Chương 3: Tiểu hắc
Chương 3: Tiểu hắc
Hầu hết người ở đây mọi người đều tĩnh tâm để có thể hấp tinh khí.Thấy mọi người đã ổn định,Phong Thanh Dương cũng ngồi xuống tĩnh tâm tu luyện.
Tưởng đâu tu luyện thuận lợi như bao người khác chợt phát hiện bản thân mình không thể hấp thu tinh khí trong tháp.
Thấy 1 màn này, Phong Thanh Dương cảm thấy ngao ngán dần đều.Cố gắng tập trung tinh thần, đi vào thế giới tinh thần, rồi thẳng tiến về đam điền cả mình hình ảnh hố đen kỳ bí xoay ở giữa tâm đan điền chặn lại toàn bộ tinh khí tiến vào đan điền.
Nhớ lại lời cô giáo nói: “bản thân nhân loại trực tiếp hấp thu năng lượng thông qua đan điền tại sao ta lại không thể hấp thụ được dù là một chút, thật kỳ quái.”
Sau 1 hồi suy nghĩ, Phong Thanh Dương cũng tiến lại gần,chưa biết loay hoay kiểu gì, hình ảnh một tiểu tinh linh nhỏ nhắn đáng yêu hiện ra nhưng nhìn có vẻ hơi đen đen, mà lại tròn lông lốc không khác quả bóng là mấy.
Phong Thanh Dương vội nói: “ sao lại có tinh linh ở đây, mà lại còn ngăn chặn ta hấp thụ tinh khí nữa.”
“Hay là đem nó vứt ra ngoài kia.”Phong Thanh Dương nở một nụ cười đầy nham hiểm.
Chỉ thấy lúc này tinh linh kia xoay với tốc độ cực nhanh lao vun v·út lao lên đập giữa trán của hắn.
Phong Thanh Dương vội lấy tay xoa xoa không ngừng đau đớn chảy cả nước mắt nói: “ ngươi làm gì mà nặng tay thế, ta chỉ đùa thôi mà.Mà bé tí này lực sát thương lại nặng đến vậy.
Ngươi ở đây chắc phải có lý do gì rồi, nhưng không hấp thụ tinh khí ta không mạnh lên được, ngươi xem có cách nào giúp ta đi”
Tiểu tinh linh lắc lắc đầu, Phong Thanh Dương rơi vào thế bí, không biết có cách gì cạy mồm tiểu tinh linh này.Rồi tinh thần thế giới của hắn dao động, hắn cảm nhận được đang mách bảo hắn điều gì, vậy là hắn thả lỏng toàn thân hòa vào thế giới tinh thần.
Từ thế giới tinh thần của hắn bắn ra một tia quang mang màu vàng nhạt vô cùng ấm áp xuyên qua những góc tối tinh thần, lao thẳng đến phía tiểu tinh linh kia, rồi chui tọt vào người nó.
Có điều tiểu tinh linh không hề phản kháng và quang mang cũng không ra bất kỳ chút tổn hại nào.
“Thì ra là vậy, quả thật quá tốt rồi.”
Phong Thanh Dương có thể cảm nhận được một mối liên kết nào đó được hình thành với tiểu tinh linh này được hình thành.
Tiểu tinh linh dần dần mở miệng hấp thụ toàn bộ tinh khí với tốc độ khá nhanh.
“Tiểu tinh linh vừa mới khi sinh, hiện tại vẫn chưa có ý thức nhiều, càng chưa có tên gọi, hay là đặt tên là Tiểu hắc đi.” Phong Thanh Dương nói rồi hướng về Tiểu tinh linh hỏi: “ thế nào, có được không.”
Tiểu tinh linh cũng không suy nghĩ nhiều gật gật.
“Được rồi, quyết tịnh như vậy đi,từ giờ ngươi tên là Tiểu Hắc, giờ bắt đầu tu luyện thôi.”Phong Thanh Dương nắm chặt tay nói
Qua 3 giờ tu luyện, mức năng lượng hấp thu quả nhiên có hiệu quả, thế giới tinh thần quả nhiên có biến dị, nguồn năng lượng được tiểu hắc chuyển hóa sau khi hấp thụ tinh khí đều chuyển toàn bộ vào thế giới năng lượng của Phong Thanh Dương.
Nhớ lại lời cô giáo có nói: “nhân loại chúng ta đều thông qua đan điền trong cơ thể để có thể hấp thu năng lượng truyền vào thế giới tinh thần.Cấp bậc các em càng cao thì hấp thụ càng mạnh. Như vậy có nghĩa là nếu cấp thấp hấp thu thì trong quá trình hấp thu tinh khí sẽ bị tiêu hao, không thể nào hấp thụ toàn bộ.”
Nhưng nhìn lại tiểu hắc thì phát hiện tất cả tinh khí đều được tịnh hóa đến mức hoàn hảo, sau đó chuyển thành năng lượng tiến cấp cho thế giới tinh thần của mình.
Trong lúc đang suy nghĩ, năng lượng quá lớn khiến hiện tại sơ cấp 1 sao không thể nào chống đỡ lại nguồn năng lượng dồi dào tiến vào trực tiếp đột phá lên 2 sao .
Phong Thanh Dương nghĩ: “ wa, quả thật hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, vừa mới trải qua 3 tiếng mà mình đã có thể đột phá, không thể ngờ vận may của mình lại tốt như vậy.Xem ra chả bao lâu nữa mình có thể tiến hành đột phá 3 sao không chừng.”
Vừa nghĩ xong,xung quanh Phong Thanh Dương nổi lên một cột sáng màu vàng, bay vụt lên.
Những học viên bên cạnh nhìn thấy thế tỏ vẻ ghen tị nói: “làm sao có thể, mới vào đây mới chỉ có vẻn vẹn 3 tiếng đồng hồ hắn đã đột phá 2 sao, chúng ta hiện tại đến dấu hiệu đột phá còn chẳng có.haizz,xem ra tên kia vận may tốt thật.”
Khoảng chừng 2 tiếng sau, một bạn nữ đang ngồi trong tháp la lên: “a mình đột phá rồi, lên 2 sao rồi. Lần lượt là những tiếng ồn ào xung quanh khi không ít người đột phá 2 sao.”
Một lúc sau không khí lại trở lại im lặng, ai lấy đều tập trung tu luyện.Đến chiều tối, hầu như tất cả học sinh đều có thể đột phá lên đến 2 sao.
Phong Thanh Dương thầm nghĩ: “mọi người trong lần tiến vào tịnh tâm tháp tu luyện mọi người đều đạt được kết quả không tồi chỉ tiếc là mình không thể đạt được đến 3 sao, đành cố gắng vậy.Mà cái tên Tiểu Hắc này không ngờ lại có ích đến thê”
Nói rồi Phong Thanh Dương xoa xoa cái bụng.
Do mọi người chỉ mới là sơ cấp, nên không thể tu luyện lâu trong tịnh tâm tháp, nên đến buổi chiều tối, tất cả mọi người đều ra về.
Vừa nhìn thấy Phong Thanh Dương Ngô Hiền lập tức chạy lại vừa chạy vừa la lên: “Phong Thanh Dương ca ca,đợi muội.”
Đến gần Ngô Hiền nhảy ôm lấy cố của Phong Thanh Dương tỏ vẽ nũng nịu.Thấy vậy Phong Thanh Dương mặt đỏ ửng vội bảo Ngô Hiền đi xuống.
Ngô Hiền cười tươi tỏ vẻ hóm hỉnh hỏi: “Huynh ngại à, xấu hổ quá đi.”
Phong Thanh Dương thấy vậy càng thêm xấu hổ, quay người bỏ đi, Ngô Hiền tiếp tục bám theo.Vừa đi Phong Thanh Dương hỏi Ngô Hiền: “Muội đã đột phá lên 2 sao chưa”
Ngô Hiền đáp: “ Chưa, muội chưa đột phá lên 2 sao đâu, muội chả thấy động tĩnh gì cả.”
Phong Thanh Dương thấy vậy vội vàng hỏi lại: “sao,sao muội chưa đột phá, sao lại như thế”
Ngô Hiền thấy Phong Thanh Dương đang tỏ vẻ ngây ngô không hiểu tại sao, liền chạy lên trước: “lêu lêu, huynh đúng là ngốc thật.”
Rồi sau đó chạy lên đằng trước bỏ xa Phong Thanh Dương .
Phong Thanh Dương chưa hiểu chuyện gì xảy ra, rồi đầu óc như hiểu ra điều gì đó, vội vàng chạy theo Ngô Hiền nói: “á, muội lừa huynh, đợi ta bắt được mội thì muội c·hết với ta.”
Đang chạy Ngô Hiền vừa chạy vừa ngó lại phía sau trêu đùa Phong Thanh Dương bất chợt va vào 1 người phía trước ngã lăn qua.
Tất cả người xung quanh tỏ vẻ lo sợ, một vài người bàn tán: “phen này xong rồi, là Thanh Nam, kẻ đứng thứ 3 bảng vàng trong học viện Đại Nam này, nghe nói rất là háo sắc, hay đi trêu gẹo con gái trong trường.”
Thanh Nam quay người lại, nhìn thấy một cô bé dễ thương, hai mắt đang lù đù chợt lóa sáng lên tỏ vẻ thèm thuồng nói: “Người đẹp, em có bị làm sao không, sao lại đi đứng không cẩn thận bị ngã vậy, để ta đỡ em dậy nhé.”
Thanh Nam 2 mắt hiện hình hai trái tim, vội đưa tay định chớp cơ hội kéo Ngô Hiền đứng dậy.
Khi chuẩn bị chạm tay vào Ngô Hiền chợt bàn tay bị hất ra ngã lăn ra đất.
Vẻ mặt bực tức,Tham Nam quát lớn: “là kẻ nào dám phá chuyện tốt của bồn thiếu gia.”
Quay người lại nhìn thấy một thanh niên thấp hơn mình gần một cái đầu, Thanh Nam cười lớn:”ha ha”
Sau đó gằn giọng hỏi: “là mày vừa hất tay tao ra, làm tao ngã, không những thế còn p·há h·oại chuyện tốt của tao?”
Phong Thanh Dương đứng thẳng lưng 2 tay nắm đấm trả lời: “đúng vậy, là ta làm”
Tham Nam hỏi tiếp: “mày là ai”
Phong Thanh Dương đáp: “tao là Phong Thanh Dương”
Tham Nam nghe đến cái tên Phong Thanh Dương, chợt như nổi điên thét lên: “Là mày, thằng tiểu tử thức tình quang hệ, mày chiếm hết ánh hào quang của tao,bao nhiêu người đẹp không ngừng quan tâm đến mày, hôm nay tao phải cho mày một trận để cho mày biết ai mới là nhân vật chính ở học viện này.”
Vừa lúc này, nắm đấm của Thanh Nam bỗng dưng được thổ hệ bao bọc lại rồi vung tay lên quát lớn tiến về Phong Thanh Dương đánh: “Thiết thổ quyền”
Một áp lực quá lớn lao đến Phong Thanh Dương, cảm nhận được sự nguy hiểm, Phong Thanh Dương vội vàng đưa tay lên đỡ, do chưa biết cách sử dụng ma pháp nên Phong Thanh Dương hầu như chỉ có thể dựa vào sức lực của cơ thể chống đỡ.
Mọi người xung quanh thấy vậy, mặt như thất sắc, có người bình tĩnh nói ra : “thôi xong rồi,kiếp này bỏ.”
Khi Thanh Nam gần đánh tới nơi, một bàn tay bất chợt giữ cánh tay Thanh Nam lại.
Thanh Nam tức giận gào lên: “Lại là kẻ nào dám can thiệp vào chuyện của bổn thiếu gia”
Một vị học giả nhìn lớn tuổi nói: “Là ta”
Nghe thấy vậy, Thanh Nam đột ngột biến sắc từ từ ngẩng cao đầu lên, đang từ vẻ mặt giận dữ, bỗng chốc cố gắng tỏ vẻ tươi cười nói: “Tôn trưởng lão, chào ngài.”
Mọi người xung quanh thấy thế vội reo lên: “Là Tôn trưởng lão, là Tôn trưởng lão đã kịp thời cứu giúp tên kia,thật là may mắn.”