Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Em muốn tất cả của anh.
Tất cả.
Địch Thần giống như một khúc gỗ, bị Cao Vũ Sanh ôm thật chặt, một lát sau mới hồi phục tinh thần lại, trong một lúc trái tim bỗng đập loạn lên. Anh không chắc câu này có ý gì, anh đoán là đã bị mấy câu nói của Phương Sơ Dương làm ảnh hưởng, nên nghe cái gì vào thì cũng giống như là tỏ tình vậy.
Muốn hỏi cho rõ, nhưng lại sợ mình đoán sai, theo bản năng trả lời một câu: "Được chứ, em muốn cái gì anh cũng cho em hết."
"Sau đó thì anh liền chạy về đây?" Phương Sơ Dương ngậm một miếng cổ vịt cay, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh em nhà mình, "Nhìn chút tiền đồ này của anh coi."
"Chú có tiền đồ thì tối nay đến Ngọc Đường Loan ngủ đi." Địch Thần cầm cổ vịt ném hắn.
Phương Sơ Dương bắt được: "Cút, tôi cũng có thân với cậu ta đâu."
Địch Thần cầm chai bia uống một hớp lớn: "Ai, chú nói xem em ấy có ý gì, đứa nhóc này đến thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì rồi, sẽ không thích anh thật chứ?" Nói xong, đau đầu cào tóc một hồi. Anh chính là người cầm đầu năm con phố khu Lão Thành, đẹp trai đệ nhất trong ba viện tám hệ của trường kỹ thuật, có ai thích anh thì cũng chẳng có gì kỳ quái cả. Chỉ là Thiên Tứ...
"Phụt ——" Cục xương trong miệng mới gặm hết của Phương Sơ Dương phun cái "phụt" ra ngoài, đụng trúng gáy Địch Thần, phát ra một tiếng "chóc."
Hai người ngồi ăn ở ban công, tia sáng không rõ ràng lắm, Địch Thần nhìn không rõ, không kịp né nên bị trúng đạn: "Con mẹ nó, có thấy gớm không?"
"Cậu ta đã hai mươi ba rồi mà còn dậy thì, trong đầu anh bị đặc quánh do ăn nhiều sô-cô-la nhập khẩu đúng không?" Giờ phút này Phương Sơ Dương hối hận không thôi, đáng lẽ đừng có nhắc nhở anh. Giờ thì hay rồi, thế mà đã vẽ đường cho hươu chạy rồi.
"Anh có ăn sô-cô-la nhập khẩu đâu, không phải là cho chú ăn hết à?" Địch Thần hay được Cao Vũ Sanh đưa sô-cô-la cho, nói là bên công ty hợp tác đưa. Nhưng anh không thích ăn món này, lại sợ Mông Mông ăn nhiều sẽ sâu răng, nên phần lớn đều được tống cho đồng chí Phương hay tăng ca.
"Cút cút cút, không nói chuyện với anh nữa." Thấy người nào đó lại bắt đầu tám nhảm, Phương Sơ Dương đứng dậy muốn chạy, bị Địch Thần kéo lại.
"Khoan đã, chú phân tích cho anh cái coi." Địch Thần bày ra vẻ mặt đau khổ, "Là do anh suy nghĩ nhiều đúng không?"
Tuổi thơ của Cao Vũ Sanh quá đau khổ, gần như đã xem việc tìm anh trở thành trụ chống tinh thần. Có lẽ là do thiếu tình thương, nên mới muốn tất cả sự chú ý của ca ca, chắc chắn là như thế.
Phương Sơ Dương thật chẳng muốn để ý anh, nhưng nhìn bộ dáng thiếu một sợi dây thần kinh của anh em nhà mình thì lại sợ anh chịu thiệt, hít một hơi thật sâu: "Thần Thần, ca không chỉ muốn thương yêu của cưng, còn muốn tất cả của cưng nữa."
"Oẹ ——" Địch Thần nhảy dựng lên như bị điện giật, suýt nữa là nôn bia mới uống vào ra, "Chú điên à, gớm quá..."
Nói còn chưa xong câu, tự bản thân Địch Thần sững người. Lời cũng giống thế, Phương Sơ Dương nói ra, bánh ngọt thơm mềm bỗng biến thành đồ có độc, nghe xong là muốn trợn trắng mắt sùi bọt mép.
"Ha hả." Phương Sơ Dương cười nhạt, xách cổ vịt còn dư quay vào nhà tự xem TV của mình, để lại người đang hoá đá nào đó tự mình phát sầu.
Địch Thần đơ người ngồi lại trên ghế nằm, tát từ miệng đến gáy, đây là cái chuyện gì chứ! Thôi thì cứ tạm thời ở trong nhà đi, bớt tiếp xúc một chút. Mấy cậu nhóc rất dễ bị ma quỷ ám ảnh, bình tĩnh một đoạn thời gian thì sẽ ổn hơn.
Cao Vũ Sanh ngồi trước bàn ăn một mình, không tập trung cắt bít tết. Rõ ràng là ca ca nghe hiểu, nhưng anh lại chạy mất.
Nhớ lại lúc Địch Thần đi về, giọng nói thoải mái, sắc mặt tự nhiên: "Tối nay anh về bên kia ngủ, Mông Mông nhớ cậu hai của nó."
Mà Mông Mông bị anh kéo thì mặt rất mờ mịt: "Hả?"
Cao Vũ Sanh bưng ly rượu lên, khẽ chạm với chiếc ly không đối diện, từ từ uống hết rượu.
Ăn xong rồi dọn dẹp chén dĩa mâm sếp lên kệ để chén, âm thanh va chạm "keng keng" quanh quẩn trong nhà. Lần đầu cảm thấy, căn nhà này rộng quá.
Đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, chen chúc trong không gian nhỏ hẹp như thế này lại có thể khiến cho lòng người thoải mái một chút. Cao Vũ Sanh ngồi trước giá vẽ, cầm một cây cọ lên, tỉ mỉ phác hoạ một bức tranh vẫn chưa hoàn thành.
Trên nền màu tối, có một người đàn ông chỉ mặc áo thun ba lỗ nằm trên đó. Cơ thể có đường cong cực kỳ đẹp kia bị chiếc áo màu đen bó chặt. Kéo áo xuống chỉ che lại chỗ quan trọng, một chân duỗi thẳng, một bên cong lên, thon dài mà hữu lực. Người đó giống như là ân huệ mà người sáng thế tạo sa, đẹp không gì sánh được.
Bức tranh này trên cơ bản là đã vẽ xong, chỉ còn thiếu ngũ quan. Vốn muốn vẽ khuôn mặt nhắm mắt ngủ say, nhưng lúc này lại đổi ý. Hắn hy vọng người trong tranh có thể mở mắt ra để nhìn hắn thật rõ ràng.
Đặt cọ dứt khoát: một bên mắt nhắm lại, một bên lại ngang bướng mở ra, đôi môi có màu khoẻ mạnh mang theo nụ cười xấu xa thường thấy của Địch Thần.
Cao Vũ Sanh nhìn chăm chú người trong bức tranh, hầu kết khẽ động đậy, ngón tay tới gần, lúc cách bức tranh tầm 0.3 cm thì dừng lại. Màu vẫn còn chưa khô, không đụng vào được.
Lấy bức tranh xuống để qua một bên cho khô, thở một hơi thật dài, lại lần nữa bỏ một tờ giấy khác lên, hai ba cái vẽ phác thảo xong. Đó là cửa trạm xe buýt cấp ba trong trí nhớ, có một ông lão chống gậy đeo khẩu trang nhìn ra từ bức tranh. Khoé mắt có đầy nếp nhăn mang theo ý cười, trong đôi mắt già nua mệt mỏi... đong đầy yêu thương ở trong đó.
"Chắc là như thế này." Cao Vũ Sanh lẩm bẩm một câu, lại nhìn bức tranh kia một chút, đứng dậy bước ra khỏi phòng vẽ tranh.
Nằm trên giường rộng lớn, lật qua lật lại mà ngủ không được. Lúc thì thấy giường rộng quá, lúc thì thấy chăn lạnh quá, tay chân chỉ có thể chạm vào khoảng không, cảm giác trống rỗng khiến cho bản thân cũng muốn biến mất.
"Siri, tôi không ngủ được." Cao tổng đã lâu rồi chưa tám chuyện trên trời dưới đất với người máy, cuối cùng cũng nhớ tới ông bạn già của hắn.
Màn hình điện thoại xuất hiện biểu tượng của Siri, giọng nói máy móc vạn năm bất biến vang lên:
[Có cần tôi hát ru anh không?]
Sau đó, không đợi chủ nhân trả lời liền tự hát.
[Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ, trên trời toàn là sao...]
Cao Vũ Sanh lạnh lùng nói: "Tạm biệt."
Siri chịu khống chế của hệ thống lập tức dừng biểu diễn, lễ phép trả lời một câu [Tạm biệt] rồi tự động tắt. Trong phòng lại im lặng lần nữa, người nghe bài hát ru xong lại càng khó ngủ.
"Siri, có phải tôi quá nóng lòng hay không, doạ anh ấy sợ rồi." Nhìn trần nhà được ánh đèn chiếu ra vài đốm sáng, Cao Vũ Sanh khẽ thở dài.
[Nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng, nóng lòng không làm được buôn bán lớn. Ngoài ra, anh mới vừa nói tạm biệt, giờ đổi ý là muốn nghe hát ru à?]
"Không nghe." Cao Vũ Sanh cực kỳ nghi ngờ Địch Thần đã chơi hư điện thoại này. Từ lúc biết Siri này khác với mấy cái khác, người nọ liền gọi Siri ra chơi lúc rảnh rỗi, còn dạy nó nói chuyện.
Bị Siri không khống chế được quấy rối, thế mà lại làm cho buồn ngủ. Cao Vũ Sanh nhắm mắt lại, từ từ chìm vào trong giấc mơ.
Ngẩng đầu là bầu trời trong xanh, nghìn dặm không mây. Quanh mình không có bất kỳ chướng ngại vật nào, dõi mắt nhìn về phía xa, có thể thấy phong cảnh chỗ rìa thành phố. Kiến trúc cũ kỹ san san kề nhau, ống khói thật cao phun ra từng vòng khói dưới bầu trời xanh xám.
Đây là chỗ nào? Cao Vũ Sanh mờ mịt cúi đầu, bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh. Hắn đang đứng ở tầng cao nhất của một toà nhà, nhìn xuống một cái là đầu váng mắt hoa. Không rõ là toà nhà này cao chừng nào, dường như có thể cao đến khoảng ngàn thước, lại dường như chỉ cao có năm sáu tầng. Bởi vì chứng sợ độ cao ập đến trong nháy mắt khiến cho hắn không dám nhìn nữa.
"Nhảy xuống đi! Có bản lĩnh thì nhảy xuống đi!" Dưới đất có người đang nói, giọng nói chợt xa chợt gần.
Cao Vũ Sanh chịu đựng choáng váng nhìn xuống, đoàn người đen đen nhìn không thấy điểm dừng. Không thể thấy rõ được mặt từng người, chỉ có khuôn mặt mơ hồ. Bọn họ giơ cao tay, ánh mặt trời chiếu ra bóng đen thật dài, giơ tay nhốn nháo mất trật tự trên mặt đất.
"Nhảy đi!"
"Đi tìm chết đi!"
"Đừng giả vờ, xuống đây nói cho rõ ràng!"
Tiếng kêu gào ầm ĩ ồn ào, nữ có nam có, trẻ có già có. Cao Vũ Sanh cố nén nỗi sợ độ cao lùi về phía sau, quay đầu nhìn về phía sau lưng, đằng sau lại là một mảnh đen như mực nhìn như vực sâu vạn trượng! Hắn muốn hét to, lại không phát ra được tiếng gì, lấy điện thoại ra cố gọi cho Địch Thần.
18366...
Không đúng, 6 lại nhấn thành 3, nhấn lại.
18365...
Đã nói tất cả là 66, sao lại đọc sai, nhấn lại.
18366...
Chữ số trên bàn phím đổi vị trí, lại nhấn nhầm rồi, muốn xoá một số đi, lại xoá hết toàn bộ, rồi lại muốn nhấn lại.
Đúng lúc này, bóng đen trước toà nhà bỗng nhiên tăng lên, trực tiếp bò lên tầng cao nhất, quấn lấy cánh tay và cổ chân của hắn, cứ thế mà kéo hắn từ từ xuống. Hắn liều mạng muốn né đi, thình lình đạp trúng khoảng không, cơ thể chợt cảm thấy không trọng lực...
"A!"
Cao Vũ Sanh chợt mở mắt ra, giấc mơ kinh khủng lập tức tiêu tan thành mây khói. Đập vào mắt là phòng ngủ của mình, yên tĩnh, đèn hoa văn bầu trời toả ra ánh sáng mềm dịu. Theo bản năng sờ vị trí bên người, chỗ đó trống không, mang theo chút lạnh lẽo của đêm thu.
Từ từ ngồi dậy, cầm lấy điện thoại chỗ đầu giường muốn gọi cho Địch Thần. Nhìn đồng hồ mới có 2:03 phút sáng, đây cũng không phải là thời gian để gọi điện.
Phất tay, bật đèn, Cao Vũ Sanh xuống giường, đi đến phòng khách uống nước. Một ly nước bạc hà vào người, suy nghĩ tỉnh táo không gì sánh được, chẳng muốn ngủ tí nào. Đơn giản ngồi vào trước bàn làm việc mở máy tính lên.
Hộp thư thông báo có email mới, gửi email vào lúc này, ngoại trừ chứng khoán, quản lý ngân sách thì cũng chỉ có bạn bè nước ngoài.
Mở email đầu tiên ra, quả nhiên là anh bạn nước ngoài Archi gửi đến.
[Ây, bạn yêu dấu của tôi, có một tin tức tốt, tôi tìm được người để kết hôn rồi. Đối phương là sinh viên đại học, học phí của trường rất mắc, cho dù có học bổng nhưng cũng chẳng thấm vào đâu được. Quan trọng là cậu ta trông vô cùng đẹp trai, tôi thật sự thích cậu ta. Cậu ta đồng ý quen tôi, cũng đồng ý ký hợp đồng trước hôn nhân rồi kết hôn giả với tôi, tôi sẽ trả tiền học bốn năm đại học làm thù lao cho cậu ta.]
Archi vô cùng hài lòng với đối tượng kết hôn giả này, nhịn không được phải chia sẻ với hắn.
Mà ngay lúc nào, Cao Vũ Sanh chẳng hề muốn xem người khác làm sao tuỳ tuỳ tiện tiện cũng vớ được một người để kết hôn, thuận tay trả lời một câu "Chúc mừng anh" rồi mở ra email tiếp theo.
Email này có đính kèm một tấm hình, dùng tốc độ mạng siêu tốc của nhà hắn, trong nháy mắt là đã tải được. Cao Vũ Sanh cảm thấy một hồi hít thở không thông trong nháy mắt, suýt nữa là suyễn không đứng lên được.
Đó là một tấm ảnh phục chế cũ có một chút chấm trắng trên đó. Góc ảnh đã ố vàng, khung cảnh là một ký túc xá cao năm tầng, trên mái nhà có một người phụ nữ mặc đồ công sở. Dưới lầu là một đoàn người đông lúc nhúc.
Trong não bỗng như nổ tung một cái, đau đớn như chia năm xẻ bảy, Cao Vũ Sanh rên thành tiếng, vô ý thức gọi một tiếng "Ca ca."
Điện thoại bị siết chặt, tự động nổi lên biểu tượng microphone, giọng nói của máy móc vang lên:
[Gọi điện cho ca ca.]
Siri tự phát tự giác gọi đi.
Chuông reo ba lần rồi có người bắt, trong điện thoại truyền đến giọng nói mơ mơ màng màng của Địch Thần: "A lô?"
Thần chí của Cao Vũ Sanh được gọi về trong nháy mắt, khó khăn nghèn nghẹn lên tiếng: "Ca ca."
Địch Thần giật mình ngồi dậy: "Thiên Tứ, em làm sao vậy? Nói đi!"
/Hết chương 77/