Vây Giữ

Chương 10: Mê Luyến




"Sao em lại về đây, không phải em nói sẽ hơi lâu mới về lại sao? Vừa mới hơn một tuần thôi mà?"

Sáng hôm sau Dĩ Đan có mặt ở đại bảng doanh của Mộc gia - nhà chính của Mộc gia. Cô vừa về đã gặp phải Mộc Tiêu.

Tự dưng Mộc Tiêu hỏi thì Dĩ Đan chột dạ lắm, cô cười trừ: "Em nhớ gia đình thôi?"

"Nhớ?". Đáy mắt Mộc Tiêu hiện lên tia nghi ngờ sâu thẳm, dư quang như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của cô.

"Bình thường em đi tận một hai năm mới về, nay chỉ hơn một tuần?". Mộc Tiêu lại gần, rà soát ánh mắt của cô.

"Có bất thường?". Mộc Tiêu dò hỏi.

Đối diện với điềm nguy, Dĩ Đan lập tức giải bày suy nghĩ: "Có gì mà lạ? Em chỉ muốn giành thời gian cho cha mẹ nhiều hơn thôi! Anh thấy thế không đúng à?"

Thế mà lời nói của Dĩ Đan như nước đổ đầu vịt, anh ta không những không tin mà còn dán cái ánh mắt đăm chiêu nhìn Dĩ Đan.

Mộc Tiêu áp sát em gái mình như thể không thể nào sát hơn, đưa tay nâng cằm cô lên:"Mau khai thật!"

Dĩ Đan như chôn chân tại chỗ, cả người bất giác cứng như đá, não bộ cô có chút loạn nhịp.

Bản thân cô không thể để anh trai biết mình đang làm cái nhiệm vụ quái quỷ gì, cô tuyệt đối không thể để lộ bất cứ điều gì. Nhưng dù là như vậy, cô hiểu tính cách của anh trai cô, anh ta chẳng thể bị cô lừa bằng vài lời nói.

Dĩ Đan lấy lại bĩnh tĩnh trong giây phút đó, cô thẳng tay đẩy mạnh Mộc Tiêu ra:"Anh nghĩ gì vậy chứ?"

"Đừng tưởng anh không biết!". Mộc Tiêu trừng mắt nhìn cô, gằng giọng nói.

Cũng có chút sốt ruột, anh ấy sẽ không tra hỏi cô từ sáng đến tối luôn đấy chứ? Với khả năng của cô thì chẳng thể nào giấu nổi anh ta chuyện gì, từ nhỏ đến giờ luôn là vậy.

"Lên phòng!". Mộc Tiêu quay mặt rời đi, Dĩ Đan hít lấy một hơi rồi cũng theo sau anh.

Mộc Tiêu ngồi xuống ghế, vắt chân hình chữ ngũ rồi chỉ nói vẻn vẹn một câu:"Nói đi!"

Dĩ Đan biết chẳng thể giấu anh, chuyện dạ hội trước sau cũng phải nói, nếu cô bày biện lý do nào đó thì cũng ngui đi phần nào nghi ngờ trong anh.

"Ừm thì...là buổi dạ hội của Liệt Thiên gia, em cũng muốn đi?"

"Em từ khi nào thích đến những chỗ đó?".



"Là vì Du Du! Cậu ấy có đến đó, em muốn gặp lại bạn cũ!"

Mộc Tiêu rơi vào trầm mặc, anh nhíu mày đang suy nghĩ cái gì đó rồi mở lời: "Bạn bè ngày bình thường không hẹn gặp được sao? Con nhóc đó quan trọng thế nào mà một đứa con gái không muốn đặt chân vào các bữa tiệc như em phải bỏ công để đi?"

Chính xác là vì cái nhan sắc của cô, chỉ cần cô tham dự tiệc tùng thì tất cả bao con mắt thượng lưu đểu đổ dồn về phía cô, người này người nọ đua nhau lại bắt chuyện, kiếm cớ để giao lưu với cô. Cũng có rất nhiều đàn ông đề nghị đến việc liên hôn giữa hai gia phái.

Dĩ đan lại là người không thích gây sự chú ý, cũng không thích người khác vì vẻ bề ngoài của cô mà tiến đến hôn nhân.

Những chuyện như hôn nhân thì cha mẹ cô cũng rất tôn trọng ý kiến của cô, nhưng họ luôn rất cân nhắc đối tượng rể cho con gái cưng của mình.

Dĩ Đan là châu báu của Mộc gia, với dung nhan tuyệt sắc giai nhân, được giới tộc hắc đạo công nhận là tiên tử đứng trên vạn nữ nhân. Chỉ cần cô xuất hiện, tất cả các nữ nhân xung quanh đều trở thành kẻ nằm dưới đáy xã hội.

Dĩ Đan cũng đâu rảnh rỗi tới mức không để cho các tiểu thư trong giới thượng lưu và giới hắc đạo trở thành những người xinh đẹp trong các bữa tiệc.

Vậy nên từ đó cô không bao giờ có hứng thú đi đến những nơi dạ tiệc để thưởng vui cả.

"Em không bao giờ đến đó để tạo sự chú ý cả, đừng hòng qua mặt anh!". Mộc Tiêu gương mặt đen như cái đít nồi cau có.

"Du Du sắp phải đi Singapore, em sẽ khó được gặp cậu ấy, vậy nên cậu ấy rủ em cùng đến đó để ôn lại chút chuyện cũ, nếu không tin thì anh cứ cho người hỏi Du Du!". Cô kiên định nhìn Mộc Tiêu, anh ngẫm nghĩ cũng đoán được cô chiếm 70 phần trăm là nói thật vì Dĩ Đan là người rất trọng tình bạn, không những thế cô và Du Du thời còn là con nít đã rất thân thiết.

"Có chắc?"

"Hoàn toàn!"

"Nghiêm túc?"

"Rất là đằng khác!"

"Ừ!". Mộc Tiêu gật đầu rồi bỏ ra ngoài, anh cũng chẳng muốn đôi co với cô vì chút chuyện vặt.

Phù. Dĩ Đan trong phòng mới kịp thở ra hơi, cô ngồi xuống giường tự an ủi. Bản thân cô cũng không muốn đến đó nhưng đây là cơ hội cuối cùng, cô đành liền một phen vậy.

Biết bản thân chắc chắn sẽ bị anh tra hỏi đủ điều, cô đã dàn xếp mọi việc, cô biết Du Du cũng có mặt tại đó nên đã nhờ cô ấy.

Đôi lúc Dĩ Đan cảm thấy cái đầu nhanh nhẹn của cô cũng có ích phết.

___

Buổi dạ hội diễn ra, Dĩ Đan khoác tay Mộc Tiêu, mở cánh cửa ngăn cách giữa đại sảnh và lối đi. Đêm nay Dĩ Đan diện một chiếc váy đen tuyền, trên vai là ren tay rũ xuống, bộ váy của cô còn đính những vì sao nhỏ lấp lánh. Chiếc vòng cẩm thạch trên tay lại càng tôn lên là dan trắng tuyết của cô. Lộng lẫy tỏa sáng.



Vừa bước chân vào đại sảnh, hàng ngàn con mắt dán chặt trên người cô, phải nói là hoàn toàn tất cả những con người ở đây đều ngỡ ngàng chìm đắm trong vẻ đẹp ấy. Ai ai cũng há hốc mồm, xì xào toàn những câu:"Trời ạ, là Mộc gia, bảo sao lại tuyệt thế như vậy!"

Mộc Tiêu bên cạnh được vẻ đẹp của cô tôn lên vút tận trên cao. Bình thường anh đã soái, đi chung với cô lại càng soái hơn. Phải nói đôi anh em này đi đến đâu thì khí thế ngất trời ở đó.

"Cô ấy xinh đẹp quá...Nghe nói chưa bao giờ lộ diện ở những nơi như thế này!"

"Hôm nay được tận mắt nhìn thấy nhan sắc ấy, đúng là làm người khác ngày đêm nhớ nhung mà!"

"Làm sao quên được vẻ đẹp đó chứ?"

Lúc này hai người đàn ông và một người nhân viên tiếp rượu đi đến, trông cao ráo và soái khí biết bao. Nhìn qua thì cũng đoán được là người của Liệt Thiên gia.

"Mộc thiếu, Mộc Tiểu thư, hai người đến thì thật là vinh hạnh cho chúng tôi!"

Mộc Tiêu được Liệt Thiên Duật đón tiếp rất cẩn thận, Hai người họ nói với nhau tầm mười mấy phút thì Dĩ Đan đã chẳng nghe nổi nữa rồi, cô không thích xen vào chuyện của người khác chút nào, đành lấy cớ rời khỏi Mộc Tiêu.

"Em thấy Du Du rồi, em sang đó nhé!". Cô nói nhỏ vào tai Mộc Tiêu, khi anh gật đầu cô mới an tâm cắt đuôi anh.

Dĩ Đan đi tới một khu bàn trống không ai ngồi, cẩn thận quan sát tình hình, xa xa bên phải là một dám đàn ông tầm ba mươi đổ lại cứ nhìn cô mãi.

Thấy chán ngắt, Dĩ Đan quay sang chỗ khác xem như họ không tồn tại. Một lúc sau khi đám người đó thảo luận điều gì thì cũng có một người đàn ông bước đến.

"Là Mộc tiểu thư của Mộc gia đúng chứ?"

Dĩ Đan quét một đường trên người hắn, cũng bảnh trai đấy nhưng cũng không có gì đặc biệt hơn những người ở đây.

"Quả giống như lời đồn, cô rất đẹp! Bây giờ có cơ hội được ngắm rõ từng đường nét, tôi rất phục!"

Dĩ Đan chỉ ảm đạm đáp: "Quá khen rồi!"

Người đàn ông lại cười cười rồi đưa một ly rượu vang cho cô:"Tôi là Nhị thiếu của Ẩn gia, Ẩn Trì, mời cô một ly!"

Dĩ Đan nhìn ly rượu dò xét một chút rồi cũng nhận lấy, tuy cô không ưa mấy nhưng vì thể diện của anh trai và cả Mộc gia, cô đành nở nụ cười giả.

Sau đó tận ba bốn người đàn ông lại tiếp rượu Dĩ Đan, cô không thể không uống. Tuy tửu lượng của Dĩ Đan cũng không kém nhưng cũng không phải là tốt.

Lúc sau cô thấy An Trác Li cùng hai người đàn ông đằng sau hắn cùng đi lên cầu thang tầng trên, cô liền nắm bắt được cơ hội tốt, gạt bỏ mọi sự cám dỗ của những người đàn ông mê sắc luyến tình mà rời đi.