Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 68: Hiểu lầm




Nơi này to lớn hơn những gì Tống Dật Nhiên đã nghĩ đến, trên hành lang còn có một cái thảm đỏ trải dài từ đầu này đến đầu khác. Tống Dật Nhiên một mình men theo con đường trên hành lang tìm đến một căn phòng sáng nhất ở nơi này.

Cánh cửa được chạm khắc tinh xảo, với các hoa văn mang hơi thở cổ điển, cánh cửa màu trắng chắc chắn cao qua đầu của Tống Dật Nhiên, cô nhẹ nhàng nâng cánh tay gõ nhẹ lên mặt cửa hai cái, ngay lập tức từ bên trong có tiếng người vọng ra.

Lăng Hàn Anh: "Vào đi!" Giọng nói thanh thoát của cô gái vừa tròn hai mươi tuổi vang vọng trong căn phòng ngủ lớn.

Lăng Hàn Anh bước từ ban công nét mặt vui sướng đắt ý quay trở lại bàn trà được đặt giữa phòng, cầm nhẹ tách trà rót vào trong hơn nữa ly thì dừng lại, chờ đợi thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc bước vào trong.

Tống Dật Nhiên: "Tôi..." Cô đi vào bên trong, cô mở nhẹ cửa bước chân vào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cánh cửa nặng trịch kia lại, ánh mắt liếc nhìn qua chủ nhân của căn phòng này.

Tống Dật Nhiên nhận thấy bản thân không có chút ấn tượng nào với cô gái nhỏ này, nhưng có vẻ đối phương thì lại không nghĩ như vậy, từ ánh mắt nhìn cô, cho đến nụ cười trên môi kia đều cơ hồ như là đang nói với Tống Dật Nhiên là vừa mới có người cố tình gọi cô lên đây.

Tống Dật Nhiên liền hít thở sâu, sau đó lấy lại hơi thở đều đặn nở nụ cười nên có với đối phương.

Lăng Hàn Anh: "Chị đây là Tống Dật Nhiên nhỉ?" Cô mặc dù là nhỏ tuổi hơn Tống Dật Nhiên, nhưng tâm cơ lại chẳng nhỏ bé như tuổi vậy, dù cho là nhan sắc hay là tâm tư của cô gái thoạt nhìn còn non nớt này đều ưu tú đến nổi khiến cho người khác không khỏi cảm thấy bất ngờ hoảng sợ.

Môi vừa nhắp một ngụm trà nóng, ánh mắt vừa liếc nhìn Tống Dật Nhiên đứng ở cửa của Lăng Hàn Anh khiến cho người có mặt ở đây không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Tống Dật Nhiên: "Cô biết tên tôi?" Cô nheo mắt lại có chút bất ngờ, nói thế nào thì đây cũng xem như là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cô gái nhỏ này nhưng cho dù là cách nói chuyện hay nét mặt mà cô gái này mang đến cho cô thì hoàn toàn là sự lạnh lẽo.

Cách mà Lăng Hàn Anh gọi tên của cô cũng rất kỳ quái, không hề giống với người mới quen, cơ hồ Tống Dật Nhiên còn cảm nhận được có chút hàn khí ở phía sau khiến cho tâm lưng không chút vải che đậy của cô bị làm cho lạnh toát.

Tống Dật Nhiên dù là có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được là vì sao người khác lại có cái nhìn đối với người không quen không biết lại thành ra như vậy.

Cô từ lúc bước vào buổi tiệc đã vô tình làm cái gì đó không vừa mắt của người khác sao? Nếu như đây là một cô gái nào đó không phải mang họ Lăng thì với cái ánh nhìn này Tống Dật Nhiên cô còn nghĩ cô gái này không thích cô là vì Lăng Dục Thần đấy chứ.

Lăng Hàn Anh: "Tôi Biết chứ, anh Dục Thần lúc ở cạnh tôi cũng hay nhắc đến chị." Cô lúc nói chuyện không có chút nhúng nhường nào, còn có lúc nói đến Lăng Dục Thần ở cạnh cô ta còn cố ý nhấn mạnh giọng gằn xuống cố tình để Tống Dật Nhiên chú đến câu nói của cô ta.

Kỳ thực mà nói Lăng Dục Thần có chút khó tiếp cận, mặc dù nói là em họ nhưng tầng suất gặp nhau giữa cô ta và Lăng Dục Thần đúng là có chút ít ỏi, đến nổi không còn nhìn ra được bọn họ là anh em họ hàng gần nữa.

Nhưng dù cho không phải là Lăng Hàn Anh cô ta, cũng nên là Trình Tiểu Cảnh, một đối thủ đang để suy nghĩ như thế còn có thể khiến cho tâm trạng của Lăng Hàn Anh tốt hơn bây giờ.

Tống Dật Nhiên vừa không nằm trong gia tộc lớn, vừa không có gì trong tay, cả nhan sắc cũng có chút tầm thường, chẳng có nổi tư cách tranh giành với Lăng Hàn Anh cô ta chứ nói gì đến Trình Tiểu Cảnh sắc sảo kia, thua bởi một đối thủ như Tống Dật Nhiên đúng là nói ra lại khiến cho Lăng Hàn Anh cô ta mất mặt đến nổi không ngóc đầu lên được.

Tống Dật Nhiên: "..." Cô ngơ ngác đứng nhìn Lăng Hàn Anh nói chuyện, cô ở thư viện đã nghe qua chuyện có người nói với mình là có quan hệ mật thiết với Lâm Nhất Phàm, đã quá nhiều lần như vậy, cô cũng không còn lạ gì với mấy vở tuồng thế này.

Nhưng không hiểu vì vấn đề nào phát sinh bất ngờ mà khi câu nói như vậy phát ra từ miệng của cô gái nhỏ này, cùng với người được đề cập đến là Lăng Dục Thần lại khiến cho Tống Dật Nhiên cảm thấy có chút xót xót ở lòng ngực.

Có thể là do thân phận lúc này có chút khác biệt Lâm Nhất Phàm đối với cô là bạn, còn Lăng Dục thần đối với cô là người dùng chung chăn gối, ít nhất là trong thời hạn ba năm này, ganh tỵ cũng là chuyện thông thường.

Lăng Hàn Anh: "Anh ấy thường hay nói chị bất tài vô dụng, chỉ làm gánh nặng cho anh ấy..."

Lăng Hàn Anh nhìn thấy Tống Dật Nhiên không trả lời gì chỉ đứng như trời trồng một chỗ, càng thừa thắng mà xông lên, cao hứng lại châm biếm thêm một câu. Bước chân của cô ta lại đi dần dần về phía của ban công trong phòng ngủ.

Tống Dật Nhiên: "Tôi..." Cô đương nhiên là nghe ra được là đối phương không có một chút thiện chí nào muốn nói chuyện với cô, nhưng có thể là do cô gái Lăng Hàn Anh kia nói có chút đúng thật.

Người như Tống Dật Nhiên cô giống như một phần gánh nặng, một tảng đá lớn mà Lăng Dục Thần phải mang theo bên người vậy. Cô cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm được, cái gì cũng không thể giúp hắn, chỉ là nghe thấy hắn mắng người đã có thể lạnh gáy đến rung cầm cầm.

Nếu thực sự có ngày cô phải đứng trước mặt tận mắt chứng kiến hắn giết người, máu đỏ chảy lên láng cả một vũng thì có phải là sẽ bị dọa đến hồn bay phách lạc không? Không ai nói trước được chuyện gì, mặc dù nói là cô không để tâm lời của cô gái kia nói, nhưng thật tâm vẫn cảm thấy mấy lời nói kia đúng đến ngứa ngáy tâm can.

Lăng Hàn Anh: "Có nhã hứng không? Đến đây đi, ở ban công này có thể nhìn thấy mọi thứ ở bên dưới, rất đẹp." Cô bước chân của cô ta lại đi dần dần về phía của ban công trong phòng ngủ.

Ở nơi này là ban công được đặt ở tầng ba, bên trong phòng ngủ của Lăng Hàn Anh từ nơi này có thể nhìn xuống được sân trước, nơi đang diễn ra buổi tiệc sinh nhật của Lăng Hàn Anh.

Nơi này còn vừa vặn nhìn thấy được vài thứ thú vị ít nhất là đối với Lăng Hàn Anh thì nó rất thú vị, cô tiện thể có thể nhìn thấy được biểu tình trên gương mặt của người khác xem xem so với cô thì cô gái kia sẽ khiến cho Tống Dật Nhiên cảm thấy thế nào.

Tống Dật Nhiên: "Được!" Cô không ngần ngại làm theo lời của người khác.

Mặc dù cô có chút không tin tưởng Lăng Hàn Anh là có ý gì đó tốt với cô nhưng hiện tại Tống Dật Nhiên cô đã đứng ở nơi này thì cũng xem như phải nghe theo lời người khác, nếu không muốn biến cái nhìn của người khác đối với Tống Dật Nhiên cô ban đầu đã không có gì tốt lại trở nên xấu hơn.

Lăng Hàn Anh: "Kia còn không phải là anh Dục Thần sao?" Cô nhìn thấy Tống Dật Nhiên đã yên vị đứng cạnh cô ta, đoán chừng tầm nhìn lúc này thứ mà cô ta nhìn thấy nhất định cô cũng sẽ nhìn thấy liền nhỏ giọng cố tình cười cười nói vào tai với Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "...." Cô lúc này mới bắt đầu chú ý đến một góc nhỏ của buổi tiệc.

Nơi này vắng người qua lại, nên rất dễ dàng nhận ra được bóng người cao lớn dưới kia chính là Lăng Dục Thần, khoác tay của hắn còn có một cô gái khác, cô gái kia sắc sảo tựa như đóa hoa nở rộ vậy, vừa xinh đẹp lại còn có nét đẹp rất lạ, từ trước đến nhân Tống Dật Nhiên cô chưa từng nhìn qua ai lại đẹp đến như vậy.

Dáng người thoạt nhìn cũng khiến cho người khác không khỏi có chút ganh tỵ, khiến cho Tống Dật Nhiên không khỏi nhìn về phía của bản thân, tự mình cảm thán *Tống Dật Nhiên cô thế này cũng gọi là con gái sao? Có phải quá miễn cưỡng rồi hay không?*

Tư thế lúc này của Lăng Dục Thần thay đổi, cô gái kia nói gì đó nhỏ giọng, tiếp sau đó người đàn ông kia lại quay người đối diện với cô gái đó, hắn dần dần kề môi lại sát cạnh má của cô gái đó, có vẻ là vừa xảy ra hành động gì đó.

Tống Dật Nhiên liền cảm thấy như thể mọi xúc giác của bản thân gần như tê cứng, cô không biết đây có được gọi là phản xạ tự nhiên của mọi con người hay không, có thể nói cái loại cảm giác bị giành mất thứ gì đó của bản thân đi, cô đang mắc phải cảm giác đó đúng không?

Tống Dật Nhiên cô không có ý định ganh tỵ với ai, cũng không có tư cách ngăn cấm Lăng Dục Thần làm cái gì đó với người khác, nhưng chí ít hắn ta với cô còn tồn tại cái thỏa thuận kia. Tại sao phải là lúc này, tại sao mang cô đến đây sao đó lại thân mật với người khác, tại sao hắn không bận việc lại không đến tìm cô như đã hẹn trước đó?

Cô còn có thể tin lời nói của Lăng Dục Thần nữa hay không?

Ánh mắt của Tống Dật Nhiên dời đi chỗ khác, cô không muốn bị loại cảm xúc lạ lẫm kia chi phối, Lăng Hàn Anh kéo cô đến đây có thể là vì thế này, cô có nên cảm tạ cô gái này hay không?

Nếu không phải nhờ có sự xuất hiện của Lăng Hàn Anh thì làm sao cô có thể tự mình biết được xung quanh của Lăng Dục Thần lại còn có nhiều người vay quanh hắn đến vậy.

Lăng Hàn Anh: "Trùng hợp thật đó!" Cô giả vờ như cái gì cũng không biết mỉa mai cười sau đó lại nhếch miệng nói với Tống Dật Nhiên.

Lăng Hàn Anh: "Thế nào, có phải bọn họ rất hợp đôi không?" Cô trào phúng nói với Tống Dật nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Tôi không biết..." Cô đột ngột bị hỏi đến cảm nhận của bản thân thông qua việc khi nảy liền không nghĩ ra được là nên nói thế nào cho hợp lý.

Nếu cô trong phút chốc tức giận thì không giống cô thường ngày lại còn nói đến lại sẽ làm cho người khác dễ dàng đắc ý, còn có nếu cô không biểu tình cái gì chỉ sợ là bọn họ lại nhìn ra được cô cùng với Lăng Dục Thần không có yêu đương gì mà kết hôn, đến khi đó lại thiệt cho hắn.

Lăng Hàn Anh: "À, chị biết gì không? Anh Dục Thần với Chị Tiểu Cảnh nói tối nay sẽ đi ăn cùng nhau đấy, nghe nói là bởi vì chị ấy mới về nước.. .Anh Dục Thần có nói với chị không?"

Lăng Hàn Anh được dịp lại nói đến chuyện mà bản thân đã nghe Trình Tiểu Cảnh nói qua trước đó, bản thân cô ta cũng không biết là có thật hay không, nghe như thể không giống với tính cách của Lăng Dục Thần mà Lăng Hàn Anh quen biết cho lắm nhưng có thể vẫn phải nói, chỉ cần làm cho Tống Dật Nhiên biết khó mà lui là được.

Tống Dật Nhiên: "Người có chút đông, tôi hơi đau đầu… có thể vào bên trong rồi nói tiếp được hay không?" Cô trong phút chốc không biết bản thân nên làm gì liền muốn tìm một nơi khác không có bóng dáng của Lăng Dục Thần chắc hẳn cô sẽ dễ chịu hơn.

Có vẻ như giữa Tống Dật Nhiên cô và Lăng Dục Thần hắn không có chút loại tình cảm nào tồn tại, đến cả một chút gọi là người quen biết cũng chính là không có, cô hoàn toàn không dám tin tưởng hắn, hắn vừa hay cũng không một chút lòng tin nào với cô.

Như vậy cũng tốt, chỉ cần trong cuộc sống này giữa con người với con người không có lòng tin thì Tống Dật Nhiên cô sẽ không lo sợ phải vướng vào loại quan hệ nào đó không nên có với hắn, nếu đã vậy thì cũng tốt cho cả cô và hắn, vở kịch này suy cho cùng cũng chỉ là vở kịch thôi không có cách nào biến thành đời thực được.

Lăng Hàn Anh: "Vậy cũng không sao, chúng ta vào trong đi, àh hôm nay Lăng gia đã mua bánh từ tiệm bánh lớn nhất Thanh Long thành cho tôi đó, chị cũng nếm thử đi." Cô tất nhiên là không chỉ có ý định để cho Tống Dật Nhiên xem kịch như thế rồi cứ như vậy mà an an yên yên ra về.

Xem một vở kịch hay cuốn phim đều phải đi cùng với thức ăn thì mới thú vị, ví như lúc này đây, xem xong kịch tồi, thì cũng phải nếm thử qua thức ăn ở nơi này đi. Kỳ thực mà nói, có thể sau khi ra khỏi nơi này Tống Dật Nhiên cô muốn ăn thử cũng sợ là không còn cơ hội đó nữa.

Tống Dật Nhiên: "Thật ra tôi có chút..." Cô nhìn đến chiếc bánh kem ngọt đến phát ngán được đặt trên bàn trà kia, liền nghĩ đến nếu bản thân động vào nó khẳng định là nổi mẩn đỏ khắp người rất đáng thương.

Lăng Hàn Anh: "Chị đã đến tận đây rồi, không thể không nể mặt tôi như vậy đúng không?" Cô đã mang cô để đây rồi, nếu còn không ép được Tống Dật Nhiên cô phải ăn nó thì sẽ không để cô đơn giản như vậy mà an yên đi ra ngoài đâu.

Tống Dật Nhiên: "Vậy tôi chỉ ăn một miếng?" Cô hết cách chỉ còn có thể thuận theo ý của Lăng Hàn Anh, dẫu sau cũng chỉ là một miếng bánh, so với ăn cả một muỗng đường cũng còn nhẹ hơn một chút, chắc hẳn chỉ nổi mẫn đỏ, không nghiêm trọng đến độ nhập viện nhỉ?

Lăng Hàn Anh: "Có thể… đây của chị." Cô cắt một miếng bánh nhỏ chia cho Tống Dật Nhiên, dẫu sao cũng là mạng người cô ta cũng không dám mang ra đùa giỡn, chỉ cần khắp người đỏ như tôm luộc đến Lăng Dục Thần cũng chê cô ta xấu xí mà không nhận người là được.