Ở bên dưới tầng trệt, sân cỏ một màu xanh nước, Trình Tiểu Cảnh đứng ở dưới đó cạnh Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần: "Tôi không ngửi ra mùi gì… em yên tâm đi." Hắn đưa mũi ngửi vào bên cạnh cổ của Trình Tiểu Cảnh.
Từ góc độ của những người dưới sân cỏ diễn ra buổi tiệc thì khoảng cách giữa hai người họ rất thông thường, Lăng Dục Thần rất biết giữ khoảng cách với người khác, đặt biệt đối phương còn là em gái của Trình Biên.
Sau sự kiện hôm đó ở Thụy Sĩ Trình Tiểu Cảnh hôm nay đã có chút khan khác, hắn nhận ra cô đã không còn điên cuồng như cái đêm hôm đó, cũng đã nhận sai với hắn, suy cho cùng cô đối với hắn cũng là một đứa trẻ cần được tha thứ.
Trình Tiểu Cảnh: "Vậy sao? Em cứ sợ là sẽ ngửi ra mùi gì đó, may thật." Cô cười cười nói với Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn lạnh nhạt đáo lại một chữ, sau đó lại thẳng lưng đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Trình Tiểu Cảnh: "Tay của anh..." Cô ngừng một lúc lại nhớ ra chuyện gì đó chưa nói liền nhỏ giọng muốn hỏi qua Lăng Dục Thần.
Lăng Dục Thần: "Đợi đã... chúng ta nói việc này sau đi tôi có việc khác đi trước." Hắn trong lúc đưa mắt nhìn xung quanh liền nhìn thấy thân ảnh cô gái quen thuộc trong nằm trong tầm mắt của hắn nữa.
Tống Dật Nhiên lúc nảy còn đang ở cạnh Trình Biên, nhưng lúc này thế nào lại xuất hiện ở trên gác tầng ba cùng với Lăng Hàn Anh.
Lúc hắn nhìn thấy thì Tống Dật Nhiên đã đi khỏi ban công rồi, hắn không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt của Tống Dật Nhiên, nhưng chỉ cần người bên cạnh của cô không phải là Trình Biên nữa thì nhất định là có chuyện không tốt.
Lăng Dục Thần nói xong một câu với Trình Tiểu Cảnh liền không để cô ta nói thêm hắn chạy đi đến cửa lớn của căn biệt thự, đúng lúc gặp phải người mà hắn không trông mong là gặp ở nơi này nhất, không phải Trình Biên lúc này nên ở cạnh với Tống Dật Nhiên cô hay sao.
Trình Biên: “Này! chạy đi đâu vậy?" Anh đang đứng gần cửa ra vào bên cạnh còn có cả Mễ Giai Kỳ, nhìn thấy Lăng Dục Thần từ bên ngoài chạy vào phía trong biệt thự cơ hồ như còn không nhận ra Trình Biên hắn đang đứng ở nơi này cứ vậy mà chạy vào bên trong. Trình Biên nhìn thấy lại gọi hắn lại.
Lăng Dục Thần: "Sao cậu lại ở đây?" Hắn lúc này mới nhìn thấy Trình Biên đang còn đứng ở nơi này, hắn còn đang thầm mong là Tống Dật Nhiên không phải đi đâu đó một mình, nhưng rốt cuộc hiện tại là nhìn thấy Trình Biên đứng ở nơi này.
Bấy nhiêu thôi cũng đủ để hiểu được là Tống Dật Nhiên đang ở trên kia với ai, còn hỏi hắn vì sao lại gấp gáp, có thể không gấp sao, người ở trên kia là Lăng Hàn Anh cô gái đó là người thế nào còn phải bắt hắn nói đi nói lại thêm vài lần hay sao?
Trình Biên: "Tôi đi tìm Maggie… là người của cậu đuổi tôi đi." Anh lúc này còn chưa hiểu gì cứ nghĩ là Lăng Dục Thần đang đi tìm Tống Dật Nhiên đang ngồi ở trong kia, vô tình nhìn thấy hắn không có ở cạnh phu nhân của hắn liền cảm thấy tức giận nên giải thích.
Trình Biên: "Người đâu rồi?... Không phải vừa mới lúc nãy còn ngồi ở kia sao?... Tôi thề với cậu đó, lúc tôi đi Tống Dật Nhiên vẫn còn ngồi ở đó!" Anh đưa mắt nhìn đến chổ ngồi khi nảy hắn cùng với Tống Dật Nhiên đã ngồi, nhưng lúc này đã được thay thành một người khác, liền hoảng hốt mà gấp gáp nói.
Lăng Dục Thần: "Đã bảo cậu trông chừng em ấy, chứ không phải là nghe lời em ấy, nhanh lên! Tôi vừa mới nhìn thấy Dật Nhiên đi cùng Lăng Hàn Anh."
Lăng Dục Thần lúc này chỉ mong là Tống Dật Nhiên không xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn của hắn, nếu không chỉ sợ là hắn lại không nhịn được mà giết luôn cả Lăng Hàn Anh đó.
Vậy thì đồng nghĩa với việc bao nhiêu công sức nhịn xuống của hắn từ trước đến nay xem như đổ sông đổ bể, tốt nhất là Lăng Hàn Anh đó còn biết điều một chút, biết Tống Dật Nhiên là người của hắn mà bỏ qua cô.
Trình Biên: "Muốn tìm cái chết sao?!" Anh biết tính cách của Lăng Hàn Anh một khi cô ta đã chán ghét thứ gì đó thì sẽ không tiếc gì mà ra tay, nhìn cô gái kia thoạt nhìn nhỏ bé vô hại đơn thuần chỉ mới hai mươi tuổi thế thôi, nhưng thật ra mà nói mọi chuyện tàn độc mà cô đã làm qua.
Lăng Dục Thần ở tuổi của cô ta chỉ mới có học thôi, còn cô ta đã bao lần thực hành qua rồi, cái đó là đối với mấy thứ bên ngoài, còn ở đây Lăng Dục Thần là thứ mà cô ta yêu thích nhất khẳng định là không thể nhẹ tay với Tống Dật Nhiên được.
Mễ Giai Kỳ: "Tôi đi lấy xe đến đợi mọi người ở cửa lớn." Cô nói xong liền chạy đi mất.
Trình Biên: "Ừm!" Ở đây Lăng Dục Thần cũng không đợi Trình Biên nữa một mình hắn ta tự mình chạy đi tìm Tống Dật Nhiên.
Tốt nhất là Lăng Hàn Anh kia biết là bản thân đang động đến ai nếu không chỉ sợ hôm nay không còn đơn thuần chỉ là ngày sinh của cô ta nữa, mà nhanh thôi sẽ trở thành ngày giỗ của cô ta nữa.
Lăng Dục Thần không suy nghĩ nữa liền nhanh chóng chạy lên phía cầu thang. Cuối chân cầu thang ở tầng ba, dãy hành lang dài bất tận thường ngày đã làm cho hắn đau đầu nhức ốc, hôm nay thế nào lại cảm thấy nó lại dài hơn một chút.
Lăng Dục Thần chưa từng bước vào phòng của Lăng Hàn Anh, cũng chưa từng có ý định tìm kiếm phòng của cô ta, nên trong lúc thế này hắn lại phải tìm từng căn phòng có trên hành lang dài, mỗi một căn phòng Lăng Dục Thần đi qua lại bị mở toang cửa phòng.
Trình Biên đi phía sau giúp hắn cẩn thận đóng cửa từ căn một cho đến khi cuối dãy hành lang có một căn phòng khác hoàn toàn các phòng còn lại. Cửa phòng lộng lẫy, mấy chi tiết được điêu khắc lên trên cánh cửa hành quen thuộc, nếu không phải nói là chính nó thì phải nói là y hệt cái mà Lăng Dục Thần đã tặng cho chú tư của hắn, cha của Lăng Hàn Anh.
Lăng Dục Thần tìm thấy nó, liền chạy ngay đến, căn phòng sáng duy nhất trong dãy hành lang này, hắn không có ý định nhẹ nhàng, tay nắm cửa bị kéo mạnh xuống rồi mở toang ra.
Tống Dật Nhiên lúc bấy giờ đang ngậm cái muỗng trong miệng, miếng bánh đã được ăn hơn một nửa, miệng của cô dính toàn kem bánh, trắng trắng đục đục.
Lăng Dục Thần kéo mạnh cửa đẩy vào bên trong, nhìn thấy cảnh tượng cũng không đến nổi rùng rợn như bản thân trước đó đã tưởng tượng ra, Tống Dật Nhiên không có khóc lóc đòi tha mạng, cô không hề bị chút thương tích nào, những thứ mà hiện tại hắn có thể thấy chỉ là như vậy.
Trình Biên từ phía ngoài cũng nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Lăng Dục Thần liền nhận ra được sự việc có chút ổn hơn bọn họ trước đó đã nghĩ đến, có thể là vẫn còn chưa đến mức mất mạng, giết người.
Lăng Hàn Anh: "Anh Dục Thần..." Cô đứng cạnh Tống Dật Nhiên cách cô chỉ có hai bước chân, tất nhiên là thứ mà Tống Dật Nhiên nhìn thấy được cô ta cũng nhìn thấy được, thứ mà đã làm cho cô bất ngờ cũng khiến cho Lăng Hàn Anh cô ta bất ngờ không kém.
Hành động của Lăng Dục Thần quá rõ ràng, không chút giấu giếm, hắn chính là muốn đến nơi này tìm người, liền không còn để lại một chút dáng vẻ lịch sự vốn cô nào với Lăng Hàn Anh, đến cửa phòng ngủ của cô gái như cô ta cũng bị hắn mở toạc ra, nhưng chốn không người mà bước vào, rõ ràng là không xem Lăng Hàn Anh cô tồn tại nữa.
Lăng Dục Thần: "Dật Nhiên… em đi cùng với Hàn Anh sao lại không nói với anh câu nào? Có phải là một mình ở dưới kia quá chán rồi không? Hửm?" Giọng của Lăng Dục Thần dịu dàng ôn nhu đến khó tin được đây chính là hắn ta đang nói với cô.
Lăng Dục Thần hoàn toàn như không hề nhìn thấy Lăng Hàn Anh đang đứng ở bên cạnh Tống Dật Nhiên, một câu cũng không có ý định đề cập đến cô ta, hắn bước thẳng đến chổ của Tống Dật Nhiên đang đứng, kéo nhẹ tay của cô về phía mình, sau đó lại nghiêng đầu cúi xuống, lấy ngón tay quệch đi lớp kem bánh còn dính trên khóe miệng của cô.
Tống Dật Nhiên theo bản năng liền nín thở muốn tránh né, nhưng tay của hắn quá lớn, nắm quá chặt, khiên vai của cô trở nên căng cứng không thể trốn tránh được mà tùy ý để hắn kéo lấy.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… Tôi xin lỗi… để mọi người lo lắng rồi." Cô trong lúc nhìn thấy Lăng Dục Thần mấy bước chân đầu tiên bước vào đây, cô liền nghĩ đến bản thân bị phát hiện rồi.