Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 70: Cảnh cáo




Tống Dật Nhiên cô lần đầu tiên có ý định không nghe lời của Lăng Dục Thần, nhưng chỉ vừa mới nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, mấy hành động tiếp theo của Lăng Dục Thần làm với cô quá dịu dàng, quá ôn nhu, khiến cho cô không còn nhìn ra đây có phải là người mà trước đó cô quen biết hay không.

Tống Dật Nhiên phút chốc không còn nhận ra được trước mắt cô thực sự là ai nữa, cô còn nghĩ hắn sau khi nhìn thấy cô ở đây, khẳng định sẽ tức giận mà quát lớn, nhưng sự thật lúc này lại hoàn toàn không giống với những gì cô đã nghĩ đến.

Ngón tay của Lăng Dục Thần chạm đến môi của cô, hệt như tảng băng chạm vào mặt hồ buổi trưa hè, tay của hắn lạnh đến mức khiến Tống Dật Nhiên muốn co rút lại, nhưng không tránh nổi còn bị hắn dùng tay kéo lại.

Tống Dật Nhiên trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ, có phải là khi nảy hắn làm ra chuyện xấu, nên hiện tại lại muốn chuộc lỗi hay không, chỉ vì một người vợ trên hợp đồng như cô? Xứng đáng không?

Tống Dật Nhiên ngước mặt nhìn chầm chầm vào Lăng Dục Thần, cô sợ nếu bản thân chỉ cần chớp mắt thì Lăng Dục Thần này sẽ biến mất, thay vào đó sẽ biến thành một con người khác, hung tợn mắng chửi.

Lăng Dục Thần: "Không có gì… anh chỉ là không biết em vì sao lại chạy đến làm phiền Hàn Anh vậy, nếu có gì cần đến tại sao lại không đến tìm anh?" Hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc này, nhỏ giọng hỏi Tống Dật Nhiên.

Trước đó hắn mang cô đến đây, thâm tâm đã suy đoán được sẽ có người dòm ngó mà không yên phận với cô, nên ngay từ ban đầu, Lăng Dục Thần đã cố ý để cho Trình Biên ở bên cạnh tránh có kẻ không biết tốt xấu lại mò tìm đến Tống Dật Nhiên sinh sự.

Nhưng Lăng Dục Thần hắn lại không nghĩ đến lại là Lăng Hàn Anh, cô gái này hôm nay lại to gan đến vậy muốn phát tiết lại không tìm kẻ khác dám tìm đến phu nhân của hắn.

Tống Dật Nhiên: "Tôi… tôi không có." Cô đang muốn giải thích, cô không có tùy tiện đến gần chỗ của người khác, là có người tìm đến Tống Dật Nhiên cô, phải giải thích thế nào đây, Lăng Dục Thần hắn có tin cô hay không?

Tống Dật Nhiên lại nghĩ đến lúc nảy hắn đã dặn dò cô là không được chạy lung tung, phải ngồi một chỗ với Trình Biên, hiện tại người mà cô đang ở cùng lại còn là em gái họ của Lăng Dục Thần, nhìn thấy cô chạy đi làm phiền đến người khác thế này khẳng định là hắn đang rất tức giận đi.

Lăng Hàn Anh: "Không có làm phiền em… chị dâu đến chơi sao lại nói là làm phiền em được."

Lăng Hàn Anh nghe thấy Lăng Dục Thần nói vậy, liền nghĩ là do hắn ta đang vì Tống Dật Nhiên chạy đến nơi này tìm cô ta mà làm cho Lăng Dục Thần không vui, cảm thấy bản thân cùng mấy chục phần trăm trong công ty của cha cô ta còn có chút giá trị với Lăng Dục Thần hắn, thừa thắng xông lên, đi đến gần chỗ của Lăng Dục Thần nói với hắn.

Lăng Dục Thần: "Em hiểu sai ý của tôi nhỉ?" Lăng Dục Thần cố ý nhìn thấy cô ta đến gần lại tránh qua một bước, sau đó lại kéo cả Tống Dật Nhiên đi cùng. Giọng lạnh như băng nói với Lăng Hàn Anh.

Lăng Dục Thần: "Thật ra ý của tôi là, đứa nhỏ nhà tôi sẽ không tùy tiện chạy lung tung."

Lăng Dục Thần vừa nói vừa đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc nằm lung tung trên vai của Tống Dật Nhiên kéo ra phía sau, tiếp theo đó lại cầm lấy dĩa bánh mà Tống Dật Nhiên đang ăn dở để lại trên bàn trà, tay cầm lấy khăn lau ở trong túi áo véc, lau qua tay cho Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên nhìn theo biểu hiện của Lăng Dục Thần, câu nói kia của hắn khiến cô không khỏi suy nghĩ đến, hắn xem cô là gì? “Đứa nhỏ trong nhà?”

Nếu lúc nảy Tống Dật Nhiên cô không nhìn thấy dưới sân kia có cái gì thì khẳng định lúc này cô sẽ hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Lăng Dục Thần hắn, nhưng biết làm sao được, Tống Dật Nhiên cô khi nảy đã từng xem qua một màn thân mật đầy lãng mạng ở dưới kia, hiện tại lời nói, cùng hành động của Lăng Dục Thần càng khiến cho cô cảm thấy hắn đang tự trách bản thân mình đã làm sai với hợp động nên muốn bù đắp cho cô mà thôi.

Lăng Dục Thần: "Em ấy hiện tại lại đứng ở đây, có phải là do có người nào đó lừa đến hay không?" Hắn đang mỉa mai ai, không ít người có mặt ở trong phòng này đều nhận ra, hắn vừa nói với Lăng Hàn Anh, nhưng cả một cái liếc mắt cũng chính là không muốn bố thí cho cô ta, mọi hành động đều nằm ở trên người của Tống Dật Nhiên.

Lăng Hàn Anh: "Anh nói gì vậy… là tự chị ấy đến tìm em… em đang ở trong phòng chờ làm gì có chuyện em lừa chị ấy… anh Dục Thần, sao lại nói em khó nghe như vậy?"

Cô ả đứng một chỗ bên cạnh Tống Dật Nhiên, mọi hành động mà Lăng Dục Thần làm cho Tống Dật Nhiên đều nằm trong tầm mắt của cô ta, hỏi thế nào mà cô ta lại không nhìn thấy cho được.

Nhưng Lăng Hàn Anh cô ta làm sao lại để bản thân thua thiệt với Tống Dật Nhiên kia được, Lăng Dục Thần tránh một bước cô ta lại tiến một bước vậy. Lăng Hàn Anh cô ta không tin cổ phần trong tay của cha cô ta không thể áp chế nổi Lăng Dục Thần này.

Lăng Dục Thần: "Là tôi nói đúng hay sai, tự cô hiểu rõ..." Hắn nhìn thấy cô ta tiến lại gần hắn liền quay đầu trừng mắt, giọng lạnh nhạt nói.

Lăng Dục Thần hắn là ai chứ, lúc bằng tuổi cô hiện tại, một tay hắn đã có thể nắm được Lăng Gia trong tay, thứ gì cần học đã học qua, thứ gì cần biết cũng đã biết qua, Lăng Hàn Anh cô xem hắn là loại người gì? Dễ dàng cho cô động vào tùy ý xoay chuyển đến vậy?

Tống Dật Nhiên: "Không phải… là… tôi." Cô thấy ánh mắt trừng hừng hực sát khí toát ra từ Lăng Dục Thần, đoán chừng là sự việc nếu còn không mau dừng lại sẽ từ việc nhỏ xé ra thành chuyện lớn.

Nhưng Lăng Hàn Anh cô ta kéo cô đến đây là thật, cô phải giải thích thế nào với Lăng Dục Thần đây? Lời nói của Tống Dật Nhiên còn chưa nói ra hết đã bị Lăng Dục Thần dùng câu nói khác chặn mất.

Lăng Dục Thần: "Được rồi, em không làm phiền người khác là được, nơi này không giống ở nhà, sẽ có chút chán, anh đưa em về nhà, có được không?" Hắn không cần nhìn đến thứ khiến hắn chướng mắt, liền sẽ ôn hòa như lúc ban đầu hắn bước vào đây, cúi đầu nói với Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên: "Được… Vậy còn cái bánh.?" Cô rũ mắt không dám nhìn đến ánh mắt của Lăng Dục Thần lúc này. Đối với cô nó quá xa lạ, cũng có thể nói đến nó không xứng đáng với một người như cô.

Lăng Dục Thần: "Không ăn nữa, về nhà sẽ mua cho em một cái khác." Hắn kéo tay của Tống Dật Nhiên nắm gọn vào trong lòng bàn tay to lớn của hắn. Lăng Dục Thần khi nói đến vấn đề này liền nhếch miệng cười ôn nhu với Tống Dật Nhiên.

Lăng Hàn Anh: "..." Cô đứng như trời trồng, cô ta không biết là bản thân hiện tại đã làm sai việc gì.

Rõ ràng là cô ta nhìn ra được, Lăng Dục Thần vốn ban đầu không yêu thích Tống Dật Nhiên tới vậy, hắn còn không muốn để chị ta đi cùng với bản thân tiếp khách xung quanh, còn đi cùng với Trình Tiểu Cảnh không phải sao? Là Cô ta tận mắt chứng kiến, còn có thể nhầm được không?

Tống Dật Nhiên: "Tôi không thích ăn… không cần mua nữa..." Cô trước đó đã nghe thấy Lăng Hàn Anh nói đến chiếc bánh kia là đã mua từ cửa hàng bánh có tiếng ở nơi này, cô không muốn hắn tôn kém vì bản thân mình.

Tống Dật Nhiên cô không ăn được nó, lúc nảy chỉ ăn một chút, hiện tại cảm người đều có chút nóng lên, đoán chừng chốc lát nữa có thể sẽ phát sốt, nhanh chóng quay lại Biệt Phủ của Lăng Dục Thần sẽ tốt hơn.

Lăng Dục Thần: "Được, đều nghe theo em.” Hắn nhanh chóng kéo tay của Tống Dật Nhiên ra ngoài. Hắn một câu cũng không muốn nói đến chủ nhân của căn phòng này, cứ như chốn không người nhấc chân bước ra ngoài.

Trình Biên: "Tôi nói với Maggie chuẩn bị xe mang đến." Anh ngay từ ban đầu đã đứng ở bên ngoài không bước vào trong, lúc này đây gặp được Lăng Dục Thần bước ra, hắn nói lại một câu sau đó đi ngay.

Lăng Dục Thần : "Ừm!" Hắn lúc rời khỏi căn phòng kia liền không quay đầu lại, ánh mắt cũng thay đổi, trở nên vừa lạnh vừa đen đến đáng sợ, khí tức bung tỏa ra xung quanh bao trọn luôn cả con người đi phía sau hắn.

Tống Dật Nhiên không dám đi cùng với hắn, lại càng không dám bước tới trước một bước, nên hoàn toàn không nhìn thấy được ánh mắt của Lăng Dục Thần hiện tại đang thế nào.

Bàn tay của cô bị Lăng Dục Thần gói gọn trong tay hắn, có gỡ thế nào cũng không gỡ ra nổi. Tống Dật Nhiên hoàn toàn không nhìn ra được là Lăng Dục Thần hắn có phải là đang tức giận hay không, muốn dỗ dành hắn cô cũng không biết cách.

Cảnh tượng khi nảy bị cô nhìn thấy được, cô có nên nói ra với hắn hay không, còn không phải người nên tức giận là cô hay sao, Lăng Dục Thần hắn dựa vào cái gì đã sai lại còn phát tiết với cô.

Tống Dật nhiên mang chút ủy khuất để trong lòng không nói ra, rũ mắt buồn bã đi theo phía sau của Lăng Dục Thần.

Hắn kéo tay cô đi ra phái cổng lớn, ngoài sân không biết có bao nhiêu là ánh mắt nhìn chầm chậm vào bọn họ. Lăng Dục Thần chạy đến phòng chờ của Lăng Hàn Anh bị kẻ khác nhìn thấy, lúc nãy đã sớm âm thầm bị đồn đại cho người khác trong bữa tiệc nghe thấy.

Lúc này hắn còn cả gương mặt lạnh lùng tức giận bước ra ngoài lại khiến cho người không khỏi vẽ nên ngàn vạn câu chuyện trong đầu.

Lăng Dục Thần mở cửa xe, Tống Dật Nhiên ngoan ngoãn ngồi vào bên trong, Trình Biên cùng với Mễ Giai Kỳ đã đợi sẵn, Lăng Dục Thần vòng lại phía sau xe đi đến mở cửa cho bản thân ngồi vào cạnh Tống Dật Nhiên.

Lăng Dục Thần ngồi vào bên trong, không cần đợi đến hắn lên tiếng, Mễ Giai Kỳ tự biết bản thân nên làm gì, cô nhanh chóng khởi động xe chạy đi. Chiếc xe màu đen sang trọng chạy băng băng trên đường cao tốc, gió ở phía bên ngoài đường thổi vào bên trong khiến cho Tống Dật Nhiên lạnh toát.

Nhưng nếu không không mở cửa xe, lại bị nhiệt độ đang không ngừng tăng lên của cơ thể thổi cho nóng chết, so với áp lực chịu cái nóng, thì cô thà để cho gió lạnh thổi vào sẽ cảm thấy tốt hơn.

Cả một đoạn đường dài, ở bên trong xe dường như chỉ có tiếng gió, hoàn toàn không còn có tạp âm nào khác xen lẫn vào bên trong, ở nơi này đang có bốn con người, mỗi một người đều mang một tâm trạng khác nhau, có người vui có ngươi ưu.