Tống Dật Nhiên đối với Lăng Dục Thần chỉ nhỏ bé như đồ chơi cao gần giống người thật, hắn chỉ cần một tay cũng có thể xoay chuyển được cô. Lăng Dục Thần cả một ngày đối diện với Tống Dật Nhiên đã đủ để hắn có thể nhìn ra cô trước mắt là không thể nhìn nổi hắn, mỗi lần đối mặt đều là gục mặt xuống đất, nếu không thì là quay mặt đi lơ đãng.
Còn khi bắt buộc ở trên xe phải ngồi gần nhau thì sẽ cố gắng giữ khoảng cách an toàn, hoàn toàn sợ hãi khi ở cạnh Lăng Dục Thần hắn. Suy cho cùng lúc này chỉ cần cô không nhìn thấy hắn thì xem như là không cần phải sợ nữa. Tống Dật Nhiên đột ngột bị xoay lưng lại đối diện với Lăng Dục Thần khiến cho phút chốc không nghĩ ra nên phản kháng thế nào, cô có nên phản kháng hay không.
Lăng Dục Thần: "Cởi áo xuống đi!" Hắn một tay lấy thuốc tay còn lại nắm lấy cổ áo choàng muốn kéo xuống, phần bị thương của Tống Dật Nhiên là ở sau gáy xuống gần lưng, nếu cứ giữ áo thế này thì phải xoa kiểu gì.
Tống Dật Nhiên: "Anh không phải nói!!!" Cô liều mạng giữ lại không để cho Lăng Dục Thần kéo áo xuống, bên trong cô không có mặt cái gì thì làm sao mà có thể dễ dàng kéo xuống.
Lăng Dục Thần: "Em suốt ngày nghĩ cái gì vậy? Không vạch áo làm sao thoa thuốc đây?" Hắn dần dần như thể mất kiên nhẫn với Tống Dật Nhiên, nhưng hắn không muốn để cô càng sợ hắn nhiều hơn, nên cố ý đè thấp giọng xuống hỏi cô.
Tống Dật Nhiên: "À anh đợi tôi một chút." Cô lúc này mới hiểu ra, cô với tay lấy cái gối lớn ở bên cạnh che đi phần cổ áo bị trễ xuống sau đó mới nhẹ nhàng kéo cổ xuống tới vai.
Lăng Dục Thần không động đến nữa để Tống Dật Nhiên tự mình kéo áo xuống. Trước mắt hắn lúc này là làn da trắng nõn, trên lưng đến một vết sạm cũng không có, chỉ cần nhìn như vậy cũng đủ hiểu được là chủ nhân của nó đã bảo dưỡng tốt thế nào. Lăng Dục Thần vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nhưng không lâu sau lại quay lại trạng thái thông thường.
Hắn từ trước đến nay có không ít phụ nữ bên cạnh, chỉ có điều là không một ai có thể đi cùng lâu dài, nhưng không hiểu là vì lý do gì mà Tống Dật Nhiên lại có chút khác với họ, hắn không ngừng tự mình cảm thán bản thân có thể không cần sa đọa với phụ nữ, nhưng hiện tại chỉ là động tác nhỏ từ Tống Dật Nhiên cũng có thể làm cho cơ thể nổi lên phản ứng,
Lăng Dục Thần liền lấy tay muốn trấn an bản thân, nhưng đến khi cô kéo đến vết đỏ trên lưng kia thì mắt của Lăng Dục Thần dần dần trở nên sâu hơn, vết đỏ đó không hề nhẹ nhàng như cô nghĩ, lúc nảy chưa đụng nước còn đỡ hơn một chút, lúc này lại sưng lên như thú dồn bông, một mãn đỏ lừ.
Lăng Dục Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó lại dùng thuốc thoa lên, mỗi lần ngón tay của hắn đụng vào chỗ nóng rát đó Tống Dật Nhiên lại như cảm thấy có chút đau rát liền co rút lại, mỗi lần như vậy ở phía sau của cô luôn xuất hiện đôi mắt lạnh lẽo khiến cho Tống Dật Nhiên nhanh chóng yên phận.
Tống Dật Nhiên: "Xong rồi..." Cảm nhận được động tác tay của Lăng Dục Thần gần như đã dừng lại, Tống Dật Nhiên vô thức lên tiếng.
Lăng Dục Thần: "Được rồi!" Hắn thoa đi thoa lại hai ba lần, nhìn thấy thuốc đã bắt đầu có tác dụng, vết sưng ở rìa đã bắt đầu xẹp xuống liền thu lưu tay lại mở miệng.
Là thuốc của tổ chức dùng chữa trị cho lính đặc chủng, đương nhiên là không thể sánh với mấy loại thuốc được bán trôi nổi khác, chỉ sợ có tiền cũng khó mà mua được. Nhưng vì là thuốc có công dụng mạnh, nên trước khi thoa cho cô, Lăng Dục Thần đã tự mình thoa trước đó vào tay, cảm thấy không ngứa không rát thì mới bắt đầu thoa lên cho cô.
Án mạng xảy ra ở đâu cũng được, nhưng ở đây thì cần có chút hạn chế, nơi này chỉ có mấy người, nếu có gì thật hắn lười nhất là dọn dẹp.
Lăng Dật Nhiên: "Cảm ơn." Tống Dật Nhiên gật đầu một cái sau đó nhanh chóng kéo áo khoác ngoài lên, cô chậm chạp quay người lại, ánh mắt lại vô tình chạm phải đôi mắt sắc bén như vũ khí của Lăng Dục Thần liền rụt rè cụp lại.
Chỉ cần nhìn ra cũng không khó để biết được là thái độ của cô khi nảy đã chọc giận hắn thế nào, làm phiền người khác lại còn nghĩ người ta biến thái, người kia lại còn là Lăng Dục Thần nghĩ đến đây Tống Dật Nhiên lại cảm thấy hối hận đúng ra lúc nảy cô nên dịu dàng một chút chắc là lúc này sẽ khiến người khác đỡ chán ghét hơn, chễm chệ nữa ngày rốt cuộc Tống Dật Nhiên cũng có thể nói ra câu cảm ơn suông sẻ.
Lăng Dục Thần: "Ừm." Hắn rút mảnh khăn giấy trên mặt bàn trang điểm lau qua bàn tay đang dính nhớp toàn là thuốc mỡ vừa bóng loáng vừa ướt ướt càng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Hắn lau đi lau lại vài ba lần sau đó mới cảm thấy hài lòng mà vứt khăn giấy đi mất.
Tống Dật Nhiên ngồi bên cạnh cũng im lặng không dám lên tiếng, cơn buồn ngủ kia của cô kéo đến, đôi mắt gần như cụp xuống giá như mà Lăng Dục Thần lúc này có thể hét lớn vào mặt của cô, nói không chừng sẽ khiến cô tỉnh ngủ.
Lăng Dục Thần lúc này liếc qua nhìn Tống Dật Nhiên cố gắng ngồi một chỗ đến hít thở mạnh cũng không dám liền cảm thấy bản thân có chút giống quỷ vương tái thế, nếu không thì vì cái gì mà Tống Dật Nhiên lại phải sợ mà cảnh giác hắn như vậy. Lúc này ở bên ngoài có người gõ cửa, ánh mắt của Lăng Dục Thần liền thôi không nhìn đến Tống Dật Nhiên nữa là mà nhàn nhạt lên tiếng.
Lăng Dục Thần: "Ai vậy?" Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Dục Thần vang lên, không khí xung quanh như thể vì có giọng của hắn làm thêm một tầng lạnh buốt, Tống Dật Nhiên ngồi ngay bên cạnh hắn, cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng! Ngài có điện thoại." Giọng nói của cô vang lên từ ngoài cửa vọng vào không chút biểu tình.
Lăng Dục Thần: "Ở thư phòng, tôi qua ngay!" Hắn nghe ra được Mễ Giai Kỳ là đang nói cái điện thoại nào, di động từ lúc đầu đã nằm trong túi của hắn, còn về là ai gọi cũng không cần thắc mắc nữa có thể là người phụ nữ ở Thụy Sĩ kia lại gọi đến.
Những việc thế này Tống Dật Nhiên có thể là không hiểu được, cũng tốt lúc này Lăng Dục Thần mới cảm thấy có chút cần một người như cô, ngây ngây ngốc ngốc chẳng nghĩ nổi một cái gì sâu xa, người thế này đối với một người như Lăng Dục Thần không cần mang lại lợi ít, chỉ cần không làm ngán chân của hắn là được.
Mễ Giai Kỳ: "Vâng ạ!" Cô nghe ra được bên trong còn có người khác liền đáp một câu sau đó đi mất.
Lăng Dục Thần: "Em… nếu có gì không biết thì có thể tìm vú Dương hỏi qua, bà ấy cứ tám giờ tối sẽ về nhà, nếu đến khi đó không tìm được bà ấy thì đến Thư phòng tìm tôi." Hắn đứng dậy, bước đi nhanh chóng đi đến gần cánh cửa phòng, nhưng như thể nhận ra chuyện gì đó còn chưa nói liền quay đầu lại nói với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… biết rồi." Cô từ đầu không có ý định muốn giữ chân của hắn, nhìn thấy hắn đi ra cô còn chưa kịp yên tâm thở phào liền bị giọng nói kia làm cho giật nảy mình.
Lăng Dục Thần: "Áo choàng của em màu trắng… cái đó là của tôi." Hắn nhàn nhạt nói ra một câu tay chỉ vào cái áo mà Tống Dật Nhiên đang không ngừng ra sức làm nhăn nhúm cả một góc kia.
Tống Dật Nhiên: "Tôi sẽ giặc giúp anh. " Cô nhìn lại cái áo đang ở trên người của bản thân liền khó xử nhìn về phía của Lăng Dục Thần nói.
Lăng Dục Thần: "Cái đó thì không cần... để vú Dương làm là được. " Hắn không lâu sau đó liền thu lưu lại ý tứ của bản thân.
Hắn không phải là tiết rẻ cái áo kia mà nói ra câu nói đó, hắn chỉ muốn xác nhận với cô vài thứ để sau này không còn nhầm lẫn nữa, nhưng ý tốt của một người như Lăng Dục Thần thông qua não bộ của Tống Dật Nhiên liền nhanh chóng biến thành ít xấu. Hắn cũng không muốn dây dưa không dứt với Tống Dật Nhiên làm gì nữa, bước chân nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Có trời mới biết được Tống Dật Nhiên sau khi nhìn thấy thân ảnh của Lăng Dục Thần biến mất sau cánh cửa kia cô đã cảm thấy vui mừng thế nào. Tống Dật Nhiên nhanh chóng nhảy xuống giường cánh tay vơ lấy bộ quần áo nằm ở phía trên của chiếc va li mở rộng kia chạy ngay vào phòng tắm.
Nhưng kỳ thực mà nói khó mà Tống Dật Nhiên biết được mọi hình ảnh lúc này của cô đều nằm trong tầm mắt của Lăng Dục Thần trước màn hình máy tính, hắn nhíu mày nhìn Tống Dật Nhiên trong màn hình chạy đi chạy lại như vừa thoát khỏi quỷ môn quan không ngừng vui vẻ mà làm việc.