đường Thi, nhưng Đường Thi cũng chỉ "à", "Ừm" có lệ, đối thoại như vậy, tuy rằng Tô Đình Đình buồn bực, nhưng cô ta thông minh, cũng không lôi kéo Đường Thi tiếp tục nói.
 
Ngược lại trong lòng cô ta, Đường Thi chính là một cô bé đáng thương, không cha không mẹ, tuy rằng bây giờ ở Đoàn gia, nhưng cũng không có chút giá trị lợi dụng nào, quan hệ tự nhiên không cần quá thân, duy trì không mặn không nhạt là được rồi.
 
Ăn xong bữa trưa, Tô Đình Đình tốt tính mà nói câu "tạm biệt" với hai người, sau đó tách ra.
 
Trịnh Tiểu Hy mới nói nhỏ: "Nói cho cậu biết, có một tin tức ngầm, Tô Đình Đình tự mình liên lạc với đạo diễn Vương, bảo là muốn tham gia đóng phim, dùng danh nghĩa của Tô Tiếu, kết quả người ta không nói câu nào, trực tiếp ngắt điện thoại."
 
"Nếu không phải Tô Tiếu không ở trong trường, chắc chắn là một hồi đại chiến, chà chà, Tô Đình Đình ở bên cạnh, mình ăn cũng không ngon luôn, thật chua nha."

 
Đường Thi cười xoa đầu Trịnh Tiểu Hy: "Sao cậu lại bận tâm như thế."
 
Trịnh Tiểu Hy phồng má, sửa lại lời nói: "Mình này không gọi là bận tâm, là bát quái! Bát quái!" Dưới ánh mắt chăm chú và nụ cười ôn hòa của Đường Thi, giọng nói Trịnh Tiểu Hy yếu ớt hẳn đi: "Được rồi, cuộc sống của mình chỉ có thú vui này thôi, không nói ra không được, nhưng mà, cũng không phải ai mình cũng nói, nhiều người như vậy, mình chỉ thích lải nhải trước mặt cậu thôi."
 
Đường Thi bật cười: "Cứ tin tưởng mình như vậy?"
 
Trịnh Tiểu Hy vui vẻ nói: "Đương nhiên, cậu vừa nhìn chính là kiểu người rất kín miệng."
 
Đường Thi bất đắc dĩ lắc đầu một cái, không phản bác, thận trọng từ lời nói đến việc làm, là cách làm xưa nay của cô, cái này cũng chính là bà viện trưởng dạy cho cô.
 
Tô Đình Đình đột nhiên tìm đến hay người, trong lòng Đường Thi có kỳ quái, nhưng cũng không nói với Trịnh Tiểu Hy, cô cũng không lo lắng Trịnh Tiểu Hy sẽ để cho Tô Đình Đình có cơ hội lợi dụng, Trịnh Tiểu Hy giới hạn yêu thích rõ ràng, không thích chính là không thích, thế nhưng, này không có nghĩa là Tô Đình Đình sẽ không chú ý đến Trịnh Tiểu Hy.
 
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, trong sân đang vang lên những âm thanh "bụp, bụp" hết sức vang dội, trời lạnh thế này, ai cũng không muốn đi bộ bên ngoài, nhưng vẫn còn những nam sinh thích vận động đang chơi bóng rổ.
 
Đường Thi tò mò quay đầu xem, vừa hay đối diện với đôi mắt đào hoa, ừm, rất đẹp, cũng rất quen thuộc, khi Đoàn Thích hơi ngẩn người, Đường Thi cười giơ tay lên, vẫy vẫy tay với nam sinh, xem như là chào hỏi, xong, mau chóng hà hơi chà sát hai tay, hết cách rồi, dù đã có găng tay, vẫn hết sức sợ lạnh.
 
"Đoàn đội, cậu làm gì mà mất hồn vậy? Chắc là coi trọng cô gái nhỏ nào đúng không?" Triệu Lâm thừa dịp Đoàn Thích chưa sẵn sàng, đánh vào một trái, vui đến miệng không khép lại được, trêu chọc mấy câu.
 
Đoàn Thích híp mắt, thấy Đường Thi chậm rãi đi xa, mới quay đầu lại, nhìn Triệu Lâm không sợ chết một cái, "Trở lại."
 
Triệu Lâm: "..... Không, Đoàn đội, tôi chỉ nhân lúc nghỉ trưa, đến đây hoạt động gân cốt một chút, không phải đến so tài với cậu, cậu thông cảm cho học sinh lớp 12 là tôi đây được không?"
 
"Lại thêm năm lần."
 
Triệu Lâm: ".... Được được được." Người không biết còn tưởng tôi sợ cậu.
 
Kết quả, đến hết ván mà Triệu Lâm cũng không giành được bóng, dưới tiếng cười khúc khích của Trần Nghĩa, chán nản thất vọng đi về phòng học, ngồi phịch ở chỗ ngồi.
 
Tiếng chuông kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Triệu Lâm ngồi bên trái nhìn Đường Thi, vô cùng khổ sở nói: "Đoàn Thích nhà em, tính khí phải sửa một chút nha, một lời không hợp liền phạt, quá trẻ con rồi."
 
Nói xong, như phun ra ngụm máu đen, Triệu Lâm vừa được buff đầy máu, nghiêm túc đọc sách.
 
Đường Thi: "....."
 
Cái quỷ gì????

 
Chiều tối khi về nhà, Đường Thi quay đầu lại nhìn Đoàn Thích mấy cái, dường như muốn nhìn ra cái gì, làm cho Đoàn Thích rất khó chịu, khi Đường Thi lại một lần nữa nhìn mình, Đoàn Thích đột nhiên nghiêng đầu, đối diện với Đường Thi, hừ nói: "Muốn nhìn tiểu gia thì quang minh chính đại mà nhìn, tiểu gia cũng không phải không cho nhóc nhìn."
 
Ngữ khí còn rất ngạo kiều.
 
Đường Thi giật giật khóe miệng, mới nói: "Anh và Triệu Lâm đánh bóng?" Lúc đó trên sân bóng rổ có ai, Đường Thi cũng không nhìn rõ, cũng chỉ nhìn thấy Đoàn Thích, gió lạnh, liền nhanh chóng rời đi.
 
"Ừ."
 
"Anh... ngược anh ta rất thảm?" Đường Thi thay đổi câu nói.
 
Trần Nghĩa cười nói: "Triệu Lâm đánh không lại anh Đoàn, chịu đòn thì có phần anh ta, buổi trưa anh ta đánh vào rổ một trái, còn may mắn đấy."
 
"Anh ta làm sao?" Đoàn Thích híp mắt.
 
Đường Thi khụ một cái, nói: "Cũng không có gì, chỉ là tôi đột nhiên hỏi chút." Hy vọng sau này Triệu Lâm không còn vô duyên vô cớ tìm cô "tố khổ" nữa.
 
"Ài, đúng rồi, Đường Đường, anh và anh Đoàn có phải gọi em là đàn chị không?" Trần Nghĩa đột nhiên hỏi.
 
Đường Thi sững sờ, cười: "Cái này đương nhiên..." Chữ rồi còn chưa kịp nói ra, Đường Thi đã bị Đoàn Thích trừng mắt nhìn, không nói nữa, tuổi tâm lý của cô lớn, tự nhiên không ngại bọn họ gọi như vậy.
 
Nhưng hình như, Đoàn Thích rất là không vui.
 
"Không cần? Vậy thì tốt quá rồi." Trần Nghĩa vui cười hớn hở, nhìn không có chút tâm cơ, nhưng trong lòng đã cười nghiêng ngả!
 
Đường Thi: "Hờ hờ!" Tùy hai người đi.
 
Hai người về đến nhà, đón tiếp bọn họ, là Đoàn Duệ, Đoàn Duệ thấy hai người, nói: "Chào mừng trở về."
 
Đường Thi: ".... Dạ, anh cả."
 
Biết mặt không cảm xúc nói ra câu "chào mừng trở về" là cảm giác như nào không?
 
Đường Thi cảm thấy, hình ảnh khá là quái dị, cô cũng đã quen rồi.