"Tiểu Đan em xem, có tin tức mới rồi!".
Vừa mới sáng sớm Tuệ Dao đã ôm chiếc điện thoại chạy vào phòng Dĩ Đan, ảnh mắt tỏ lên một tia vui mừng, cả người Tuệ Dao cứ rối rít không yên.
Dĩ Đan chẳng hờ hấn gì, cuộn người trong chăn cụp lại như con sâu lười to lớn: "Chị đừng làm phiền em!"
"Mau dậy mau dậy, giờ không phải là lúc ngủ đâu!"
Thấy bộ dạng nhếch nhát của Dĩ Đan, Tuệ Dao lật tung cả chăn gối lôi cô dậy. Hai mắt Dĩ Đan cứ lim dim lim dim như kẻ thiếu ngủ - thật ra không phải thiếu ngủ mà là ngủ quá trớn.
"Em xem, Châu Vũ vừa thông báo cho chị, buổi dạ tiệc Vizu bảy giờ tối mai do Liệt Thiên gia tổ chức có mời An Trác Li, cơ hội cuối cùng của em đấy!". Tuệ Dao vừa nói vừa chỉ tay vào màn hình điện thoại.
Hai mắt Dĩ Đan tròn xoe, ngay lập tức liền tỉnh ngủ, cô đưa mắt nhìn chăm chú vào điện thoại rồi ngẩn đầu nhìn Tuệ Dao: "Có mời Mộc Tiêu không?"
"Đương nhiên là có!".
Khóe môi Dĩ Đan nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hằn lên tia ẩn ý sâu xa: "Lần trước thất bại là do Lục Hàn, lần này em không thể thất bại nữa. Mau, đặt cho em một vé bay sang Nhật vào tối nay, em đi gặp Mộc Tiêu!"
"Được!"
"Còn nữa...chị không đem con Lamboghini của em về à?"
Con xe siêu xịn của cô lần trước đi làm nhiệm vụ ở Triều Tiên vẫn còn ở đó. Lúc đó bị Lục Hàn bắt đi nên cô cũng không biết hiện giờ nó có nhớ cô không nữa...?
"À...chị quên mất, để chị gọi cho Châu Vũ đưa nó về cho em!"
Tuệ Dao ra ngoài, Dĩ Đan sực nhớ ra gì đó, cô đứng dậy rời giường rồi đi xuống tầng hầm.
Đi đến căn phòng làm việc của cô - phòng chế tạo nước hoa, kéo cái hộc tủ rồi lấy ra chiếc vòng cẩm thạch bản vuông màu đỏ có hoa văn màu vàng giống hệt với cái Lục Hàn đã lấy đi, chỉ khác màu sắc.
Cô đem nó tới bàn chế tạo, lấy lọ nước hoa Linux hương linh lan và lọ thuốc mê lỏng cho vào chiếc vòng. Thế nào mà hai loại nước hoa này khi vào chiếc vòng đã được tách ra riêng biệt.
Lần này thuốc mê không là hương Tulip nữa, nó là hương hoa Diên Vĩ vô cùng đặc biệt.
"Bảo bối bảo bối, cố gắng giúp ta nhé!". Dĩ Đan đeo nó vào tay, kích thước rất chuẩn. Cô nhìn chiếc vòng rồi cười cười.
"Tiểu Đan...!". Tuệ Dao bất chợt từ đằng sau cô đi tới.
Dĩ Đan quay lưng, trên tay Tuệ Dao là một chai sữa: "Chị biết em ở đây, nào!". Tuệ Dao đưa chai sữa cho cô.
"Cảm ơn!"
"Chị làm đồ ăn cho em rồi đấy, mau rồi lên ăn cơm đi nhé!"
"Vâng"
Dĩ Đan nhanh chóng trở lại căn phòng thường ngày, ngồi vào bàn đầy những món ngon, Tuệ Dao trông thấy cô ăn cứ như một thiếu nữ vừa hạ trần thì tìm được một nhà của vị nông dân nào đó xin ở lại qua đêm vậy. Đáng yêu nhưng vẫn không kém phần huyền bí.
Đang nhiệt tình thưởng thức thì ngọn tóc của cô rũ xuống, che đi một nửa bên mắt, lộ ra một hình ảnh đường nét bí ẩn vô cùng quyến rũ.
Ánh mắt đó...góc nghiêng đó...khiến con người ta nhìn vào cũng phải chết mê chết mệt. Dĩ Đan thật sự quá đỗi xinh đẹp, đến mức náo loạn trần gian, gương mặt mộc của cô hoàn hảo đến mức chẳng lớp phấn nào có thế thay thế được.
Nếu cô trang điểm lên thì chắc một người con gái như Tuệ Dao cũng phải đổ ngang đổ dọc say mê cái nhan sắc tuyệt thế đó. Bởi vậy người ta nói, đẹp hết phần thiên hạ đôi khi cũng rước họa vào người.
Tuệ Dao bất giác mỉm cười trong vô thức, tay vén tóc lên cho Dĩ Đan: "Ngốc ạ, sau này làm gì cũng phải cẩn thận, đừng để bị người khác chi phối có biết chưa!"
Dĩ Đan ngước mắt nhìn Tuệ Dao cười cười:"Em biết rồi, em đâu phải kẻ ngốc, phong cách trước giờ của em chị không phải rõ nhất sao?"
Tuệ Dao nhìn Dĩ Đan, đôi mắt hiện lên một sự thương cảm lớn lao.
Cô quen Dĩ Đan từ khi Dĩ Đan mười sáu tuổi, từ trước đến nay cô vẫn luôn xem Dĩ Đan là em gái ruột của mình, Dĩ Đan không biết nấu ăn, cô săn sóc chuẩn bị bữa cơm cho Dĩ Đan hàng ngày, Dĩ Đan bị ốm, cô vẫn là người chăm lo sức khỏe cho. Đến năm Dĩ Đan hai mươi tuổi, tình cảm đó vẫn mãi như vậy.
Vậy mà sau khi biết cô em gái này rơi vào tay Lục Hàn - kẻ đáng sợ và nguy hiểm đứng nhất nhì trong giới hắc bang, Tuệ Dao không khỏi lo lắng cho an nguy của cô, lòng cứ dấy lên sự bồn chồn, thấp thỏm mãi.
Là chị em kết nghĩa nhưng sao tình cảm ấy còn đậm hơn cả tình chị em ruột thịt.
Tối đến, Tuệ Dao tiễn Dĩ Đan ra sân bay, Tuệ Dao đưa hành lí cho cô và căn dặn rất kĩ:"Cẩn thận đấy, có gì thì gọi cho chị!"
"Em biết rồi, đây là lần thứ bảy chị nói câu này với em rồi đấy!"
Tuệ Dao nghe thế thì mỉm cười, bản thân lo lẳng cho Dĩ Đan đến mức hơn cả mình. Tận mắt chứng kiến cô sa vào nguy hiểm bao nhiêu nhưng vẫn giữ cái phong thái lạnh lùng bí ẩn đó.
Tuệ Dao từng rất ngưỡng mộ cô và bây giờ cũng thế, thích cái phong cách làm việc của Dĩ Đan, thích tính cách thẳng thắn, thích sự quý phái đó.
"Tạm biệt!". Tuệ Dao chào cô rồi hướng theo bóng dáng ấy dần khuất sau cánh cửa máy bay.
Sau khi lên máy bay, Dĩ Đan khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị, không còn ôn nhu nhẹ nhàng như trước đó nữa.
Ánh mắt cô nghiêm túc đến lạ thường, lấy lại phong cách thanh cao của bản thân.
Dường như chỉ khi đứng trước Tuệ Dao, cô mới là một cô gái đáng yêu, thanh khiết thuở 16 thôi nhỉ?
Tuệ Dao, chị là một cô gái thuần khiết, giàu tình cảm, chị mang trong mình một phẩm chất tốt đẹp, dịu nhẹ, còn em...em là người thuộc giới hắc đạo, không giống chị, em không thể yếu đuối, không thể nhẹ nhàng như làn gió giống chị. Em chỉ có thể thanh cao, hiên ngang giữa chốn bùn lầy đó mới thật sự là em. Thế giới của em có quá nhiều thứ vấy bẩn, bởi vậy, em cần phải giẫm lên những thứ mực đen đó mới tồn tại được...