"Dì Bạch, đối tượng hôm nay cô ấy thế nào?" Đường Vân Thanh sốt ruột đi theo sau dì Bạch người mai mối cho y lần này.
Bà chậc lưỡi cười khổ "Là một cô gái xinh đẹp dịu dàng, đừng lo, ha!"
Y vẫn là không thể nào bình tĩnh được, tim cứ đập liên hồi, trong lòng còn có chút cảm giác sợ hãi không muốn đi nữa.
Tới nơi, là một tiệm coffe nhỏ ở gần chợ, cô gái xinh đẹp đang ngồi chờ, tay cầm quyển sách dày đọc đến đỏ mặt miệng cười thích thú.
Thấy hai người tới, Đỗ Yên Nam vội đem cuốn sách để vào giỏ xách bên cạnh, vuốt vuốt lại tóc đứng dậy nhìn y cười "Xin chào!"
Cả ba đều đã ngồi xuống, Đường Vân Thanh nhút nhát len lén nhìn cô gái ngồi đối diện "Ừm... Xin chào!"
Dì Bạch là năng nổ nhất, bà cực kỳ tạo điều kiện cho hai đứa trẻ ngốc trước mặt này "Phải rồi! Tiểu Nam, cháu giới thiệu một chút với Vân Thanh ca đi!"
Cô nhóc nhìn y cực kỳ tự tin "Chào anh, em tên Đỗ Yên Nam, năm nay 21 tuổi, em không có học đại học vì em không thích, còn anh?"
Nghe người nhắc tới tên mình. Y luống cuống trả lời "A ~!!! Anh... anh... anh tên Đường Vân Thanh, năm nay 22 tuổi. Anh... anh mồ côi cha mẹ, từ nhỏ không được đi học!" nói xong tự ti cúi gầm mặt xuống.
Dì Bạch trong lòng thở dài "có những chuyện không cần thiết phải nói ra mà..."
Lúc này, trong đầu Đỗ Yên Nam đang vạch ra một oneshort trong đầu, tiểu thụ rồi cũng tìm thấy ông xã đại nhân cực kỳ vỹ đại. Sẽ che chở cho cậu ấy...
Kìm không được bật cười, hai vai cô run nhẹ khiến cho hai người đối diện cảm thấy khó hiểu.
Đến cuối cùng, dì Bạch tìm đường lui để cho hai người có không gian riêng với nhau, lúc này Đỗ Yên Nam mới thực sự lộ bộ mặt thật của cô.
"Nè! Vân Thanh ca, em nói anh chính là may mắn lắm mới gặp được em!"
"Vì sao?" Đường Vân Thanh ôn nhu mỉm cười hỏi lại.
Cô gái hào hứng cầm cuốn sách giấu trong túi ra "Đây! Em là hủ nữ nha!"
Y chau mày không hiểu lắm "Hủ nữ... là gì a?"
Cô nắm tay y kéo dậy, thuận tiện trả tiền nước, phong thái cực kỳ tự tin "Đi theo em, em cho anh thấy!"
"Đi đâu cơ?"
"Cứ đi rồi anh sẽ biết!"
Đỗ Yên Nam cười nham hiểm, đưa Đường Vân Thanh lên một con thuyền khá lớn hướng thành phố đi tới. Là đi đâu? Lẽ nào...
Tuyệt đối không thể là bắt cóc, hay đây là một trò đùa?
Ngơ ngác một lúc lâu, y bằng cách nào đó đang đứng trước một tiệm sách lớn màu sắc lòe loẹt.
Cô rất hưng phấn nắm cổ tay y chạy tới chỗ tiếp tân đưa ra một tấm thẻ "Đây thưa chị!"
Cô tiếp tân bình thường mặt lạnh lùng đáng sợ như vậy, lúc nhận được thẻ "thành viên đặc biệt" mặt liền biến đổi, môi cười trông đáng sợ theo một kiểu khác.
Nơi kỳ quái này đang dọa y sợ đến run rẩy toàn thân, họ được đưa vào một căn phòng nhỏ, điều đầu tiên y làm chính là trợn mắt kinh hãi.
"Đ...đây... đây đây đây..." Đường Vân Thanh lắp bắp.
"Là cái mà em nói, em là hủ nữ, thích thể loại nam nam luyến nha ~" nói xong cô che miệng cười.
Ở bên này, Thiệu Đồng Bản đột nhiên khi không lại rùng mình, hắn nhìn lên đồng hồ treo tường "Sắp hết giờ làm việc rồi sao?"
Mấy hôm nay Noãn Bội Hà cũng không có làm phiền khiến hắn thư giản không ít.
Chợt nghĩ tới nam tử xinh đẹp ở tiểu trấn ven biển kia, muốn gặp y thêm lần nữa, có thể không?
A, không được, tại sao phải gặp mặt, họ vốn không hề có mối quan hệ nào với nhau cả.
Hắn bị gì thế này, từ khi gặp được người kia cả ngày cứ như kẻ mất hồn, làm gì cũng không chú ý.
Lại nói Thiệu Đồng Bản hắn trước nay đối người đồng giới chưa từng có nửa điểm cảm giác sao lại có thể.
Còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn tạp, bên ngoài thư ký bước vào cầm túi hồ sơ màu bạch kim đưa cho hắn
"Lại là văn kiện khẩn sao!"
"Ân thưa Thiệu Đổng!"
Hắn gật đầu phủi tay ý bảo cô ra ngoài, lại phải làm tăng ca. Hắn theo thói quen duỗi người, xương sống kêu rắc một tiếng mới hài lòng kéo ghế ngồi xuống mở văn kiện ra xem.
Là chuyện về khai thác tiểu trấn ven biển, vấn đề đầu tiên là xây cầu, vấn đề thứ hai là giải tán dân cư, biến khu đất đó thành khu quy hoạch, nhằm phát triển kinh tế.
Một khi bắt đầu công việc, hắn luôn tận tụy vì mọi thứ mà suy nghĩ thật kỹ, chi phí, lợi nhuận,...
Lần này hắn phân vân là vì sao?! Vì nghĩ cho y, khu đất rộng lớn như vậy, thế nhưng đền bù cho dân chỉ với 10 triệu, đồng nghĩa với mỗi người chỉ có thể có từ 10 đến 20 vạn tệ, làm sao có thể mua một căn nhà khác.
Nghĩ thêm gì đó, hắn đặt bút ký tên bên cạnh chữ ký của mấy vị cổ đông khác, nét bút uyển chuyển mà chín chắn, toát lên khí phách hùng mạnh của nam nhân.
Cho lại hợp đồng vào túi, Thiệu Đồng Bản đứng dậy đi tới cửa sổ lấy từ ngăn tủ ra một điếu thuốc, châm lửa lên.
Đã lâu lắm rồi hắn không có hút thuốc, hôm nay lại rất muốn hút một điếu.
Bầu trời ngoài kia đang chuyển sang màu tím đen, tâm bão đang ở vị trí giữa biển càn quấy, khuấy động cả tâm can đang yên tĩnh của hắn...
Người đó ở gần biển, liệu có sao không?