Vệ Sĩ Tạm Thời

Chương 78




Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Địch Thần tuỳ tiện chồng một bộ đồ vào, mông như bị lửa xém lao xuống lầu. Bên ngoài đen kịt, mắt mắc bệnh quáng gà chỉ có thể bật đèn pin lên, mượn ánh đèn vàng của đèn đường để dò đường.

Trên đường chẳng có bao nhiêu người, chỉ có một người đàn ông say rượu bước đi lảo đảo, vừa đi vừa cất giọng ca vàng: "Chết cũng phải yêu ——"

Địch Thần đặt taxi online nhưng không ai nhận, chỉ có thể đứng lề đường ngoắc taxi chạy ca đêm. Taxi chạy ca đêm cũng không nhiều, khoảng năm phút mới bắt được một chiếc. Anh nhìn không rõ, chỉ thấy một điểm sáng là vẫy tay. Cũng may vận khí không tệ, không bao lâu đã nhìn thấy được một màu sáng xanh, hẳn là đèn "xe trống" của taxi.

"Này, mày đứng chắn đường đó!" Phía sau truyền đến giọng nói lèm nhèm của người đàn ông say rượu, mang theo mùi rượu nồng nặc. Địch Thần quay đầu lại, dùng đèn pin chiếu qua đó, phát hiện là một người đàn ông trung niên trọc đầu.

Cũng không biết là bị công ty cho thôi việc, hay là bà vợ chạy theo người khác, nhìn qua vẻ mặt rất là khó chịu. Bị đèn pin chiếu vào mắt, lập tức chửi ầm lên: "Chiếu cái gì mà chiếu, thằng oắt con bụi đời!"

Xe taxi dừng lại, Địch Thần nóng lòng lên xe, lười tính toán với tên ma men. Không ngờ mới kéo cửa ra thì tên ma men kia lại mắng nhiếc chui tọt vào ngồi phía sau, nằm bất động.

"Tôi bắt xe trước." Địch Thần kéo ông ta ra.

Tên ma men cười hắc hắc, hai chân thò ra ngoài xe, vỗ bụng nấc rượu kêu to một cái: "Giờ xe này là của tao, lái đi!"

Tài xế taxi cũng không muốn chở một người say rượu như thế, chậm chạp không chịu đề máy xe.

Địch Thần tự nhận mình là một người có tính khí tốt, bình thường gặp chuyện này thì cũng chẳng sao, nhưng hôm nay không phải bình thường! Nhanh chóng hít ô-xy một cái, kéo cổ chân của tên ma men, lôi thẳng xuống.

"Áu áu áu!" Người đàn ông trung niên phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

Địch Thần dùng một tay ném người lên đường đi bộ, không để ý đến người nọ còn chửi ghê hơn, phủi tay leo lên xe đóng cửa lại, lễ phép trả lời một câu: "Gào nữa ông đây thịt ông luôn."

Tài xế taxi không dám nhìn nữa, đạp chân ga lao đi: "Cậu trai khoẻ thật, ha ha."

"Cũng đủ xài, bình thường chính là dựa vào cái này kiếm cơm." Địch Thần dùng giọng âm trầm nói, trong lòng lo lắng nên nói chuyện không giống thường, trực tiếp mở miệng để doạ cho đối phương khỏi chạy vòng vòng, "Đến Ngọc Đường Loan, lái nhanh một chút, có việc gấp."

"Được." Tài xế không dám ngẫm nghĩ xem anh kiếm cơm thế nào, đồng ý cực kỳ lưu loát. Cũng không nhìn xem có phải dùng cao tốc hay không, vèo một cái xông lên cao tốc, biến xe taxi thành xe đua ban đêm.

Bước xuống taxi, Địch Thần chạy một đường vào nhà.

Cao Vũ Sanh vẫn còn đang ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt tái nhợt. Nghe được tiếng xe thì ngẩng đầu, trong nháy mắt khi thấy anh thì rõ ràng có ánh sáng loé lên trong mắt.

"Có chuyện gì thế?" Địch Thần bước nhanh đi tới, đè vai hắn xuống nhìn từ đầu đến chân, xác định không bị thương, lại cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong nhà vẫn còn nguyên bộ dáng trống rỗng, cũng không có vết tích bị đột nhập vào. Trong máy in màu trên bàn đã in ra một tấm ảnh. Trên màn hình máy tính có một dãy code phức tạp, vô số chữ cái đang điên cuồng chạy.

"Không sao." Cao Vũ Sanh nắm bàn tay đang khoác lên vai mình, dường như có thể hấp thu được sức mạnh từ đó, lại lần nữa đặt tay lên bàn gõ tiếp, "Có một người gửi một email nặc danh đến cho em, em đang tìm địa chỉ IP."

Địch Thần kéo hình trong máy in ra, nhìn thật kỹ, con ngươi không khỏi co rút. Trên ký túc xá cao năm tầng có hai chữ màu đỏ thật to trên đó —— "Cao Viễn," nửa chữ "Viễn" không nằm trong tấm hình. Người phụ nữ đứng trên cao kia, tuy là không thể thấy rõ ngũ quan, nhưng anh chắc chắn đó chính là mẹ của Cao Vũ Sanh —— Diệp Dung.

Anh vẫn thường xuyên nhìn thấy bộ đồ công sở mà bà hay mặc này, đó là ấn tượng đầu tiên của anh đối với quần áo thành phố. Sạch sẽ, mềm mại, danh giá, dì Diệp rất thích bộ quần áo này, ngày nào cũng mặc đó đi sớm về trễ, lúc quay về sẽ mua đủ thứ đồ ngon cho bọn anh. Có lẽ là do phần thưởng đồ ngon nên Địch Thần nhìn bộ quần áo này thuận mắt không gì sánh được.

Màn hình chạy loạn trên máy tính dừng lại, hiện lên dấu chấm than màu đỏ.

"Không tìm được." Cao Vũ Sanh hơi mím môi.

"Nếu đối phương dám gửi cho em thì chắc chắn đã đề phòng kỹ thuật của em." Địch Thần nhấc cổ tay còn đang gõ bàn phím của Cao Vũ Sanh, giọng nói khàn khàn, "Đừng tìm nữa."

Cao Vũ Sanh nâng mắt nhìn anh, động đậy đôi môi không có chút màu máu nào, nhưng mà cũng chẳng nói gì cả.

"Đứng lên nào, chúng ta vào phòng ngủ nói." Địch Thần tắt máy tính, kéo hắn rời khỏi chỗ này.

Cao Vũ Sanh ngoan ngoãn đứng lên, chân mới vừa bước thì trước mắt bỗng tối sầm ngã quỵ xuống.

Địch Thần nhanh tay bắt được ôm vào lòng: "Vũ Sanh!" Chắc là chỉ bị mất ý thức trong nháy mắt, lúc dựa vào vai anh thì Cao Vũ Sanh liền mở mắt ra, kiên cường nói mình không sao, không chịu đi bệnh viện.

Vừa nãy vì để chạy cho nhanh mà Địch Thần đã hít ô-xy ở trên đường, cũng may còn chưa cạn hết, đơn giản bế ngang người lên. Trong phòng ngủ không bật đèn, anh ôm người nên không còn tay, liền sờ soạng đi về phía giường. Lúc gần đến giường thì ô-xy cạn hết, đành phải phóng người lên giường cùng ném người trong ngực vào đống chăn đệm.

Đang tính ngồi dậy, bỗng nhiên cổ bị hai cánh tay ghì chặt, ầm lên trên người Cao Vũ Sanh, không thể động đậy.

"Đừng quậy." Lúc này Địch Thần không có sức, một lúc không thể giãy ra được.

"Anh nhìn thấy tấm hình kia rồi à?" Cao Vũ Sanh không chịu bật đèn, ngay trong bóng tối dán vào tai Địch Thần hỏi. Hai tay ôm anh thật chặt, như gần người sắp chết víu được cọng rơm cứu mạng, nói cái gì cũng không chịu buông.

"Ừ." Địch Thần thấy hắn như vậy, chỉ có thể thả lỏng cơ thể, mặc cho hắn ôm.

Giọng nói của Cao Vũ Sanh vẫn bình tĩnh không gợn sóng sợ hãi như trước, giống như là đang kể chuyện của người khác: "Lúc trước em vẫn luôn mơ thấy mình đứng lên một tầng cao, dưới đất có rất nhiều người, bọn họ nói em đi chết đi. Bác sĩ tâm lý nói đó là chứng tự kỷ lúc nhỏ tạo thành cảnh tượng trong mơ, không có ý nghĩa gì cả."

"Bác sĩ tâm lý này dở quá, chẳng biết phẫu thuật giấc mơ." Địch Thần nói trêu, không nhắc nhở việc hắn nói lỡ miệng. Lúc trước Cao Vũ Sanh còn cứ khăng khăng nói mình không tự kỷ, thằng nhóc quật cường này.

Cao Vũ Sanh cúi đầu nở một nụ cười: "Trong hình là mẹ em, đúng không?"

Địch Thần đắn đo không biết nên nói thế nào, cảnh tượng trong hình rõ ràng không phải là "Thông báo trên nóc nhà" hay là "Đại hội diễn thuyết," mà là hiện trường tự sát: "Vũ Sanh..."

"Có đúng không?"

"Nếu như anh nhớ không lầm thì có lẽ là thế." Địch Thần thấy hai tay ôm mình hơi run, muốn xoay người nhét hắn vào ổ chăn, lại càng bị ôm chặt hơn.

"Em vẫn cứ nghĩ đó là tiềm thức sợ độ cao của em, bởi vì sợ độ cao nên mới mơ thấy nhảy lầu hoài." Hô hấp của Cao Vũ Sanh trở nên không ổn định, nói còn mang theo tiếng thở.

Không đợi Địch Thần đưa ra phản ứng gì, hắn cứ như là không khống chế được mình nữa, bỗng nhiên nói to hơn: "Giờ em mới hiểu được, thật ra người đứng trên cao không phải là em, mà là mẹ em! Những tin tức em tra được thì đều nói bà ấy tự sát, nhưng không nói là bà ấy nhảy lầu. Hơn nữa, em chắc chắn em đã thấy được cảnh tượng này."

"Thiên Tứ!" Địch Thần lớn tiếng gọi hắn một câu, giơ tay mở đèn hướng dẫn.

Ánh sáng sáng ngời đánh thẳng vào đôi mắt nhắm chặt của Cao Vũ Sanh, đau khổ bất lực trên khuôn mặt tuấn tú không che giấu được dưới ánh sáng. Giống như một động vật nhỏ bị vứt bỏ lúc ngày mưa xối xả, ướt sũng run rẩy dưới cơn mưa, nếu như không được giúp đỡ thì sẽ bị bóng tối vô tận này nuốt chửng.

Địch Thần thấy cánh tay hắn thả lỏng, lập tức nhét người vào ổ chăn, ôm chặt người vào lòng: "Đừng sợ, ca ca ở đây."

Bây giờ Địch Thần đã biết viết hai chữ hối hận làm sao. Đáng lẽ tối nay không nên rời khỏi, giờ thì hay rồi, chân trước mới đi thì chân sau đã có chuyện.

"Em không sợ..." Cao Vũ Sanh ngẩng đầu, vẻ mặt không khống chế được vừa rồi vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, chân mày vẫn nhíu như trước.

"Được, em không sợ." Thầy giáo Địch dùng giọng nói dỗ trẻ trả lời, kéo chăn qua đắp kín cho hắn. Nửa đêm thấy hình ảnh trước khi mẹ mình chết thì cho dù là ai cũng sẽ bị sốc thế này, huống chi Cao Vũ Sanh còn là đứa trẻ rất để ý đến chuyện này.

Nhưng giờ không thể tiếp tục thảo luận vấn đề này với em ấy được, Địch Thần nhẹ nhàng vỗ lưng hắn cách tấm chăn: "À, để anh dạy em một cách đối phó với ác mộng."

"Cách gì?"

"Sau khi khi gặp nguy hiểm ở trong mộng thì liền nhìn lên trời hô to một câu "Ca ca cứu em," anh sẽ mặc áo choàng đỏ thở phì phò bay đến ôm em đi." Đây là những lời Địch Thần dùng lúc trước để dỗ Địch Mông Mông, đã có thí nghiệm trên bạn học Tiểu Địch, chứng minh phương pháp này đáng để thử một lần. Chỉ là bình thường trong mơ thì anh không mặc áo choàng đỏ, mà là đeo tạp dề màu xanh, cực kỳ không có khí khái anh hùng.

Cao Vũ Sanh tưởng tượng một chút về anh Thần siêu nhân đeo tạp dề nhỏ: "..."

Vỗ về ấu trĩ vậy mà lại hữu hiệu thần kỳ với Cao Vũ Sanh. Sắc mặt của hắn đã khá hơn nhiều so với lúc nãy, cánh môi cũng có màu sắc. Nằm trong lòng Địch Thần một hồi, cuối cùng cũng có thể nói chuyện bình thường: "Hồi trước Cao Viễn là công ty của Diệp Phùng Thu, có phải là việc mẹ em đứng trên toà nhà Cao Viễn có liên quan đến chuyện không may ở mỏ kia không..."

Lúc nghe được tin tức ở trại tạm giam thì Cao Vũ Sanh cũng đã nói việc này với Địch Thần. Dựa theo điều mà Lộ Trường Hoa nói, đại khái chính là vào nhiều năm trước thì mỏ khai thác Cao Viễn gặp chuyện không may, dẫn đến có rất nhiều cô nhi, Diệp Phùng Thu làm viện trưởng của cô nhi viện là xuất phát từ hổ thẹn.

"Khoan hẵng nghĩ." Địch Thần muốn xoa mặt hắn, nghĩ đến tâm tư của Cao Vũ Sanh, lại quẹo tay đi hướng khác, xoa cái đầu xù xù kia, "Buổi tối người ta hay lo nghĩ, đạo lý suy nghĩ ra được hơn phân nửa là cực đoan. Cho nên trẻ em phải đi ngủ sớm, đỡ khỏi khóc quấy."

Cao Vũ Sanh im lặng một lát, khẽ gật đầu, giơ tay ra vịn eo anh: "Lát nữa anh có đi nữa không?"

Bị hỏi như thế, Địch Thần quả thật là không biết nói sao. Trong lòng nói mình là phải tránh cho xa, tay lại không khống chế được kéo người ôm vào lòng: "Anh không đi đâu cả, ở với em."

/Hết chương 78/