Thiệu Đồng Bản rồi cũng xứ lý êm xuôi chuyện của Noãn Bội Hà, tin đồn dần dần lắng xuống, sự việc mới lại phát sinh.
Đúng lẽ y và hắn đang cùng nhau chuẩn bị quay lại tiểu thôn, ai ngờ đêm đó hắn nói rằng có chuyện đột suất muốn y chờ thêm một thời gian nữa, tối thôi y thì thế nào chẳng được.
Cũng là đêm đó, thật lâu sau này y mới biết được rằng, hắn đi tiếp khách, vô tình bắt gặp bóng lưng quá đỗi quen thuộc của người kia thế là sau buổi hẹn đó họ gặp riêng sau đó nữa thì hắn đưa người đó về nhà.
Thiệu Đồng Bản tìm được người khác, thiếu niên này thoạt nhìn có lẽ chỉ mới 17-18 tuổi, vẻ mặt lại có chút quen không rõ đã gặp ở đâu. Tính tới nay cậu ta đã được hắn dẫn về nhà rất nhiều lần rồi, hỏi tới hắn chỉ qua loa trả lời là em họ, còn có khi hai người ở trong phòng hắn đều khóa chặt cửa không cho phép bất cứ ai vào trong.
Đường Vân Thanh tuyệt đối không phải là kẻ nhiều chuyện hay đa nghi nhưng vô tình y nghe được thanh âm trong phòng lúc đi ngang qua.
Loại sự tình gì đây? Hắn làm sao lại như vậy?
Đến tối khuya, Thiệu Đồng Bản đưa cậu nhóc kia về, lúc hắn bước trở vào vẫn thấy y ngồi đó nhìn chăm chăm vào màn hình TV không mở.
Ngồi xuống đối diện, hắn trầm mặc nhìn y, Đường Vân Thanh cũng linh cảm được điều gì đó ngồi im không nói chờ hắn mở lời.
"Cậu... giờ này còn chưa ngủ sao?"
Y trầm tư thật lâu nhìn hắn khẽ gật đầu "Anh cũng vậy!"
"Kỳ thực... tôi có chuyện muốn nói!" hắn ngập ngừng, thái độ này có lẽ thực sự rất hiếm được nhìn thấy, đây có phải là ưu đãi dành cho y trước khi nghe ra chính hắn nói những lời tàn nhẫn tiếp theo?!
Đường Vân Thanh nhẹ nhàng nở nụ cười "Ân, anh nói đi!"
"Xin lỗi, vì trước đây đưa ra quyết định sớm như vậy, hiện tại tôi đã tìm thấy người thích hợp hơn, bắt cậu phải chịu thiệt thòi rồi!" hắn hơi cúi thấp đầu thở dài.
Y cũng biết điều bật cười xua xua tay "Vốn dĩ không sao mà!"
Hắn nói như vậy có phải là ý muốn cậu chuyển đi, có như vậy hắn mới được thoải mái ở bên người kia, cũng đâu có gì kỳ lạ vốn dĩ phải nên như vậy, tình cảm đã minh bạch thử hỏi y còn loại tư cách gì nói chuyện yêu đương với hắn, chỉ còn biết xoay người đi khúc khích cười đến nỗi bờ vai run rẩy đôi mắt ửng hồng bị nước mắt làm cho nhòe đi.
Cô bạn thân của y cũng không nỡ để y ra đi nhưng ông chủ của họ muốn như vậy phải làm sao? Cô gái nhỏ nói muốn đi theo y, sống ở đây với mấy đại tỷ thực sự đáng sợ không có y chống đỡ cô còn lo mình sẽ bị bắt nạt đến thảm hại.
Đường Vân Thanh khi đó chỉ biết cười khổ lắc đầu "Bản thân anh còn chưa biết lo thế nào, em đi theo anh khẳng định chịu khổ!"
Tiểu Bạch cười cười giúp y xếp quần áo cho vào túi xách lớn "Không sao mà, cho em đi theo đi!"
Đột nhiên y dừng lại nhìn cô "Anh muốn em ở lại, giúp anh chăm sóc cho Đồng Bản!"
"Nhưng..."
Cái xiết tay càng thêm chặt, cô chỉ còn cách đồng ý mặc dù trong lòng không hề muốn.
Trở về với nhà của mình là cản giác sảng khoái nhất, y đứng trong căn nhà gỗ cũ kỹ xuống cấp trầm trọng này hít một hơi, mùi hương ẩm mốc quen thuộc bất quá như vậy mới cảm giác được đây chính là nhà mình.
Mấy bộ vest được hắn mua cho cậu soạn thật kỹ để ở đáy tủ quần áo. Còn lại treo lên móc, lâu rồi không sống kiểu này thói quen cũng mất đi 1/3 rồi, nhớ nhung thì làm sao? Y cũng không phải cá nhỏ vượt hồng môn liền có thể hóa thành rồng. Mơ mộng nhiều như vậy tới lúc tỉnh lại chỉ có một kết cục, chính là đau đớn khôn nguôi.
Quét dọn sơ bộ cũng mất hết cả nửa ngày, thỉnh thoảng còn có tâm tư nhớ về Thiệu Đồng Bản, tò mò không biết hắn đang làm gì. Bỏ đi, cũng đâu còn liên quan gì tới y, suy cho cùng hai đường thẳng cũng chỉ gặp nhau ở một điểm ngắn ngủi.
Thiệu Đồng Bản buông thả tự do hơn trước kia, không có Noãn Bội Hà quấy rầy, cũng không có Đường Vân Thanh ở bên cạnh, hiện tại hắn đang cùng với Tiêu Đạt Mẫn qua lại, cậu nhóc kia xem chừng cũng một phong cách sống thoáng, con gia đình khá giả, qua lại với hắn vì hắn soái thế thôi, nhưng không hiểu được hắn đối mình là loại cảm giác gì, lẽ nào lại yêu nhanh đến như vậy.
Nhếch môi cười, cậu ném điều khiển TV ra xa, búng tay một cái gọi người hầu đến "Nhặt nó lên!"
Tiểu Bạch xấu số bị cậu trêu đùa đến muốn khóc, đùa giỡn xong còn ném cho cô ánh nhìn khinh bỉ rồi rời khỏi, thật nhớ lúc Đường Vân Thanh còn ở đây mà.
Lẻn vào thư phòng, cô ngây thơ không hiểu chuyện lén dùng điện thoại của hắn gọi cho y, hai người nói chuyện thật lâu, cho đến khi Tiểu Bạch làm rơi ống nghe xuống đất bộp một cái...
"Chủ...Chủ nhân!"
Y nghe được câu nói đó, lập tức tim đập thình thịch, thay cô lo sợ.
"Gọi cho ai?" hắn lạnh nhạt trả lời.
Cô lắc đầu lia lịa "Không... Không có... Không ai cả, em gọi cho mẹ, em nhớ bà ấy..."
"Đưa điện thoại cho tôi!" hắn ra lệnh
Đôi tay run run truyền ống nghe cho hắn, Thiệu Đồng Bản đã có chút tức giận giật lấy "Alo? Xin hỏi là ai!"
"Xin anh, đừng xử phạt Tiểu Bạch!" nghe xong hắn tròn mắt bất ngờ, hơi thở không còn có thể đều đặn nữa, hắn cầm ống nghe chặt đến nỗi nơi đốt xương bàn tay hóa bạch sắc.
"Là cậu sao!"
Cả hai cùng nghe thấy thanh âm của nỗi nhớ nhung vỡ òa.
Y trách mình quá đa tình không thể quên được hắn
Hắn tự giận bản thân vì tối hôm đó nói như vậy với cậu.
Thiếu niên kia có vóc dáng giống với "người kia" thì sao, có lẽ hắn đã thay đổi rồi, hắn thích y, người trong mộng đó có lẽ cũng không thể sánh được, mùi hương hoa nhài tự nhiên trên cơ thể y, đôi mắt to tròn màu hổ phách, cần cổ trắng ngần làm hắn thèm khát có được.
Bây giờ hối hận cũng không phải là muộn chỉ là cơ hội qua rồi, hối hận cũng là đi một đường vòng thật lớn quay về điểm khởi đầu nhìn lại đoạn đường lớn mình điên cuồng bước đi kia có bao nhiêu là ngu ngốc ấu trĩ.