Chương 24: quá khứ của Ngô Hiền
Phong Thiên Lam suy ngẫm một lúc, sau đó chậm rãi trả lời:
“Để ta kể cho con nghe một chuyện, ta và cha Ngô Hiền vốn là một đôi bạn thân,lúc còn trẻ đã mong muốn con của chúng ta sau này sẽ có thể trở thành thông gia.Vì vậy chúng ta quyết định mua một miếng ngọc rồi chia làm đôi.Sau này nếu có chuyện gì sẽ dựa vào miếng ngọc để tìm nhau. Sau đó.... “
Thấy Phong Thiên Lam ngập ngừng một lúc, Phong Thanh Dương liền hỏi:
“Sau đó thì sao ba”
Phong Thiên Lam: “sau đó một sự cố ập đến,cha của Ngô Hiền đột ngột q·ua đ·ời.Trước khi nhắm mắt đã nhờ ta chăm sóc cho mẹ con Ngô Hiền.Lúc này Ngô Hiền vẫn chưa ra đời.
Lúc sinh ra Ngô Hiền mẹ của nó cũng theo đó mà ra đi luôn.
Con sinh sớm hơn Ngô Hiền hai tháng, ta và mẹ con nuôi hai đứa lớn lên luôn.
Miếng ngọc này chỉ giống như vật đính ước hai gia đình, không có gì đặc biệt hết.
Nghĩ lại thì con bé này sinh ra số đã khổ rồi, sau này nhớ chăm sóc nó cẩn thận, à còn em gái con nữa.Tuy rằng nó nghịch ngợm nhưng đừng để ai bắt nạt nó, rõ chưa.”
Phong Thanh Dương: “con rõ rồi, sau này con nhất định sẽ bảo vệ hai người này, cha yên tâm.”
Phong Thiên Lam: “nhân tiện ta nhắc luôn chuyện về miếng ngọc, con cũng đừng nên nói cho người ngoài, chỉ người trong gia đình biết là được rồi.”
Phong Thanh Dương : “con rõ rồi.”
Phong Thiên Lam: “hiện nay con cấp bậc gì rồi?”
Phong Thanh Dương : “con lên đến trung cấp 1 sao rồi ạ.”
Phong Thiên Lam: “sau khi vào Thông Linh Tháp thực lực tiến bộ không nhỏ, cố gắng lên con trai.Sau này nếu có cơ hội con nên đi ra biển lớn học hỏi.”
Phong Thanh Dương : “biển lớn là gì ạ?”
Phong Thiên Lam: “biển lớn là thoát khỏi Lạc Viên thôn này đi ra ngoài thế giới, nếu gặp được cơ hội tốt con có thể tăng thực lực bản thân, bảo vệ được người con yêu thương.”
Phong Thanh Dương : “chả phải Lạc Viên thôn rất rộng lớn sao cha?”
Phong Thiên Lam: “Lạc Viên thôn tuy rất rộng lớn, nhưng nó được gọi là thôn chỉ bởi vì so với những nơi khác nó quá là nhỏ bé.”
Nói rồi Phong Thiên Lam lấy một cộng cỏ kia lên rồi nói tiếp: “Con nhìn ra những ngọn đồi kia đi, có bao nhiêu ngọn cỏ như thế này.”
Phong Thanh Dương : “nhiều như vậy, đếm làm sao được.”
Phong Thiên Lam cười: “đúng vậy đó, Lạc Viên thôn này vốn nhỏ bé như cộng cỏ này vậy, thế giới bên ngoài rộng lớn vô cùng, có một ngày con sẽ ra đó để học tập.”
Phong Thanh Dương bất chợt nắm chặt tay nhìn về phương xa xăm nói: “sau này con nhất định sẽ đi ra biển lớn thưa cha.”
Phong Thiên Lam: “nam nhi trí tại 4 phương, có ý chí như vậy là tốt,nhưng khi đi ra ngoài không nên tiết lộ thân thế của mình để tránh kẻ thù t·ruy s·át hay tìm người thân báo thù.”
Phong Thanh Dương: “vậy à cha, con sẽ ghi nhớ chuyện này.”
Phong Thiên Lam: “Lạc Viên thôn này tài nguyên nghèo nàn,chó ăn đá gà ăn sỏi, vì vậy bao năm nay không thể phát triển nổi, cũng chẳng có mấy ai nguyện đến nơi nghèo nàn như vậy cả.Nếu con có thực lực có tiền bạc sẽ có thể thay đổi rất nhiêu thứ.”
Phong Thanh Dương nhìn qua một lượt quê hương này quả thật rất nghèo, ngoài những đồi núi bát ngát ra, chẳng có gì hết, ngay cả ở khu sầm uất quanh Đại Nam học viện cũng quả thật là nơi đầu tiên mà Phong Thanh Dương đến.
Phong Thanh Dương thầm nghĩ: “Thế giới bên ngoài sao, thật sự tò mò quá đi.Nếu ta có nhiều tiền sẽ có thể khiến ba mẹ thoát khỏi cảnh khổ như thế này.Chỉ một thời gian nữa thôi, ta sẽ có thể.”
Phong Thanh Dương bất chợt nắm chặt tay, một hy vọng lóe sáng trong đầu Phong Thanh Dương càng lớn, càng lớn dần.
Ngoài ra Phong Thanh Dương cũng nói cho cha mình về việc có người khác sử dụng quang hệ cứu mình, Phong Thiên Lam cũng chỉ dặn dò con trai không nên nói ra chuyện này, biết đâu sẽ gặp nguy hiểm.
Suốt đêm Phong Thanh Dương cùng với Phong Thiên Lam nói chuyện, Phong Thanh Dương kể hết những gì trải qua trong học viện cho cha nghe, Phong Thiên Lam thì cảm thán không thôi về sự lỗ lực của con trai mình.
Trời tờ mờ sáng, cả hai mới đi ngủ.
.............................................................................................
6h sáng
Dạy, dạy mau
Phong Thanh Dương đang ngủ bỗng chốc bị mẹ kéo mất chăn gọi dạy.Mắt nhắm mắt mở nói: “Mẹ, con đang ngủ mà”
Vũ Tuyết Lan lớn tiếng nói: “sáng rồi, ngủ cái gì mà ngủ, dạy đi chăn bò nhanh.”
Phong Thanh Dương: “để con ngủ thêm tí nữa đi ạ.”
Vũ Tuyết Lan không nói gì đi ra ngoài cầm chậu nước vào, chuẩn bị hất lên người Phong Thanh Dương.
Phong Thanh Dương thấy vậy vội vàng lên tiêng: “con dạy mà.”
Đi ra bên ngoài, dắt đàn bò đi chăn, vừa uể vừa oải không chịu được.
Lúc này theo sau Phong Thanh Dương là một đội quân hùng hậu, không thể đùa được, nhìn ra phải tới gần trăm con bò.Không phải nói nhà Phong Thanh Dương cũng có số mà trong làng này.
Xa xa vẫn là hình ảnh những đứa trẻ chơi đùa, vẫn như cũ Phong Thanh Dương vẫn leo lên lưng bò.Nhưng lần này có chút khác biệt, hắn minh tu.
Tất nhiên so với Tịnh Tâm Tháp chả là gì nhưng mà với tinh thần sảng khoái như vậy, hắn lại cẩm nhận thấy tu luyện có chút kỳ dị, không nhanh nhưng rất giúp ích cho việc mở rộng quang hệ.
Trong thời gian này, Ngô Hiền cũng đến tảo mộ Ngô Việt Hùng và Đường Thanh Lân.
...............................................................
Thời gian thắm thoắt trôi đi, vây mà đã hai tuần trôi qua, lúc này Ngô Hiền và Phong Thanh Dương cũng phải trở về học viện.
Trước lúc rời đi Vũ Tuyết Lan làm rất nhiều đồ cho Ngô Hiền và Phong Thanh Dương đem đi ăn, lũ trẻ lúc trước dẫn cả một đội quân toàn trâu bò ra tiễn hai người. Thật là cảm động.
Nửa ngày sau đi đường, cả hai đã quay trở lại học viện, lúc này Phong Thanh Dương mang khí chất hoàn toàn khác của một kẻ tiểu tử vô dụng, ở đây hắn giống như ngôi sao sáng không tránh khỏi ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người.
Đánh bại Thanh Nam, kẻ chuyên đi ức h·iếp người thì đương nhiên chính là anh hùng trong lòng họ rồi.
Vừa nghĩ đến tên này thì y rằng là gặp.Chỉ khoảng vài chục bước nữa là chạm mặt nhau.
Phong Thanh Dương bình thản hướng Thanh Nam nói: “Thanh Nam sư huynh, người có khỏe không? Ta trở về nhà khá lâu quên không hỏi thăm mọi người.”
Thanh Nam: “mẹ nhà ngươi, đường rộng bao lối không đi lại đi cản đường của ta, lần trước ngươi may mắn thắng ta, nhưng lần này thì ngươi c·hết chắc rồi.”
Phong Thanh Dương thấy vậy cũng chả cần kiêng gì liền nói: “được, đến đây”
Mọi người ai nấy đều tụ tập lại xem kịch hay.
Thanh Nam cay cú vì bị thua là dĩ nhiên, giờ có cơ hội chả muốn báo thù, nhưng ngay khi Thanh Nam đang định lao đến t·ấn c·ông chợt một tiếng vang lên.
“Dừng lại.” Tống Viên Nhạc vừa đi đến vừa nói.
Phong Thanh Dương thấy vậy cũng bỏ tay xuống hướng về Tống Viên Nhạc chào hỏi: “tống huynh”
Thanh Nam,ngươi thua ở tý thỉ bảng vàng chưa rút kinh nghiệm sao, giờ lại còn muốn bị ăn đánh tiếp.
Còn Phong Thanh Dương ngươi về về đến nơi chưa gì đã đánh nhau thật không ra thể thống gì.
Phong Thanh Dương cười gãi đầu, còn Thanh Nam chỉ biết ngậm mùi.
Tống Viên Nhạc tiếp tục nói tiếp:
“Viện trưởng muốn gặp mọi người, đi thôi.”
Phong Thanh Dương và Thanh Nam đồng thời nói: “viện trưởng?”
Tống Viên Nhạc: “ừ”
Đi đến phòng viện trưởng,lúc này người đã tập trung đông đủ,vẫn là những gương mặt trước.
Phong Thanh Dương đi đến gần Mục Hạo cười tươi nói: “2 ngày không gặp, nhìn ngươi không khác mấy nhỉ.”
Mục Hạo: “mẹ kiếp, lại thích ăn đòn à.”
Phong Thanh Dương: “đợi đã, làm gì mà căng thế, hình như ngươi mới lên cấp à.”
Mục Hạo lạnh tanh trả lời: “ừm.”
Phong Thanh Dương: “mới 2 tuần không gặp mà như người lạ vậy.”
Mục Hạo: “ngươi lắm lời thế viện trưởng đến rồi kìa.”