Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở

Chương 38: Ngồi yên tôi thoa thuốc cho em




Ánh nắng ở phía bên ngoài so với khu biệt lập này suy cho cùng cũng có chút khan khát.

Ở bên ngoài kia cùng với cái hẻm nhỏ, vì đặt điểm đông người sinh sống lại khiến cho nó trở nên thiếu đi không ít cây lớn, hơi nóng hừng hực giữa trưa mùa hè là việc đương nhiên không thể tránh khỏi.

Lại nói đến nơi này, tuy rằng nói là hẻo lánh hoang vu ít người lui tới, nhưng không khí ở nơi đây bốn mùa mát mẻ, mùa hè lại có chút mát hơn một chút, mùa đông gió không luồng vào quá nhiều vì mấy tán cây chặn kín, nên chỉ có chút hơi thở lạnh lẽo thường lệ của mùa đông, chứ không hề lạnh đến hít thở không thông như ở bên ngoài.

Khu biết lập này cũng được chia ra thành mấy khu nhỏ lẻ khác nhau, khu lớn nhất này Lăng Dục Thần phải mất vài ngày đấu giá mới thành công có được nó, xung quanh những khu khác thì thường lệ sẽ có người có xe đi đi lại lại thông suốt với bên ngoài, nhưng cái vòng luẩn quẩn như cái mê cung này của Lăng Dục Thần thì chỉ khi hắn đến cổng mới được mở ra.

Lính canh gác nghiêm ngặt toàn bộ đều là tinh nhuệ do đặc khu của Mỹ và Thụy Sĩ mang về không có ai ngoài lệ được thông qua đi vào đây, trừ mấy người trong tổ chức như Trình Biên và Mễ Giai Kỳ là thân thuộc.

Lúc này cũng vậy, hắn một mình ngồi ở cạnh cánh cửa sổ rộng lớn, nhắm mắt như thể đang hưởng thụ ánh nắng từ ngoài chiếu vào kia, nhưng ít có ai biết được, hắn chính là đang đợi tiếng mở cửa từ phòng tắm của Tống Dật Nhiên đang dùng.

Đợi qua một lúc, thông thường khả năng chờ đợi của Lăng Dục Thần gần như bằng không, tinh thần làm việc của Lăng Dục Thần luôn rất dứt khoát, nói một sẽ không nói hai, mọi thứ gần như đều đang nằm trong lòng bàn tay của hắn. Tống Dật Nhiên nếu không phải là do cô được hắn để ý thì chỉ có thể nói là do cô may mắn.

Đuôi mắt của Lăng Dục Thần co giật liên hồi, trong tai nghe bluetooth đã bắt đầu có âm thanh tiếng tay nắm cửa lạch cạch vang lên, hắn cũng nhẹ nhàng mở mắt, tầm mắt dừng lại ở thân ảnh của cô gái kia.

Không biết có phải do cô cố ý hay là không, trên người của Tống Dật Nhiên lúc này không phải là đang mặc y phục của bản thân, mà là đang khoác trên người áo choàng tắm của hắn, còn lén la lén lút muốn làm cái gì đó.

Không thể trách hắn quá để ý đến cô, muốn trách chỉ nên trách bản thân cô không cẩn thận để hắn đưa vào tầm mắt. Lăng Dục Thần chống tay lên thành vịnh tay ở hai bên ghế đứng lên, bước chân của hắn không nhanh không chậm bước về phía cửa ra vào, trực tiếp bước đến phòng ngủ của Tống dật Nhiên đẩy cửa đi vào.

Tống Dật Nhiên lúc này hốt hoảng từ sàn nhà đứng dậy, cổ áo choàng rõ ràng là không vừa với người có dáng vóc thấp bé như cô, chỉ cần cử động nó liền như không vừa ý mà bung ra. Tay của Tống Dật Nhiên nhanh chóng nắm lại cổ áo, chân giật lùi về phía sau.

Lăng Dục Thần đứng ở cửa phòng nhìn thấy một loạt hành động này của cô mà không khỏi cảm thấy khó hiểu, đây là cách câu dẫn mới sao? Hay là có thể nói là Tống Dật Nhiên cô có chút khác biệt những cô gái khác.

Người khác mỗi khi nhìn thấy hắn sẽ chẳng giống cô lúc này, ánh mắt của Lăng Dục Thần nhìn đến nơi bị cô nắm chặt đến nhăn nhúm kia càng làm cho Tống Dật Nhiên thêm sợ sệt, gương mặt nhanh chóng vì thẹn mà đỏ lên, cô muốn nhanh chóng giải thích, nhưng không biết là nên nói từ đâu.

Tống Dật Nhiên: "Tôi..." Cô muốn nói lúc nảy là do bản thân ngốc nghếch vào nhà vệ sinh rồi quên mất không mang theo y phục vào, đến khi tắm xong không có đồ thay mới nhớ ra.

Lúc này thì nhìn thấy áo khoác của ai đó treo trong phòng tắm nghĩ là do Vú Dương chuẩn bị cho mình, ở đây còn có rất nhiều cái khác nhau, màu sắc cũng không đồng điệu, liền lấy một cái tối màu nhất mặc lên người.

Lúc mặt rồi nhìn lại kích thước của nó mới nhận ra là mặc nhầm, nhưng áo thì cũng đã mặc qua rồi, có cởi ra thì nó cũng bẩn, chỉ bằng mặc thêm một lúc đợi khi ra ngoài lấy y phục cô sẽ trả nó lại.

Nghĩ thì là như vậy nhưng Lăng Dục Thần chắc hẳn cũng không kéo kiệt đến nổi một cái áo choàng cũng tính toán với cô đâu đúng không, còn có bên trong còn nhiều đến vậy.

Lăng Dục Thần: "Không phải nói là đi ngủ sao?" Bước chân của hắn càng lúc càng bước lại gần nơi mà Tống Dật Nhiên đang đứng. Tống Dật Nhiên bất giác bị Lăng Dục Thần xuất hiện dọa sợ vô thức lùi về phía sau, sau khi đụng đến chân bàn trang điểm ở đầu giường thì đành phải dừng lại.

Tống Dật Nhiên: "Tôi… Tôi..." Cô muốn lên tiếng giải thích, nhưng đúng lúc mở miệng thì lại không nói được, mang hết mấy con chữ còn lại nuốt vào trong cái bụng đói.

Lăng Dục Thần: "Suy nghĩ cho kỹ hẳn nói." Hắn lạnh nhạt nói một câu.

Tay của hắn đẩy đẩy hộp thuốc nhỏ không biết đã nằm trong tay từ khi nào nhưng Tống Dật Nhiên cơ hồ như còn chưa nhận ra.

Tống Dật Nhiên: "Tôi đi ở ngoài cả ngày, không thể… cứ như vậy… ngủ ở trên này được… không sạch sẽ." Cô gắng lặp đi lặp lại câu nói trong miệng một lúc sau mới từ từ chậm chạp mà nói ra xem như là lúc này khó khăn cũng hoàn chỉnh một câu.

Lăng dục Thần: "À… vậy bây giờ sạch sẽ rồi... đúng không?" Hắn nhìn một lượt từ trên mái tóc ướt nhẹp của Tống Dật Nhiên đến gót chân đang sợ hãi mà chụm lại của cô còn vương lại hơi nước từ nhà tắm mang ra ngoài này.

Mái tóc của Tống Dật Nhiên không quá dài, đoán chừng ngang lưng được cô uốn xoăn nhẹ nhàng, lúc này tóc ướt còn để lại mấy giọt nước nhỏ giọt xuống nền lành lạnh bóng loáng trong nhà. Cả người của Tống Dật Nhiên lúc này hệt như một đứa trẻ bỏ rơi không nơi nương tựa, cơ thể gầy dáng vóc còn nhỏ, hiện tại lại còn ướt nhẹp, thoạt nhìn liền không khỏi khiến người khác cảm thấy đáng thương.

Nhưng đó suy cho cùng cũng chỉ là đối với người khác, còn đối với một người như Lăng Dục Thần làm sao có thể dễ dàng bị dáng vẻ đơn thuần này của cô khuất phục, hắn sau khi nhìn một lượt thì nhàn nhạt lên tiếng, sau đó lại châm chú mở hộp thuốc kia ra.

Tống Dật Nhiên: "Ừm… Ừm…" Cô không dám nhìn vào Lăng Dục Thần, cô chỉ chăm chú cuối mắt hình bóng hình của bản thân trên nền nhà, cơ thể có chút gầy, hiện tại mặc trên người cái áo dài đến gần mắt cá khiến tống Dật Nhiên trông rất buồn cười.

Lăng Dục Thần: "Vậy thì qua đây!" Hắn đã hai lần đưa tay ra trong một ngày, nhưng vẫn là Tống Dật Nhiên lần nào cũng là sợ sệt không nắm lấy, cũng không có ý định chạm vào, khiến hắn hết lần này tới lần khác đều phải tự mình thu lưu lại cánh tay ấy.

Lần này xem như là hắn đã có kinh nghiệm, không đưa tay ra với cô nữa, chỉ nhẹ nhàng đập đập xuống chỗ ngồi trên mép giường cạnh hắn bảo cô ngồi xuống.

Tống Dật Nhiên: "Hả?" Nhưng cô cơ hồ như là gặp phải ma quỷ, cái tay đang nắm lại cái cổ áo không ngừng nắm chặt, bước chân bài xích đừng nói là bước đến gần Lăng Dục Thần, lúc này cô chính là muốn giật lùi thêm nhưng hận là làm không được nữa.

Lăng Dục Thần: "Qua đây!!" Hắn như thể không còn kiên nhẫn với cô nữa liền gằn giọng gọi cô.

Hắn chính là càng lúc càng không thích nghi nổi với cái dáng vẻ sợ như gặp ma quỷ của Tống Dật Nhiên, thật ra mà nói, muốn trách thì chỉ có thể trách khi đó hắn ra tay của Phó Thiếu Tường có có chút nặng tay ở trước mắt cô, đó có thể gọi là bóng ma tâm lý hay không.

Cánh tay của Lăng Dục Thần đưa ra kéo phần áo ở eo của Tống Dật Nhiên xuống. Mất trọng lực, lực ở cánh tay của Lăng Dục Thần lại quá lớn, so với Tống Dật Nhiên không chút phản kháng lại còn dễ dàng đạt được mục đích, cô bất ngờ bị kéo xuống liền an phận ngồi xuống bên cạnh giường.

Hắn lúc này tiến đến muốn vòng tay ra phía sau eo của Tống Dật Nhiên, Lăng Dục Thần cao hơn Tống Dật Nhiên một khoảng lớn, hắn hiện tại lại như thể cố ý cúi thấp đầu luồng qua hõm cổ của cô, hơi thở ấm nóng của người đàn ông kia bất chợt không khỏi khiến tai của Tống Dật Nhiên nóng rát.

Cô giật mình co rút cổ lại, chớp chớp mắt, tay vẫn còn nằm trên cổ áo vẫn giữ nguyên, cánh tay còn lại chóng lên vai của Lăng Dục Thần muốn chặn hành động của hắn lại.

Tống Dật Nhiên: "Không phải… an… anh… muốn..." Cô hận chẳng thể giữ thêm được khoảng cách với hắn, muốn trách chỉ nên trách cô quá ngốc không thể mạnh mẽ như những gì mà cô đã mong đợi trước đó, để mặc cho Lăng Dục Thần muốn làm gì cũng được, chỉ cần cô có thể đạt được mục đích mong muốn.

Nhưng lúc này mục đích mong muốn kia có là gì cũng không thể khiến cho Tống Dật Nhiên thôi không sợ Lăng Dục Thần, đôi mắt thâm sâu kia của hắn không khó để nhận ra hắn lúc này là đang tức giận thế nào, chân mày nhíu chặt, trừng mắt nhìn Tống Dật Nhiên.

Cô trên người chung quy lúc này chỉ có cái áo choàng này làm vật phòng thân, khi nảy còn không mang nổi đồ lót vào bên trong, nếu để Lăng Dục Thần phát hiện ra cô dùng qua đồ của hắn không phải hắn sẽ điên tiết lên mà giết cô sao.

Lăng Dục Thần: "Em sợ cái gì?" Cô đột ngột co người lại tránh né, khiến tầm nhìn của Lăng Dục Thần bị lệch đi, cánh tay cầm lọ thuốc bất tri bất giác thu lưu lại, hắn ngồi thẳng dậy, gương mặt đanh lại hỏi Tống Dật Nhiên.

Tống Dật Nhiên như nhanh chóng được thoát khỏi vòng vây của hắn liền nhanh chóng thở hồng hộc, cô như thể vừa bước ra từ quỷ môn quan, lúc nảy còn suýt nữa có cảm giác sắp bị đầu trâu mặt ngựa ăn thịt.

Lăng Dục Thần: "Tôi chưa nói qua nhỉ, chỉ cần ngày nào em còn chưa nguyện ý, tôi nhất định sẽ không làm gì em..." Hắn tự mình thở dài trong lòng, không biết trước kia bản thân đã dựa vào cái gì mà muốn mang Tống Dật Nhiên về nơi này.

Cô gái này vừa ngốc vừa nhát chết, rốt cuộc trước mắt chẳng giúp được cái gì cho hắn, trong lúc hắn muốn hạ giá của bản thân xuống thoa thuốc giúp người ta, cũng bị người khác xem như sắp bị ăn thịt mà liều mạng tránh né.

Tống Dật Nhiên: "Tôi..." Cô lúc này cũng hết cách liền đối mặt muốn nói với hắn, cô không phải muốn hắn khó xử, chỉ là vì giữa cô và hắn một chút tình cảm cũng không có, hành động của cô khi nảy cũng chỉ có thể xem là phản xạ tự nhiên mà thôi.

Lăng Dục Thần: "Tôi không có thói quen ăn thịt sống." Hắn không đợi Tống Dật Nhiên nói hết liền trào phúng nói một câu.

Tống Dật Nhiên: "Vậy!!!" Mắt của cô chỉ vì câu nói kia mà làm cho trợn trắng, Lăng Dục Thần hắn không quen ăn thịt sống, vậy có nghĩa là sẽ nấu chín sao? Cái này có thể xem là phạm pháp không?

Mắt của Tống Dật Nhiên không giống cái miệng của cô, không biết nói dối, mọi thứ cô cảm nhận được đều chất chứa biểu hiện qua ánh mắt này. Lúc bấy giờ nếu cô nói là bản thân là đang không có run sợ thì Lăng Dục Thần hắn có tin lời của cô nói hay không.

Lăng Dục Thần: "Đùa thôi, tôi không ăn thịt em, đừng lo." Hắn nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt của Tống Dật Nhiên liền phát hiện ra cô rất dễ bị lừa.

Thật ra nếu hắn muốn ăn thịt cô thì không cần phải đợi, lúc ban nảy chỉ cần vồ tới kéo cô lên giường thì không chắc có thể ăn thoải mái hay không nhưng hắn có thể chắc chắn là nhất định sẽ ăn rất sạch sẽ. Không cần phải vòng vo nhiều điều như lúc nảy để cho cô có cơ hội chạy thoát dễ dàng như vậy, đúng là không phải phong cách làm việc của hắn.

Tống Dật Nhiên: "Vậy anh bây giờ đang là..." Cô lúc này mới biết là bản thân đã phản ứng có chút thái quá liền thu liễm lại, cô nhìn đến cánh tay của Lăng Dục Thần còn đặt bên hông của cô liền chớp mắt một cái muốn hỏi hắn nếu không phải có ý định gì khác thì có thể khẩn xin Lăng Tổng thu lưu cánh tay này lại có được không?

Cánh tay to lớn của hắn làm cho cô sợ hãi không thôi, Tống Dật Nhiên mỗi lần bị Lăng Dục Thần dùng tay chạm phải liền cơ thể không ngừng rung lên như có dòng điện chạy ngang người. Còn nói đến cô đến đây không đơn thuần chỉ là vì cái hợp đồng hôn nhân đó, mỗi lần nghĩ đến nếu có một ngày bị Lăng Dục Thần phát hiện, có phải hắn cũng sẽ dùng cánh tay này đánh chết cô không.

Lăng Dục Thần: "Ngồi im đi, tôi thoa thuốc giúp em." Hắn không nói nhiều nữa một tay kéo vai của Tống Dật Nhiên ép cô quay lưng về phía của hắn, cánh tay còn lại cầm lọ thuốc đưa đến gần lưng của cô.