Chương 23: về nhà
Về đến đầu thôn, một sự háo hức không nhỏ đến từ Phong Thanh Dương và Ngô Hiền, vẫn là những căn nhà nhỏ đơn sơ, những con đường mòn đã xuống cấp cũ quen thuộc kia.
Cả 2 đều tiến về làng, đám trẻ con thì vẫy vẫy tay, thi thoảng có người lớn cũng thấy thú vị ra xem.Phong Thanh Dương và Ngô Hiền đều lễ phép chào hỏi.
Nhà Phong Thanh Dương ở gần cuối ngôi làng, đi khoảng gần 10 phút thì đến nơi.
Đứng trước cửa nhà là bóng hình quen thuộc là ba mẹ và đừa em gái Phong Liên Nhi kia.
Phong Liên Nhi nhìn thấy Phong Thanh Dương và Ngô Hiền vội hét lên:
“Ca ca và tỷ tỷ về đến nhà rồi “
Nói rồi chạy lại hướng hai người ôm lấy ôm để.
Phong Thanh Dương cũng đành mặc kệ tiểu nha đầu này thích làm gì thì làm.
Một lát sau Phong Thanh Dương và Ngô Hiền đi đến phía nhà rồi chào:
“Ba, mẹ con về rồi ạ.
Bá phụ, bá mẫu cháu đã về.”
Phong Thanh Dương đang nghĩ là bố mẹ sẽ thấy mình mà vui mừng, nhưng cuộc đời thật lắm bất công.
Mẹ của Phong Thanh Dương là Vũ Tuyết Lan vội gạt Phong Thanh Dương qua một bên rồi nắm lấy tay Ngô Hiền kéo vào nhà, vừa đi vừa nói:
“Cháu có làm sao không
Đi đường có vất vả không
Thằng tiểu tử kia có bắt nạt cháu không
Nó mà bắt nạt cháu, ta sẽ cho nó một trận.”
Đến bố của Phong Thanh Dương cũng hướng về phía Ngô Hiền mà lùa theo, để mặc Phong Thanh Dương bơ vơ.
Phong Thanh Dương như c·hết lặng, thế giới tinh thần như sụp đổ ngay tại chỗ: “không biết ai mới là con hai người nữa, hu hu.”
Ngô Hiền quay lại phía Phong Thanh Dương cười cười rồi lè lưỡi ra trêu ngươi.
Phong Thanh Dương: “muội... muội c·hết với huynh”
Vũ Tuyết Lan sắc mặt lạnh tanh quay lại: “cái gì?”
Phong Thanh Dương gãi gãi đầu: “dạ, không có gì ạ.”
Chợt từ đằng sau Phong Liên Nhi đẩy Phong Thanh Dương rồi nói: “đi vào thôi, huynh đứng đó làm gì.”
Phong Thanh Dương quay lại sau lưng cảm thấy bất lực nói: “đến muội cũng vậy à.”
Phong Liên Nhi: “thế huynh có vào không? Mẹ Phong ca ca không muốn vào nhà.”
Phong Thanh Dương: “ái ái, cái miệng.”
Phong Thanh Dương thở dài bất lực, lê lết thân tàn ma dại đi vào.
Vài tiếng trước là đại ma đầu của lũ trẻ trong làng, giờ phút này không khác gì cừu non.
Phận trai mười hai bến nước, khổ..............................
Vào đến nhà, cơm nước đã được dọn sẵn lên bàn, Phong Thanh Dương vẫn canh cánh chuyện vừa nãy, bất chợt nhanh như chớp ngồi vào bàn ăn.
Hắn ăn lấy ăn để, ăn như hổ đói, thật là mất hết hình tượng.
Nhưng mà đến Ngô Hiền đáng yêu thanh tú như vậy cũng chả cưỡng lại được, ăn chả kém gì Phong Thanh Dương.
Cả hai đều tỏ ra rất vui sướng.
Vũ Tuyết Lan và Phong Thiên Lam thấy cảnh này không khỏi cười tươi nói:
“Ăn chậm thôi không nghẹn, cơm vẫn còn nhiều mà.”
Nói rồi đưa cho hai đứa cốc nước, hai đứa uống vội rồi tiếp tục ăn lấy ăn để.
Những tháng ngày qua ăn cơm học viện, hay vào tháp tu luyện đều ăn uống không có gì đặc sắc.
Đúng là không gì ngon bằng cơm mẹ nấu.
Đánh chén căng bụng cả hai đứa đều nằm kềnh ra giường nhìn nhau cười tươi khanh khách.
Vũ Tuyết Lan nhìn về phía Phong Thiên Lam cười tươi nói: “2 đứa trẻ này đúng thật là”
Phong Thiên Lam: “để kệ chúng đi, mấy khi bọn nó về nhà đâu.”
Vũ Tuyết Lan cười: “ừm”
Tuy đối với Ngô Hiền không có ba mẹ từ nhỏ, nhưng Vũ Tuyết Lan và Phong Thiên Lam nuôi nấng từ bé, coi như đứa con trong nhà, chăm lo không khác gì con ruột.Ngô Hiền cũng cảm nhận thấy điều này, xem hai người như cha mẹ.Vì vậy chả ngạc nhiên khi hai người đều tỏ ra hồn nhiên như vừa rồi.
Chỉ có dùng hai từ miêu tả lúc này:
^-^ Hạnh phúc ^-^
Một lúc sau Phong Thiên Lam đi đến hỏi chuyện hai đứa: “lần này hai con về bao lâu?”
Phong Thanh Dương đáp: “nửa tháng tới chúng con sẽ tiến vào Thông Linh Tháp, nên chúng con sẽ về trường trước lúc đó.”
Phong Thiên Lam hướng về Vũ Tuyết Lan nói: “là Thông Linh Tháp đó bà nó.”
Vũ Tuyết Lan vội chạy lại phía Phong Thanh Dương vui mừng nói: “thật sao, không ngờ con chúng ta lại giỏi như vậy.”
Sau đó lại nhìn sang phía Ngô Hiền hỏi: “con cũng được vào thông linh tháp sao?”
Ngô Hiền đáp: dạ, “con cũng được vào”
Vũ Tuyết Lan vui mừng suýt ngất, sau đó liền gạt Phong Thanh Dương qua một bên, ngồi bên cạnh Ngô Hiền hỏi han.
Phong Thanh Dương nhíu mày: “haizz,kiếp này coi như bỏ”
Phong Thiên Lam vội lấy bình rượu ngâm đã lâu ra, rót hai chén, rồi đưa một chén cho Phong Thanh Dương nói: “tiểu tử, uống”
Phong Thanh Dương: “con không biết uống.”
Phong Thiên Lam: “c·hết ta vui quá quên mất,tiểu tử ngươi mới 15 tuổi, thôi bỏ đi ta uống một mình vậy.”
Phong Thiên Lam vừa nhâm nhi chén rượu rồi hỏi tiếp: “thế ngươi đạt hạng mấy mà được vào Thông Linh Tháp.”
Phong Thanh Dương đầy tự hào trả lời: “con đạt hạng 3.”
Phong Thiên Lam đang uống suýt phun hết rượu ra ngoài: “cái gì, hạng 3 sao, ngươi đùa ta chắc, lọt vào top 10 đã khó lắm rồi huống chi mà còn được hạng 3.”
Tay Phong Thiên Lam bắt đầu run run rồi hỏi tiếp: “thế Ngô Hiền hạng mấy.”
Phong Thanh Dương chưa kịp trả lời Ngô Hiền lên tiếng ngay: “con được hạng 5.”
Vũ Tuyết Lan giật mình: “hạng 5 sao, ôi trời ơi, con gái, con giỏi quá đi, chả như cái tiểu tử vô dụng kia.”
Phong Thanh Dương: “ ???? rõ ràng mình xếp hạng cao hơn mà từ bao giờ trở thành kẻ vô dụng?
Mẹ, mẹ có phải mẹ của con không vậy.”
Vũ Tuyết Lan thờ ơ quay đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Phong Thiên Lam vẫn vui vẻ đầy tự hào: “bao năm qua ngôi làng này cũng chỉ đếm trên ngón tay người vào được Thông Linh Tháp, vậy mà nhà ta lại có tận 2 đứa.Xem ra phen này được mở mặt rồi, ha ha.”
Phong Thanh Dương chợt nhớ ra hướng về Phong Liên Nhi nói:
“À, phải rồi, muội xem bộ quần áo này có hợp không, huynh và Ngô Hiền tỷ tỷ lúc về đây mua cho muội đó.”
Nói rồi Phong Thanh Dương lấy ra bộ quần áo đưa cho Phong Liên Nhi.
Phong Liên Nhi cầm bộ quần áo lên nhìn đi nhìn lại rồi thốt lên: “woa, đẹp quá, cảm ơn Ngô Hiền tỷ tỷ.”
Phong Thanh Dương: “lại nữa, rõ ràng là ta đưa mà.”
Phong Liên Nhi: “muội mặc kệ, lêu lêu.”
Ngô Hiền thì cười tươi không ngậm được mồm.
Sau đó Phong Thanh Dương lấy ra rất nhiều quà đưa cho ba mẹ.
Cuộc vui nào cũng tàn, cũng đã muộn, cả nhà đã đi ngủ, Phong Thanh Dương ngồi trước hiên nhà ngắm sao.
Chợt từ trong nhà Phong Thiên Lam đi ra, ngồi bên cạnh Phong Thanh Dương.Thấy vậy Phong Thanh Dương liền hỏi:
Ba, sao ba chưa ngủ à
Phong Thiên Lam: “ta cũng như con thôi, ta không ngủ được.Con có chuyện gì sao, sao lại ra đây,không sợ cảm lạnh.”
Phong Thanh Dương: “lâu mới về nhà mà ba, chưa muốn ngủ, tí nữa con ngủ sau cũng được.
Vừa nói Phong Thanh Dương vừa xoa xoa chiếc vòng.”
“Nói rồi mới nhớ, con có chuyện hỏi ba.” Phong Thanh Dương nhớ ra gì đó.
Phong Thiên Lam: “nói đi.”
Phong Thanh Dương liền dơ chiếc vòng cổ lên rồi nói: “con và Ngô Hiền đều có mỗi người một chiếc vòng cổ.Trong lúc Ngô Hiền gặp nguy hiểm Ngô Hiền đã đột phá sơ cấp 8 sao, nhưng dường như có một nguồn sức mạnh thần bí phát ra từ chiếc vòng cổ này.Nhưng con thử mãi cũng không có kết quả gì.Cha có biết gì về chuyện này không?”