Chương 27: Thiếu người???
Đứng bên cạnh viện trưởng thấy cảnh này ngán ngẩn không thôi, mèo khen mèo dài đuôi, sau đó bỏ đi.
Lúc giải cứu 3 học viên cuối cùng xong viện trưởng vô cùng tươi cười. Biết được thành quả không tồi của 3 người này đang định quay người bỏ đi thì đột nhiên cảm thấy sai sai gì đó liền quay lại hướng 3 người hỏi: “Ta còn quên cứu ai không nhỉ? “
Tống Viên Nhạc liền trả lời: “Viện trưởng, tụi con vừa ra ngoài không biết tình hình mọi người ạ.”
Viện trưởng ngẫm ngẫm rồi hướng mọi người nói: “Tống Viên Nhạc, ngươi triệu tập lại mọi người vào tháp lần này tại đây, ta có chuyện cần nói.”
Tống Viên Nhạc: “đệ tử đã rõ. Nói rồi Tống Viên Nhạc chạy đi thông báo.”
Nửa tiếng sau, nhóm học sinh tập hợp đầy đủ. Viện trưởng nhìn qua những gương mặt này, vô cùng cười đắc ý.
Sau đó bắt đầu đếm: “1,2,3 .....13,14,15 Ơ hay, sao chỉ có mười năm, ta nhớ rõ là mười sáu người mà. C·hết rồi thiếu mất một người rồi, là ai thiếu? “
Thanh Nam liền lên tiếng: “là tên tiểu tử Phong Thanh Dương, có khi giờ này đã mất xác trong đó cũng nên.”
Viện trưởng nghe vậy tái mét mặt, bao nhiêu năm nay mới có con gà vàng, làm sao lại để xảy ra chuyện.
"Có ai biết Phong Thanh Dương vào cửa nào không?" Lúc này phó viện trưởng lên tiếng.
Tất cả mọi người đều không biết, cùng một câu trả lời.
Lúc này Ngô Hiền mới đứng ra trả lời: “Con biết .”
Viện trưởng liền hỏi: “hắn ở đâu?”
Ngô Hiền trả lời: “dạ Phong Thanh Dương ca ca vào cửa màu đen rồi ạ”
“Cửa màu đen sao, lại còn 20 ngày rồi" viện trưởng không khỏi kinh ngạc trả lời.
Mấy vị trưởng lão vội lên tiếng rồi hướng về viện trưởng nói: “hắn không có Linh ấn đan, lại vào cửa màu đen, tình huống cấp bách, mau đi cứu người.”
Viện trưởng thấy vậy vội vã tiến vào Thông linh tháp. Chỉ khoảng 20 phút sau, viện trưởng tay trắng đi ra, sắc mặt tối sầm lại.
Mấy vị trưởng lão vội nói: “Người đâu? tại sao lại ra tay không? kết quả sao rồi?”
Viện trưởng ấp úng rồi nói: “Ta cố gắng vào cửa màu đen nhưng dường như có lớp kết giới nào đó ngăn ta lại khiến ta không vào được.Với lại ta cũng chưa vào đó bao giờ, nên không rõ hoàn cảnh đó ra sao.”
“Xem ra chỉ có thể dựa vào nghị lực của tên nhóc này thôi.” Phó viện trưởng lên tiếng
Lúc này sắc mặt mọi người ngày càng tối sầm đi. Tình huống hiện tại vượt quá khả năng của mọi người.
Ai ai cũng tỏ ra lo lắng cho tiểu tử Phong Thanh Dương kia.
Ngô Hiền thấy vậy lo lắng không thôi hướng về phía Thông linh tháp : “Phong Thanh Dương ca ca .......”
Suốt những ngày tiếp theo, Ngô Hiền vẫn liên tục ghé qua đây chỉ để ngóng chờ Phong Thanh Dương. Ở sau cánh cửa màu đen Hắt xì... Phong Thanh Dương xoa xoa mũi rồi lẩm bẩm: “Hình như có ai đó đang nhớ mình.”
..........................
thời gian trôi qua đã một tháng rưỡi kể từ ngày Phong Thanh Dương tiến vào Thông Linh Tháp nhưng không có bất kỳ tin tức nào truyền ra.
Viện trưởng đã vài lần vào thử để xem có kết quả không, nhưng vẫn không thể vào cánh cửa màu đen kia.
Lúc này ở bên ngoài Thông Linh tháp, người người đều tập trung lại nơi này. Bỗng chốc trở nên náo nhiệt vì tin tức về Phong Thanh Dương nóng hơn bao giờ hết, chả những phá được kỷ lục của viện trưởng mà lại có thể lập kỷ lục vô tiền khoáng hậu từ trước đến nay.
Bên ngoài bắt đầu thành lập vài sòng bạc cá cược xem khi nào Phong Thanh Dương sẽ xuất quan. Tất nhiên ở đây người cầm chủ sòng to nhất không ai khác chính là Mục Hạo. Hắn rất tin tưởng huynh đệ của mình cho nên bao nhiêu hắn đều cân tất.
Quả nhiên trong những ngày này tiền trong túi của Mục Hạo càng ngày càng tăng.
Cầm tiền trong tay Mục Hạo cảm thán không thôi hướng Phong Thanh Dương phía xa kia cảm thán không thôi.
Ngô Hiền bỗng chốc trở thành thu ngân cao cấp của Mục Hạo càng thu hút nhiều người đến đặt cược hơn.
Ngô Hiền làm vậy cũng chỉ là muốn có tin tức của Phong Thanh Dương càng sớm càng tốt thôi.Vì Mục Bạch có chú là Phó viện trưởng, Phó viện trưởng biết thì kiểu gì Mục Hạo cũng biết thôi.
Tại Phòng viện trưởng
Viện trưởng lúc này đang trầm ngâm suy nghĩ về Phong Thanh Dương không khỏi cảm thán: “tên tiểu tử này, thật khiến người ta hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.”
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, viện trưởng ngồi lại vào ghế rồi nói: “vào đi.”
Một thanh niên đi vào, nhìn quần áo te tua thảm hại viện trưởng tiếp tục nói:
“Sao vậy nói đi, sao lại ăn mặc thế kia.”
Thanh niên thở hổn hển rồi nói:
“Viện trưởng, có chuyện lớn rồi.”
Viện trưởng: “chuyện gì, mau nói.”
“Lúc trước điều tra chuyện của Huyết linh chi yêu xuất hiện. Hiện nay dường như đã có kết quả rồi.”
Viện trưởng: “Ngươi nói chi tiết đi.”
Nam sinh nói: “Chúng em nhóm 10 người chúng em đi do thám tình hình trong rừng, những ngày gần đây lượng ma thú tăng đột ngột hướng về phía học viện ta.Không chỉ ma yêu cấp 2, mà con có cấp 3 cấp 4 và cấp 5.
Ngoài ra hình như chúng còn có một ma yêu thủ lĩnh cấp 6 tinh anh.”
“Ma yêu cấp 6 tinh anh?ngươi nói thật sao.” Viện trưởng sắc mặt trở nên nghiêm trọng nói.
Nam sinh tiếp nói: “đúng vậy thưa viện trưởng, hình như là Huyết Hoả Liên Lưu Tinh.”
Viện trưởng đứng dậy rồi không khỏi bàng hoàng: “cái gì, Huyết Hoả Liên Lưu Tinh. Tại sao lại xuất hiện ở nơi này. Một nơi nghèo nàn như Lạc Viên thôn này tại sao lại có thể xuất hiện ma yêu cấp 6 mà lại còn là tinh anh.Mà lại còn nhằm trực tiếp vào hướng học viện ta tiến tới.Việc này liên quan đến sự tồn tại của Lạc Viên Thôn, mau tập trung tất cả các trưởng lão cấp bậc trở nên lại. Mau mau.”
Viện trưởng trở nên gấp gáp, Nam sinh kia cũng vội vàng đi triệu tập.
Viện trưởng đứng dạy, đứng dạy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi kia những học viên vẫn đang lô đùa, tu luyện càng khiến Viện trưởng đau lòng nói không lên lời: “Xem ra không thể tránh khỏi trận chiến này rồi,nếu không Lạc Viên thôn sẽ bị huỷ diệt.”
Rất nhanh chóng 15 phút sau, tất cả các trưởng lão có mặt, cuộc họp cũng nhanh chóng được tiến hành.
...................................
Ở trong Thông Linh tháp
Sau khi chia tay Ngô Hiền, Phong Thanh Dương lập tức tiến vào cánh cửa màu đen.
Nhanh như chớp đã tiến vào, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Phong Thanh Dương ớn lạnh.
Không gian bao la rộng lớn như vậy toàn là màu đen c·hết chóc, một chút sự sống nơi đây cũng không có.Nhìn giống như một chiến trường nào đó đã bị tàn phá lặng nề.
Vô số những cây xơ xác không lá lổm chổm mọc lẻ tẻ ở không gian này . Cảnh tượng này đúng là không giành cho người yếu tim.
Hít một hơi dài, Phong Thanh Dương bắt đầu tiến về phía trước.
Thi thoảng còn nghe thấy tiếng quạ kêu khiến cảm giác ớn lạnh dâng trào.
Đặc biệt hơn là Phong Thanh Dương cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi nhưng hoàn toàn không phát hiện ra gì bất thường.
Tuy rằng nền đất gồ ghề nhiều chỗ nứt toác ra nhưng cũng không gây khó khăn gì.
Phong Thanh Dương đi rất lâu cũng như cũ không thấy bến bờ, toàn cảnh hoang vu c·hết chóc.
Đi suốt một ngày trời sức của Phong Thanh Dương cảm thấy mất đi một cách kỳ lạ.Đến nửa ngày sau Phong Thanh Dương gần như kiệt sức.
Nhưng cũng rất may mắn, trong lúc Phong Thanh Dương cảm thấy tuyệt vọng, thì phía trước xuất hiện một bộ khung xương Phượng Hoàng khổng lồ, trong giữa khung sương là một bàn toạ.
Trên bàn toạ là hình một con phượng hoàng và một con mãng xà khổng lồ đang đối đầu nhau.