Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 40: Đi công tác




Tay của Lăng Dục Thần chống cầm liếc mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, bên cạnh của hắn lúc này Mễ Giai Kỳ thao thao bất tuyệt chuyện gì đó nói không ngừng nghỉ, một lúc sau khi cảm thấy Lăng Dục Thần không có ý định trả lời cô, Mễ Giai Kỳ mới bắt đầu gọi hắn.

Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng… Lăng Tổng..." Cô nhỏ giọng nói vài lần nhưng người kia cơ hồ như bị thứ gì đó câu hồn đi mất một cái ánh mắt liếc qua chỗ của Mễ Giai Kỳ cũng không có, bởi vì sự việc lần này có chút cấp bách cô liền liều mạng một lần gọi lớn "Lăng Tổng!"

Lăng Dục Thần bất ngờ bị người khác kéo từ màn hình máy tính đi nơi khác liền ngay lập tức cảm thấy không hài lòng, sát khí xung quanh ùng ùng kéo tới ẩn sâu trong đôi mắt đen xì của hắn liếc nhìn Mễ Giai Kỳ.

Lăng Dục Thần: "Nói lại lần nữa..."

Mễ Giai Kỳ: "Được!"

Mễ Giai Kỳ: "Trước mắt, lúc đầu cô Susan đã nói qua với chúng ta sự việc của lúc đó là Lão Lý muốn nhờ chúng ta giúp đỡ viện trợ cho hắn thêm vài người nữa để lấy lại lô vũ khí kia, nhưng Lăng Tổng ngài không đồng ý. Sau khi xem xét cùng với cô Susan có trả lời lại với người của Lão Lý, thì nhận được tin cả Lão Lý cùng đêm hôm đó cũng đã mất mạng. Người khác thì không nói đến, nhưng thủ đoạn nhanh nhẹn thế này không thể làm người khác không nghĩ đến là người của Trịnh gia làm ra. Nhưng điều quan trọng trong việc này là xác của Lão Lý nằm ở vùng biên của khu huấn luyện vệ binh. Trình Gia cũng đã xem xét qua cũng xác nhận là có chuyện thế này xảy ra, cô Susan nói với ngài nếu có thể đến đó một chuyến giải quyết vấn đề này thì tranh thủ một chút, đừng để sự việc đi quá xa."

Âm thanh của Mễ Giai Kỳ không lớn cũng không quá nhỏ, vừa vặn để cho người cần nghe có thể nghe thấy được, chiếc máy tính bảng trên tay của cô không ngừng chạy mấy dòng chữ, đây là đoạn tin nhắn mà Susan đã cố ý gửi đến vào lúc nảy.

Lăng Dục Thần: "Tên đó dám vào cả khu huấn luyện làm càng thì nhất định là lá gan không hề nhỏ, chuyện của Lưu Vệ thế nào rồi?" Hắn một chút hoang mang trên nét mặt cũng không có, hắn chỉ sau khi nghe xong đoạn hội thoại của Mễ Giai Kỳ nói đến liền nhếch miệng cười nhạt, tiếp sau đó liền cảm thán một câu.

Mễ Giai Kỳ: "Lưu Gia đã cố ý đi theo hắn cả ngày đến bìa rừng ở tây nam thì mới phát hiện ra thi thể của Lão Lý, sau đó… liền mất dấu của Trịnh Nhất." Cô nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Lăng Dục Thần liền có thể nhanh chóng đoán ra được, Lăng Dục Thần đã quay lại.

Sát khí hừng hừng lại lần nữa nổi lên nụ cười lạnh đến thấu xương kia khiến cho một ai nhìn thấy nó cũng có thể vô thức mà cảm thấy rùng mình, âm thanh nhấp bút trên bàn của Lăng Dục Thần lúc này như thể ảm đạm lạnh lẽo đến khó lường, thoạt nhìn ở bên ngoài khiến cho người khác khó mà nhìn ra được là Lăng Dục Thần đang có suy tính cái gì.

Lăng Dục Thần: "Tây nam?" Hắn ta nghe đến khu vực trong trí nhớ liền dừng lại cây bút trên tay, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn chầm chầm vào mấy áng cây ở bìa rừng trước mặt.

Mễ Giai Kỳ: "Là nơi của chúng ta sắp phải thanh tẩy." Cô trả lời hắn như một thông lệ, mọi thứ mà người ngoài có thể nhìn thấy được chưa bao giờ có thể nói lên con người của Mễ Giai kỳ khi làm việc cùng với lăng Dục Thần.

Hắn ta đọc ác tàn nhẫn, thì cô đi cùng hắn ta lâu tới vậy nói là cô thanh thuần thiện lương chỉ sợ người khác cười mấy ngày, ánh mắt của Mễ Giai Kỳ lúc làm việc tựa hồ như âm vang cùng nhịp điệu với Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Nói với Lưu Vệ đừng theo hắn nữa, tối nay chúng ta đến đó." Hắn dừng lại nữa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng.

Mễ Giai Kỳ: "Không cần đợi đến mùng sáu tháng này sao? Hôm đó là kế hoạch thanh tẩy rồi." Cô không hiểu hỏi lại.

Cuộc thanh tẩy này không phải là địa bàn ở nước A mà là ở ngoài nước, chung quy vẫn xem như khó khăn hơn một chút, chính phủ ở nước A như con bù nhìn trông ruộng đất, nhưng không phải chính phủ của nước khác cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua dễ dàng như vậy cho Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần có được như ngày hôm nay phải nói đến có chăng là do hắn ta làm việc quỷ kế đa đoan khó mà lường trước, từng đường đi nước bước đều khiến người khác gian nan mà nắm bắt. Lăng Dục Thần trước giờ cứ như ma quỷ thoát ẩn thoát hiện khiến cho người khác muốn bắt được hắn còn khó hơn cả lên trời.

Thụy Sĩ là nước phát triển lớn mạnh, phòng thủ cũng có chút tốt hơn, nên muốn làm việc nhanh gọn thì mất nhiều thời gian xem xét cẩn trọng lên kế hoạch, việc hôm nay đổi kế hoạch chẳng khác nào tự mình đào hố chôn bản thân.

Lăng Dục Thần: "Không cần, chúng ta đổi kế hoạch, thực hiện trong tối nay, cô gọi báo một tiếng với Trình Biên bảo cậu ta chuẩn bị trước một chút, tối nay chắc phải rất cực khổ." Hắn nhếch miệng cười mỉa mai một cái, sau đó nói ra một câu.

Mễ Giai Kỳ: "Tôi đã hiểu… vậy thiếu phu nhân..." Cô đứng gần màn hình máy tính, lúc này nhìn thấy cô gái đang nằm ngủ say sưa trên chiếc giường rộng lớn kia liền không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu cô là Tống Dật Nhiên thì có chết cũng không gả cho một tên độc ác như Lăng Dục Thần.

Lăng Dục Thần: "Tôi tự mình nói với em ấy." Hắn lúc này mới đưa mắt nhìn đến màn hình máy tính đang chiếu hình ảnh của Tống Dật Nhiên trên kia, nhàn nhạt thở ra hơi lạnh nói.