Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Đầu quả tim của Địch Thần bỗng nhiên co rút một cái, đau đến độ suýt nữa là anh cầm không vững ly rượu đỏ. Đứa bé nhỏ như thế mà tự dưng lại mất trí nhớ.
Lúc trước Vũ Sanh có nói người nhà họ Cao nghĩ rằng em ấy bị tự kỷ, mà thật ra không nghĩ đến là bị tự kỷ thật. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó là như thế nào.
Cậu nhóc nho nhỏ, cả ngày không nói một câu. Khi người khác hỏi bé thì chỉ nói đi nói lại vài câu kia.
"Tinh Tinh ca ca ở đâu? Con muốn tìm anh ấy."
"Mẹ con đâu rồi."
Mà người nhà họ Cao, ngay cả sự tồn tại của ông ngoại mà cũng không chịu nói cho em ấy biết, thì càng không thể nói cho em ấy biết mẹ mình chết như thế nào. Trẻ nhỏ chưa có khái niệm rõ ràng về thời gian và không gian, ký ức bị thiếu hụt sẽ tạo thành rối loạn lâu dài cho em ấy, khiến cho em ấy rơi vào cơn ác mộng tạo thành từ những lời bịa đặt. Năm đó em ấy mới có tám tuổi, thế thì có bao nhiêu sợ hãi chứ!
Em ấy vẫn luôn đi tìm sự thật, đó chẳng phải là đi tìm ký ức đã mất đi sao. Cho nên em ấy mới đi đến Cao Viễn, tìm được ông ngoại Diệp Phùng Thu, chỉ là lúc tìm được thì người đã không còn.
"Em có thể nhớ tất cả bản đồ có thể nhớ, chỉ không nhớ nổi đường về nhà." Không biết có phải là do uống rượu hay không, mà giọng nói của Cao Vũ Sanh còn mang theo chút giọng mũi, vô cùng đáng thương.
Ký ức không trọn vẹn tạo thành cảm giác không chân thật đối với nhận thức ở thế giới thật. Luôn có cảm giác mình đang lạc đường, mà nhà họ Cao thì giống như là quỷ ốc đi nhầm đường rồi xong lầm vào.
"Thiên Tứ..." Địch Thần giơ tay ôm vai hắn.
Cao Vũ Sanh nâng mắt, nhẹ nhàng cụng ly với Địch Thần.
Địch Thần uống một hớp lớn, chép miệng một cái, vẫn muốn hỏi nguyên do: "Ông ngoại em không nhắn nhủ gì nữa sao?"
"Không biết." Cao Vũ Sanh lắc đầu, người có liên quan với Diệp Phùng Thu thì chỉ có Lộ Trường Hoa, bây giờ người nọ còn đang bị nhốt trong trại tạm giam.
"Lúc trước em không tiếp xúc với Lộ Trường Hoa à?" Dựa theo tính cách của Cao Vũ Sanh, nếu tìm được chút đầu mối thì chắc chắn sẽ tra đến cùng. Nhưng lần quyên tiền hôm bữa cho thấy rõ ràng đó là lần đầu tiên hai người nói chuyện, hơn nữa nói chuyện cũng khá câu nệ, hoàn toàn không có ý muốn thân cận, cái này khiến cho cho Địch Thần có chút khó hiểu.
Bàn tay lắc ly rượu của Cao Vũ Sanh ngừng lại trong nháy mắt: "Anh muốn hỏi, trước khi chuyện xảy ra thì em biết khoảng bao nhiêu về chuyện của cô nhi viện, đúng không?"
"Hả?"
"Ca ca nghĩ là em làm?" Cao Vũ Sanh nhìn thẳng anh, ý cười ôn nhu trong mắt dần dần tan đi như sương mai trên cánh hoa.
Địch Thần vội vàng giải thích: "Không có, nhưng việc này đúng là dính dáng đến em, anh nghĩ..."
"Anh nghĩ em mượn nước đẩy thuyền nhân cơ hội hại Cao Mục Địch?" Cao Vũ Sanh tự mình bổ sung toàn bộ, môi run run. Lúc cảnh sát bắt tên em trai đi trước mặt các thành viên hội đồng quản trị, thì hắn biết người khác sẽ nghi ngờ đó là do hắn làm. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, những người khác này cũng bao gồm cả Địch Thần. Hít sâu một hơi, đứng dậy muốn đi.
Địch Thần dùng một tay kéo người lại, lại quên mất trong tay còn giữ ly rượu. Rượu màu đỏ chảy ra ngoài, dọc theo cổ chảy vào cổ áo của bộ nhà mặc ở nhà. Quần áo hai người dính chung với nhau nên cũng bị ướt theo.
"Anh không có ý đó! Anh biết em sẽ không làm chuyện như thế, anh chỉ lo lắng tại sao mọi việc lại như dính dáng đến em, chuyện này quá kỳ lạ."
"Cho nên anh muốn uống rượu với em, là muốn em say rồi nói lời nói thật à?" Cao Vũ Sanh ném cái ly đã gần cạn trong tay xuống, tuỳ ý để nó rớt trên sô pha. Rượu còn dư lại khiến cho sô pha sạch sẽ bị dính bẩn. Xoay tay lại cầm cổ tay đang giơ ly rượu của Địch Thần, mắt lạnh hỏi anh.
Tay kia của Địch Thần còn đang ở sau lưng Cao Vũ Sanh, thế là giống như anh bị động bị người giam cầm trên sô pha. Nhưng do anh nóng lòng muốn dỗ cậu nhóc nên chẳng chú ý đến mấy chuyện này: "Ai, không phải..."
Anh không có cách nào giải thích cả, việc uống rượu này thật chỉ là do anh thuận miệng nói thôi.
"Đúng thế, em đã sớm biết Diệp Phùng Thu là viện trưởng cũ của Cao Viễn, em cũng cố ý dẫn anh đến Cao Viễn. Em tham gia vào hội nghị so bản kế hoạch của công ty chính là để khiến cho bọn họ không thoải mái, anh cũng thấy em đối phó Cao Mục Địch và Cao Văn Tranh sao rồi đấy. Thậm chí em còn mua quan hệ, đợi mấy ngày nữa kết thúc điều tra sẽ đi gặp Lộ Trường Hoa!"
Cao Vũ Sanh giống như một đứa trẻ tức giận, cố ý nói quá lên những "chuyện xấu" mình đã làm, giương nanh múa vuốt phô trương thanh thế. Mà lực siết cổ tay Địch Thần lại càng lúc càng mạnh, giống như sợ anh chạy mất.
Địch Thần bị câu nói của hắn chọc giận: "Anh với em đang nói chuyện đàng hoàng mà, em ở đây không được tự nhiên cái gì!"
"Em nói thật đó!"
"Thúi lắm!"
"..."
Địch Thần thở dài: "Em dẫn anh đến Cao Viễn là do không dám đi một mình đúng không?"
Tuổi thơ mờ mịt bối rối, rõ ràng có người thân nhưng lại không nhận nhau, luôn trốn ở trong cô nhi viện kia. Chỉ có kéo người đi cùng thì mới không bị cảm giác hít thở không thông "Không ai cần" bao phủ.
Cao Vũ Sanh sững sờ, từ từ rũ mắt: "Nếu như em nói có người nhằm vào em, cố ý kéo tất cả mọi chuyện dính đến em thì anh có tin không?"
"Anh tin." Địch Thần nói không chút do dự.
Cao Vũ Sanh buông bàn tay siết tay anh ra, tuột xuống một đường theo cánh tay kia, dùng tốc độ thật nhanh ôm lấy anh. Gối lên bả vai hơi lạnh, cảm xúc đặc biệt của cơ bắp khiến cho người không muốn rời đi. Mắt liếc qua cái cổ trắng nõn kia, rượu đỏ trườn dọc theo da nhưng không đi vào áo, dọc theo đường đi để lại vệt ẩm ướt.
Địch Thần cũng ôm lấy hắn, ngồi thẳng lên kéo người vào lòng. Bỗng nhiên trên cổ truyền đến cảm giác âm ấm, có gì mềm mại xẹt qua, cơ thể không khỏi cứng đờ: "Em làm gì đó?"
"Chỗ này có rượu." Cao Vũ Sanh lại liếm một cái, vô cùng trong sáng vô tư.
"..." Địch Thần muốn cười hắn, cảm giác ngưa ngứa và thẹn thùng theo đầu lưỡi mềm mại kia truyền khắp toàn thân, hô hấp bỗng mất trật tự trong nháy mắt, lát sau mới tìm lại được giọng nói, "Em là cún con đó à?"
"Ca ca."
"Hửm?"
"Thế giới mà không có anh, chắc chắn sẽ có màu xám tro."
"Dừng." Địch Thần không nghe nổi mấy câu khen kỳ quái này, vừa nghe đã nổi da gà rợp người, đẩy đẩy nhóc con còn muốn tiếp tục ngâm thơ liếm cổ, "Đi ngủ đi, ngủ ngủ."
Hôm sau, cha Cao gọi Cao Vũ Sanh về nhà để bàn bạc chuyện của em trai.
Trước mắt tình hình tra được là, em trai có quen biết với một phú thương ở sa mạc, dùng thẻ của hắn để trả tiền bên này, còn tiền đô của hắn ta thì sẽ dùng giá tốt để tính. Cao Mục Địch cũng chẳng thiếu hai ba đồng này, chỉ là thấy thân phận của đối phương nên muốn kết làm bạn bè, liền đưa thẻ cho người ta dùng.
"Chuyện lúc nào?" Cao Vũ Sanh hỏi mẹ kế không ngừng khóc lóc.
"Là tháng trước nữa, mấy ngày nó xuất ngoại đi chơi." Từ trước đến nay mẹ kế vẫn luôn ôn nhu hào phóng ở trước mặt của Cao Chấn Trạch, trả lời hết sức đúng lúc, lại còn nước mắt lã chã nhìn Cao Vũ Sanh, dường như mong đợi hắn có thể đưa ra chủ ý gì đó.
"Nó mấy tuổi rồi, lại còn đưa thẻ cho người nước ngoài không quen dùng? Bịa lời nói dối thì cũng bịa cho giống chút chứ." Cao Văn Tranh ngồi bên cạnh cười nhạt, "Chúng ta có thể tin chuyện này, vậy cảnh sát người ta cũng tin được à?"
Mẹ kế tức đến độ run người, nhưng vẫn kiềm chế ý muốn phản bác lại, miễn cưỡng giữ sắc mặt, nói với Cao Chấn Trạch: "Cái người phú thương gì gì đó, thật ra là có tư liệu bên chỗ người trung gian, cảnh sát cũng công nhận Tiểu Địch không nói dối. Tuy rằng có thể chứng minh nó không mua trẻ em nhưng không cách nào rửa sạch hiềm nghi đồng bọn được."
Mà bởi vì đối phương là người nước ngoài, lại còn không mua thành công nên cảnh sát không thể điều tra vị "thổ hào tới từ sa mạc" kia, chỉ có thể điều tra Cao Mục Địch.
Cao Chấn Trạch không hỏi bây giờ con trai út đang bị nhốt ở đâu, cũng không nói tiếp theo sẽ làm như thế nào, ánh mắt vẫn dò xét một vòng trên hai người con trai con gái: "Hôm đó là ai dẫn đường cho cảnh sát?"
Một toà nhà Cửu Dật lớn như thế, chỗ bọn họ họp cũng ở tầng cao nhất. Nếu những cảnh sát mặc đồng phục kia xuất hiện ở sảnh lớn thì tiếp tân và vệ sĩ chắc chắn sẽ thông báo lên. Nhưng một đám người bọn họ chẳng ai nhận được thông báo cả, cảnh sát xông thẳng vào bắt Cao Mục Địch trước mặt tất cả thành viên hội đồng quản trị.
"Con không có quyền hạn của toà nhà." Cao Vũ Sanh lạnh lùng thổi bay liên quan.
"Con dẫn." Cao Văn Tranh cười nhạo, có thừa nhận hay không thì cũng giống nhau, chỉ cần kiểm tra camera thì có thể biết, cũng chẳng cần nói dối. Khoảng thời gian mà cô đến trễ kia chính là để sắp xếp cảnh sát.
Mẹ kế không thể tin được nhìn về phía cô: "Tại sao con có thể như vậy, đó chính là em trai ruột của con đó!"
Địch Thần đứng ở cửa, nghe mấy từ này thấy có chút quen tai, hôm qua bà ta cũng chất vấn Cao Vũ Sanh như thế —— Đó chính là em ruột của con đó!
"Cảnh sát nói con phối hợp điều tra, con là một công dân tuân thủ luật pháp thì đương nhiên phải phối hợp rồi. Do con phối hợp nên người ta mới để cho nó thuyết trình xong bản kế hoạch, bằng không mới mở màn đã bắt người, thì chuẩn bị của nó trong một tuần thành công dã tràng mất rồi, đúng không?" Cao Văn Tranh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, thật giống như Cao Mục Địch còn thiếu cô một cái nhân tình.
"Con làm chị như thế à?" Sắc mặt của Cao Chấn Trạch cực kỳ khó coi, giơ tay lên cho cô một cái tát.
Cao Văn Tranh né đúng lúc, không đụng đến mặt, nhưng mũ trên đầu bị rớt xuống. Cô đứng lên với cái đầu rối, lớn tiếng đối mặt với cha mình: "Tự nó phạm tội hay là con nói nó phạm? Con không dẫn cảnh sát vào thì họ cũng sẽ xông vào, đến lúc đó càng khó coi hơn."
Cao Chấn Trạch lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô: "Con không biết thế nào mới không khó coi hả? Ngay trước mặt các thành viên hội đồng quản trị, để cho bọn họ biết cha có một đứa con không nên thân, đó là dễ coi?"
"Con chính là nhìn không quen bộ dáng trọng nam khinh nữ của cha! Tên phế vật kia thì có cái gì tốt." Gậy chống của Cao Văn Tranh gõ mạnh trên mặt đất, "Nếu cha muốn cho nó thừa kế gia nghiệp, vậy còn không bằng để cho Cao Vũ Sanh thừa kế!"
Cao Vũ Sanh bỗng nhiên bị điểm danh, mặt không chút thay đổi nói: "Không đảm đương nổi. Không có chuyện gì thì con đi trước đây."
Chuyện đã rất rõ ràng, không liên quan đến hắn. Bây giờ Cao Mục Địch bị kiện cáo quấn thân, vẫn còn bị tạm giam trong đồn công an. Chỉ có đợi đến khi kết thúc điều tra, nhốt vào chỗ tạm giam thì lại nghĩ biện pháp tìm người bảo lãnh ra. Chút chuyện này không tới phiên Cao Vũ Sanh quan tâm, không cần thiết phải xen vào xâu xé giữa hai cha con.
Địch Thần nhìn đến trợn mắt hốc mồm, anh không thể hiểu nổi tâm tình tranh đoạt gia sản của nhà giàu thế này. Như nhà bọn họ, Địch Kiến Quốc để lại cho một căn nhà và chưa tới một trăm ngàn gửi trong ngân hàng. Lại còn tặng kèm một đứa nhỏ gào khóc đòi ăn và một bà vợ vì chịu kích thích quá độ nên bị ngốc. Anh và Phương Sơ Dương chẳng được tài sản gì cả, chỉ có trách nhiệm gánh trên vai thôi.
"Là Cao Văn Tranh làm sao?" Ra khỏi nhà họ Cao, Địch Thần nhỏ giọng hỏi Cao Vũ Sanh.
Cao Vũ Sanh gật đầu: "Chắc chắn chị ta có tham gia vào, ít nhất là chị ta biết được chuyện Cao Mục Địch giúp người đổi tiền."
Cho nên Cao Chấn Trạch mới có thể tức giận như vậy, chắc ông cũng đoán được.
"Vậy làm sao được, mướn một người nước ngoài à?" Thầy giáo Địch có tài nghệ từ trường kỹ thuật, không hiểu được mấy chuyện tài chính này.
"Chị ta chỉ cần giới thiệu một người làm trong ngân hàng ngầm cho Cao Mục Địch." Người khác không biết, người nhà họ Cao lại rõ ràng, cái kiểu phá sản như Cao Mục Địch kia xuất ngoại thì phải đến sòng bạc chơi. Sòng bạc cần tiền mặt, bây giờ quản lý chuyển đổi tiền ngoại tệ nghiêm ngặt, cho nên hắn cần có một ngân hàng ngầm đổi tiền cho, trực tiếp đổi tiền ở chỗ đó.
Làm ăn qua lại thường xuyên, đối phương sẽ giới thiệu một ít chuyện làm ăn không hợp pháp cho hắn. Em trai họ Cao ngốc nghếch kia chẳng hiểu rõ lắm, chắc là còn tưởng đã quen được bạn mới, đầu nóng lên liền giúp người ta đổi tiền.
Về phần chuyện "bạn mới" này mua trẻ em là trùng hợp hay là có người cố ý sắp xếp, thì không biết được.
Nhưng mà vụ bán buôn bán trẻ em của cô nhi viện đến tận đây xem như là đã phá xong, tất cả những nhân viên có dính dáng đến vụ án đều đã bị bắt về quy án. Về phần những đứa trẻ đã bị bán ra nước ngoài, thì chuyện tìm cách cứu viện còn dài đằng đẵng, nhưng dù sao vẫn có hi vọng.
Cô nhi viện Cao Viễn đã đổi viện trưởng, Địch Thần mượn chuyện đưa đồ giữ ấm đi đến xem, là một dì phụ trách nghiêm túc, cả người tràn đầy cương trực công chính của lão đảng viên.
Cũng không biết Cao Vũ Sanh làm như thế nào mà chuyện báo trình diện của Tư Tư cuối cùng cũng bàn ra được một biện pháp. Đưa thông tin của bé lên mạng thông báo trong ba tháng, nếu như không tìm được cha mẹ thì sẽ cấp giấy chứng minh tạm thời không tìm được cha mẹ. Đợi một thời gian nếu còn không có tin tức nữa thì có thể cấp giấy chứng minh bị vứt bỏ, thế thì bé sẽ được xem là trẻ em bị vứt bỏ từ nhỏ.
Lúc Archi ở bên bờ Tây nghe thấy tin tức như thế thì vui vẻ lộn nhào trong phòng, nói mình sẽ đi tìm một cậu học sinh thuận mắt rồi kết hôn.
Mà khi kết thúc điều tra thì có thể vào thăm Lộ Trường Hoa bất cứ lúc nào.
Cao Vũ Sanh đi vào trại tạm giam, hai cánh cửa sắt liền đóng lại, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Địch Thần không thể theo vào.
"Đi thôi, anh chờ em ở cửa, có gì thì gọi anh." Địch Thần vỗ vỗ ba lô trên lưng, ý nói có gì nguy hiểm thì mình cũng có thể mở cửa sắt vào cứu hắn.
Cao Vũ Sanh mím môi cười, xoay người bước vào phòng thăm hỏi.
Lộ Trường Hoa mặc quần áo tù, nhìn qua dường như đã tiều tuỵ đi rất nhiều. Thấy Cao Vũ Sanh đến thăm mình thì vô cùng ngoài ý muốn: "Cao tổng đúng là một người tốt bụng."
Cao Vũ Sanh nắm tay đặt lên bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông: "Tôi muốn nghe một chút về chuyện của Diệp Phùng Thu."
"!" Lộ Trường Hoa kinh hãi, ngẩng đầu nhìn kỹ hắn một chút, "Cậu, cậu là Thiên Tứ?"
Cao Vũ Sanh không thừa nhận mà cũng không phủ nhận, càng không có ý đi nhận người cậu này, mặt không thay đổi tiếp tục hỏi: "Tôi muốn biết, vì sao ông ấy có thể tốt bụng chăm sóc con của người khác mà lại không chịu nhận cháu ngoại mình."
"Tốt bụng..." Lộ Trường Hoa chợt cười lên, "Ha ha ha ha, cậu nghĩ ông ấy tốt bụng?"
"Không phải sao? Ít nhất ông ấy cũng không buôn bán trẻ em." Cao Vũ Sanh nhìn chằm chằm mặt ông ta.
Lộ Trường Hoa nghe nói như thế cũng không tức giận, bỗng nhiên xích lại gần, hạ giọng, dùng giọng nói như kể truyện ma cho trẻ em, nói: "Ông ta là vì chuộc tội."
"Chuộc tội?"
"Cậu có biết vì sao gọi là cô nhi viện Cao Viễn không? Lúc đầu nó dành cho cô nhi của Khai Thác Mỏ Cao Viễn ở. Cha mẹ của Trần Chiếu Huy chính là chết ở chỗ mỏ Cao Viễn."
Trước đây Diệp Phùng Thu đã từng giữ chức lãnh đạo của tTập đoàn khai thác mỏ Cao Viễn.
Cao Vũ Sanh vừa nghĩ đã hiểu: "Đã xảy ra chuyện nghiêm trọng ở mỏ à?"
"Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, lúc đó tôi đi học ở vùng ngoài. Nhưng mà, sau này ông ấy có đến gặp cậu một lần, năm đó, khi ông ấy gần chết thì có đến cổng cao trung để gặp cậu." Khi Lộ Trường Hoa nói đến chuyện này, ông ta lộ ra nụ cười vừa như cay đắng vừa như châm biếm.
"..." Cao Vũ Sanh ngẩn ra, cố gắng tìm tòi trong trí nhớ.
Một hình ảnh chợt chạy vào trong não. Đó là một ngày mưa rơi, hắn đang đợi tài xế trong nhà đến đón nên đứng ở trạm xe buýt trú mưa. Có một ông lão đeo khẩu trang khiến cho hắn đến nay cũng chẳng thể quên.
Đó là một ông lão rất gầy, áo sơ mi rộng thùng thình trên người ông. Từ trước tới nay hắn chẳng phản ứng với người nào, ngày đó lại cứ thế nói chuyện vài câu nới ông lão. Nói gì thì không nhớ, chỉ nhớ rõ câu cuối cùng của ông lão:
"Mưa rồi sẽ tạnh, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, người yêu thương con thì trước sau gì vẫn luôn chờ đợi con."
Cao Vũ Sanh bước ra khỏi trại tạm giam như một cái xác không hồn.
Địch Thần thấy bộ dáng này của hắn thì hoảng sợ, nhanh chóng kéo hắn: "Sao thế?"
"Ông ấy không có không cần em."
"Thiên Tứ của chúng ta đáng yêu như thế, ai sẽ cũng không nhẫn tâm không cần em." Địch Thần nghe hắn nói như vậy, lập tức lộ ra nụ cười.
Cao Vũ Sanh hỏi: "Ca ca sẽ vẫn luôn chờ em sao?"
Địch Thần không hiểu lắm, nhưng vẫn nói chắc chắn: "Đương nhiên."
"Nếu như không tìm được em, ca ca sẽ kết hôn với người nào à?"
"Anh sẽ không kết hôn với ai cả. Nhưng mà chuyện này thì có quan hệ gì với việc chờ em?"
Cao Vũ Sanh kéo anh lại gần, chợt ôm thật chặt, chôn mặt vào cổ anh, tham lam hít một hơi thật sâu: "Bởi vì em không chỉ muốn yêu thương của ca ca, em muốn tất cả của anh."
/Hết chương 76/
Tác giả: Hết quyển 2.