Chương 25: tiến vào Thông Linh Tháp
Viện trưởng mở cánh của đi vào rồi cười tươi: “oh, đến đầy đủ rồi à, xin lỗi ta đã đến muộn.
Vậy chúng ta vào việc chính thôi.
Sáng mai chúng ta sẽ mở cửa vào thông linh tháp, ta sẽ giải thích một lượt về bên trong tháp.Không giống như Tịnh Tâm tháp, Thông Linh Tháp có 8 cửa. Xanh lá, đỏ, tím,vàng,đen,nâu cam, xám,hồng.
Mỗi cửa mức độ tu luyện không có giống nhau,trước đây ta tu luyện cửa màu đỏ, đạt được thành tựu khá lớn.
Dựa vào kiến thức mà những học viên đã từng vào thì các trò hiện nay nên vào của vàng, sẽ yếu hớn mức tu luyện cửa đỏ đem lại một chút,rất phù hợp với các trò.Nhưng trong đó cũng có thể gây nguy hiểm, thậm chí c·hết.
Còn cửa màu đen cũng là cửa thần bí nhất, và tồn tại nhiều nguy hiểm nhất.Ta khuyên tuyệt đối không được vào cánh cửa này.”
“Lại có nơi kỳ lạ vậy sao.” cả nhóm bắt đầu xôn xao.
“Sở dĩ ta không nói cho các trò vì không muốn các trò phân tâm, vì vậy đến hôm nay nếu các trò cảm thấy nguy hiểm có thể không tiến vào,bây giờ vẫn còn kịp.
Ngoài ra việc này không được để những học viên khác biết.Chính vì nguy hiểm nên mới có việc tạo ra Linh ấn đan và hạn chế số lượng học viên vào.”
Viện trưởng vừa ngắt lời cả nhóm không ngừng xôn xao,rất nhanh không khí ổn đinh trở lại,dường như không ai muốn bỏ lỡ cơ hội vất vả lắm mới có được.
Viện trưởng tươi cười nói: “được rồi, vậy đi, ngày mai mở tháp.Còn về Phong Thanh Dương ngươi không có Linh ấn đan, ngươi phải thật cẩn thận.”
Phong Thanh Dương: “đã rõ, viện trưởng”
“Được rồi, giải tán” viện trưởng nói.
...........................................................................
Sáng hôm sau
Mới sáng sớm tinh mơ,tất cả học viên đã đứng xếp hàng đông như kiến trước Thông Linh tháp, một phần vì tò mò, một phần ngưỡng mộ đám học sinh có thể vào kia.
Với việc viện trưởng dùng ma pháp mở cửa, chỉ vài phút sau, cửa đã mở ra.
Trên mặt đất, 8 cánh cửa hình tam giác xếp thành một hình tròn rộng lớn mở ra một loạt bậc thang nhìn không thấy đáy hiện ra trước mắt mọi người, nhìn thôi cũng cảm thấy ớn lạnh rồi.
Cửa mở ra, khí tức từ trong Thông Linh tháp tỏa ra khiến các học viên xung quanh đều cảm thấy ớn lạnh.
Viện trưởng liền nói:cửa mở rồi, các em vào đi.
Cả nhóm học viên dẫn đầu liền từ từ tiến vào trước sự chứng kiến của bao nhiêu học viên khác.
Cửa đóng lại, bỗng chốc Thông Linh tháp tối om, rồi hai bên bỗng bừng sáng ánh đèn treo trên tường.Có thể nhận ra những ánh đèn kia là hình hỏa phượng, trên miệng hỏa phượng là những ngọn lửa đang cháy không ngừng.
Cả nhóm bắt đầu di chuyển xuống dưới,đi khoảng 15 phút sau dường như đã hết bậc thang bộ, trước mắt hiện ra là một không gian khổng lồ, vô cùng rộng lớn, khiến cả nhóm hết bất ngờ không thôi.
Đi xuống trung tâm tháp, một màu vàng hiện lên trên bầu trời giống như một kết giới ở nơi đây.
Nhìn xung quanh đều có thể dễ dàng thấy tám cửa như viện trưởng nói.Dường như mỗi cửa đều giống như hình lốc xoáy đủ 8 màu khác nhau.Tất cả 8 cổng này đều như có dòng chảy năng lượng hướng về trung tâm tháp.
Đứng dưới này thôi cũng cảm thấp áp lực từ trận tháp trên khiến mọi người cảm thấy ngạt thở.Khác với mọi người, ngược lại Phong Thanh Dương lại cảm thấy khá dễ chịu, có lẽ cùng là quang hệ nên trận pháp này không gây nhiều áp lực cho Phong Thanh Dương.
Lúc này hắn mới hiểu lời nói của viện trưởng lúc trước, tuy là suy đoán nhưng ở nơi nghèo nàn này, lấy đâu ra người quang hệ để mà thử chứ.
Ở bên ngoài, sau khi nhóm học sinh đi hết vào trong, bên ngoài cũng dần dần giải tán hết, chỉ còn 8 vị trưởng lão và 2 vị viện trưởng, viện phó.
Viện trưởng chợt lên tiếng: “ta hiện nay cảm nhận thấy sắp đột phá hạ vị cảnh 3 sao, ta cần bế quan tu luyện, các vị trong thời gian này nhớ chăm sóc trường học cẩn thận.”
1 vài vị trưởng lão lên tiếng: “tăng cấp sao? Hiện tại ư, ngươi đùa ư.”
Viện trưởng: “thật”
Nói rồi viện trưởng bay đi về hậu viên trường tu luyện.Nơi đây cũng là nơi tu luyện của rất nhiều học viên kỳ cựu của trường.
Hiện tại mấy trưởng lão đều mắc kẹt ở siêu cấp, nghe thấy vậy chả tức nổ đom đóm mắt chứ còn gì nữa.Chỉ tiếc Thông Linh Tháp không có tác dụng với bọn họ, không thì chả ai không vào đó.
Vài phút sau mọi người đều quan sát hết nơi này, cũng không có gì đặc biệt chỉ là 8 cánh cửa, một vòm trận pháp,với lại mặt đất trạm khắc hình thù một con hỏa phượng to đùng ra thì không còn gì khác.
Mọi người cũng không lãng phí thời gian, hướng về phía 8 cánh cổng.Áp lực 8 cánh cổng này hoàn toàn khác nhau.
Xanh, tím,nâu,cam 4 cánh cửa này áp lực phát ra khá tương đồng.
Màu vàng thì có vẻ áp lực hơn, sau đó đến hồng, rồi đến đỏ.Tiếp theo là xám, cuối cùng là đen.
Mọi người đều dừng trước cánh cửa màu đen, áp lực nó đem lại khiến đám học viên toát mồ hôi hột, lập tức ý nghĩ tiến vào đó được bỏ đi ngay lập tức.
Mọi người bắt đầu phân vân chọn cửa.
Sau một hồi đắn đo Yến Sam Sam, Cảnh Nhất Sinh Dương Tiêu Trung, Trần Đại Bá đều tiến vào cánh cửa màu hồng, an toàn vẫn là trên hết.
Những người còn lại đều tiến vào cánh cửa màu đỏ.Bởi vì họ muốn biết nơi mà viện trưởng vào, dĩ nhiên họ càng hứng thú,cũng có chút mạo hiểm.
Lúc này đứng lại giữa quảng trường chỉ còn lại Phong Thanh Dương và Ngô Hiền.
Lúc này Ngô Hiền mới lên tiếng: “huynh không vào sao, mọi người đều chọn màu đỏ để vào tu luyện rồi,chúng ta cũng vào thôi.”
Phong Thanh Dương ngập ngừng một lát rồi hướng đến cánh cửa màu đen kia nói: “huynh cảm thấy nơi đó đang gọi huynh.”
Bên trong thế giới của Phong Thanh Dương tiểu hắc cũng không ngừng hướng về nơi đó như muốn gào thét lao đến.
Ngô Hiền: “huynh định đến đó ư, rất nguy hiểm à”
Phong Thanh Dương vẫn thản nhiên đáp: “ừm, nó gọi huynh, huynh nghĩ sẽ không vấn đề.”
Ngô Hiền: “không phải viện trưởng đã bảo rất nguy hiểm sao, từ xưa tới nay làm gì có học viên vào dám vào đó.Muội không đồng ý.”
Phong Thanh Dương nắm chặt hai tay nói: “huynh muốn trở nên mạnh hơn.”
Ngô Hiền mỉm cười, vì Ngô Hiền biết chỉ cần Phong Thanh Dương nói là làm, quyết không từ bỏ, có khuyên ngăn cũng vô ích.
Ngô Hiền bỗng nhớ lại lúc trước, khi còn nhỏ, một thanh niên lớn hơn Phong Thanh Dương 2 tuổi bắt nạt Ngô Hiền.Lúc này Phong Thanh Dương đứng ra bảo vệ.Nhưng b·ị đ·ánh thật thảm hại.
Lúc đó Phong Thanh Dương quay lại nói với Ngô Hiền: “Ta sẽ đánh bại hắn.”
Và sau đó rất nhiều lần Phong Thanh Dương đi khiêu chiến, lần nào cũng vậy đánh không thắng ngược lại còn b·ị đ·ánh thê thảm, nhưng Phong Thanh Dương chưa từng một lần khóc, và tuyệt đối không từ bỏ.
Đến một ngày Phong Thanh Dương đánh thắng thanh niên kia, được trẻ con trong làng kính nể, và cũng từ đó có biệt danh là Đại ma đầu.
Trở lại với hiện tại, Ngô Hiền chỉ biết hướng Phong Thanh Dương nói: “huynh đi nhờ quay lại, không thì ....”
Phong Thanh Dương quay lại mỉm cười rồi nói:
“Ta là Phong Thanh Dương trời không sợ,đất không sợ, nhưng quyết không phụ lòng muội.”
Nói rồi Phong Thanh Dương tiến về cánh cửa màu đen kia.
Ngô Hiền bên này nghe thấy vậy mỉm cười trong lòng.Một cảm xúc khó tả dâng trào.
Một lúc sau Ngô Hiền cũng tiến về cánh của màu đỏ tiến vào.