Bắc Kinh, một thành phố xa hoa tráng lệ. Đừng để vẻ đẹp của nó đánh lừa lý trí của bạn bởi vì sâu thẳm trong cái chính nghĩa giương cao ngoài ánh sáng đó cũng có nơi mà luật pháp chẳng thể chiếu rọi.
Mọi hoạt động từ các tổ chức ngầm, các gia tộc hắc bang, các đạo danh môn phái tuyền tộc, người người đi đi lại lại và làm việc ngoài sự không chế của phát luật.
Tranh chấp quyền lực và sự tàn khốc của các gia tộc từ bang nhỏ đến bang lớn xảy ra rất nhiều, đó là những nơi tồn tại những chiến trường đẫm máu, mùi máu tanh nồng chính là thứ đặc trưng của thế giới hắc đạo.
Khốc liệt, tàn bạo, chính là những thứ họ có thể làm được, bởi những con người ở đây hoàn toàn không tồn tại hai chữ "thương tiếc". Trong mắt họ từ lâu đã hằn tơ sự thù hận, bởi vậy mưu mô quỷ kế trong tâm thức họ không thể đếm xuể.
Thế giới hắc bang được chia thành hai phái lớn và các bang tộc nhỏ. Gia Luân Môn và Hoạn Thành Môn là hai phái tuyền tộc lớn nhất, thế lực ngang ngửa nhau như hai môn phái này vẫn có chút xích mích từ các gia tộc thành viên.
Họ luôn ngầm chiến tranh lẫn nhau nhưng cũng không tạo chấn động lớn cho bang phái của mình. Cứ thế dần dần, tâm thức họ tụ lại một tư tưởng thù bài lẫn nhau.
"Này cháu gái, mau tỉnh dậy đi...". Chú tài xế vừa rồi thấy cô ngủ say cũng có ý gọi Dĩ Đan dậy. Thế mà chẳng hiểu sao, Dĩ Đan trong cơn mỏi mệt đã đánh một giấc ngon lành như thế, ông chú tài xế thấy mà cũng thèm, ước gì ông cũng có một giấc ngủ ngon tựa như cô thì tốt biết mấy!
Dĩ Đan lim dim mở mắt, tỉnh lại thì thấy bản thân đang ở một vùng thành phố rộng:"Chú....?"
"Đến thành phố rồi, cháu mau xuống xe đi, chú còn có công việc phải làm nữa!". Bác tài hối thúc Dĩ Đan, cô cũng không phải người thích bám đuôi người khác, hiểu ý liền rời xe.
"Cháu cảm ơn ạ!". Cô nói lời tạm biệt rồi nhìn theo bóng chiếc xe đang đi xa dần.
Dĩ Đan bắt taxi, sau đó quay về khu chung cư của cô.
Tuệ Dao thấy Dĩ Đan quay về, hai mắt sáng ngời có phần mông lung khó hiểu: "Thế nào rồi? Mọi chuyện ổn cả chứ?"
Dĩ Đan buông thả cơ thể, dãn người trên ghế sofa, cô nhắm mắt lại trong sự thống khổ: "Thất bại rồi!"
"Thất bại rồi?". Tuệ Dao nhíu chặt hai hàng lông mày, bước tới gần Dĩ Đan:"Em chưa từng như vậy!"
Tuệ Dao nói đúng, Dĩ Đan trước nay làm việc rất chuẩn mực, vô cùng lí trí, chưa bao giờ bất thành cả, dù chỉ là một lần. Thế nhưng hôm nay cô đã thản nhiên nói cô thất bại, thật biết cách làm Tuệ Dao bất ngờ.
"Chị nhìn xem!". Dĩ Đan duỗi thẳng tay trái ra trước Tuệ Dao, bĩu môi chán nản.
Tuệ Dao nhìn cổ tay cô trống trơn không giống thường ngày mới phát hiện điều kỳ tích:"Vòng tay của em đâu, không phải trước giờ em luôn không cho ai động vào nó sao?"
"Đúng là vậy, không những thất bại còn bị mất vòng tay nữa!"
"Vậy nó giờ ở đâu?". Tuệ Dao chớp mắt, lòng đầy dấu hỏi xoay quanh.
Dĩ Đan ngồi dậy, vội nắm lấy tay của Tuệ Dao:"Chị à, chị có biết cái tên Lục Hàn không?"
Tuệ Dao ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt hiện lên tia ngạc nhiên đến :"Sao em lại hỏi về người này?"
"Cái tên đó là người phá hỏng kế hoạch của em! Còn cướp mất vòng tay của em nữa!". Dĩ Đan nói có phần tức giận, cứ nghĩ đến hắn cô lại như muốn nổi hỏa.
Tuệ Dao nghe tới đâu thì cả người chợt run lên, tìm như muốn rơi ra ngoài, hơi thở có hơi nặng hơn,lắp bắp nói:
" Vậy là...em đã gặp anh ta rồi sao?"
"Không hẳn là gặp, nói trắng ra thì em đã ở trong dinh thự của hắn gần một tuần rồi!".
"H..Hả...gần một tuần....?". Tuệ Dao tròn mắt nhìn Dĩ Đan, há hốc mồm cứng đờ. Cô liên tục xoay người Dĩ Đan như muốn kiểm tra cái gì: "Đâu chị xem, em có mất miếng thịt nào không....anh ta có làm gì em không hả?". Vừa nói, ánh mắt Tuệ Dao chẳng thể rời khỏi thân hình cô Dĩ Đan.
Dĩ Đan thấy hàng động của của Tuệ Dao kì lạ:"Chị làm gì vậy chứ? Em có làm sao đâu?"
Tuệ Dao mắt càng mở to như không thể to hơn nữa:"Em...em không sao hết ư?"
"Tuệ Dao, chị sao vậy? Có phải là sốt rồi không, sao nói năng kì lạ thế?". Dĩ Đan khó hiểu đặt tay lên trán Tuệ Dao.
Tuệ Dao cầm lấy tay cô, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn: "Dĩ Đan...mấy ngày qua em đã sống thế nào, chị hiểu...chị hiểu mà...!"
"Chị làm sao thế?"
"Vài ngày trước, chị nghe Vũ Châu nói có một cô gái ngu muội nào si mê Lục Hàn mà tìm đến tận nơi hắn ở, liền bị Lục Hàn cho người treo thân trên cao, đánh đến da thịt rách nát rơi từng mảnh xuống đất... Còn nữa, vào hôm tiệc Landen diễn ra, anh ta phát hiện có người cố tình bỏ xuân dược để ức chế anh ta, thế là cho cả một đám người đàn ông to tướng đến bóc tem đối phương. Nghe nói người kia bị hành hạ đến chết, cơ thể cũng bị nát rữa."
Vừa nghe, Dĩ Đan vừa cảm thấy đằng sau lưng có một dòng điện lạnh chạy dọc sống lưng, cô rùn mình, theo bản năng co rút lại, hơi thở có chút hỗn loạn.
"Rốt cuộc...anh ta là ai thế, ở giữa tiệc Landen mà cũng dám cho thuộc hạ đến ***** *** người khác sao? Nếu vậy thì...không phải là xem thường người tổ chức bữa tiệc, còn là người đứng đầu La Môn?"
Tuệ Dao thất thần, lúc lâu cũng lắc đầu và nói: "Lục Hàn không phải người dễ đối phó, muốn đùa cỡn thì đùa cỡn được. Hắn là người rất có tiếng trong phái tuyền tộc, còn là người đứng đầu Gia Luân Môn, giẫm trên vạn người, các gia tộc trong Gia Luân trên dưới đều phải cung kính, ngay cả vài gia tộc lớn trong Hoạn Thành cũng có chút phải nể mặt hắn."
"Gia Luân?". Dĩ Đan chưa kịp hoàn hồn thì lại càng thêm kích động. Mộc gia chỉ xếp thứ ba trong Hoạn Thành Môn, thế mà Lục Hàn lại là người đứng đầu trong Gia Luân Môn. Biết được chuyện này thì cô chỉ muốn quỳ cụp xuống, cầu trời khẩn phật che chở cho mình.
Lần trước cô đắc tội với người cầm quyền của Lục gia đại tuyền tộc, sau này có sống cũng phải sống trong sự nơm nớp lo sợ. Sao cô không chịu biết sớm tới tên tuổi của hắn để giờ rước họa vào thân chứ?
Các thành viên trong Gia Luân trước giờ luôn ngông cuồng như vậy, e là có họa ắt bám. Lần trước Lục Hàn nói "Nếu cô dám chạy, tôi sẽ biến thế giới trước mặt cô trở thành địa ngục" chắc chắn không phải chỉ là lời nói qua loa.
Dĩ Đan à Dĩ Đan, tốt nhất mày nên trốn cho kĩ và đừng xuất hiện trước hắn một lần nào nữa, nếu không hắn sẽ phanh thây mày mất!
"Dĩ Đan, sao em lại có thể bình yên trở về từ tay hắn vậy?"
"Làm sao mà em biết được? Bản thân em còn không biết em đã làm gì! Chị à, nếu sau này em lỡ gặp lại hắn chắc..chắc em sẽ chết giống như những người khác...". Dĩ Đan vừa run vừa sợ, cô mất đi dáng vẻ mạnh mẽ của thường ngày, ánh mắt quyết đoán cũng từ đó mà trở nên mờ nhạt.
Bao nhiêu ngày qua cô sống trong hang cọp, đã vậy lúc sáng cô còn vừa phản kháng Lục Hàn, cứ như cô vừa mới từ địa ngục trở về vậy.
"Chị sẽ hỗ trợ em hết sức để hoàn thành nhiệm vụ này, xong việc thì em quay lại Nhật Bản đi, tầm nửa năm rồi em hẳn quay lại Trung Quốc, vậy sẽ an toàn hơn!"
Dĩ Đan chỉ thở dài, nhắm mắt lại muốn quên mọi sự lo lắng, thế nhưng cô không sao có thể quên được, cô lên tiếng muốn Tuệ Dao nấu đồ ăn cho mình.
Sáng đến giờ Dĩ Đan còn chẳng ăn một hạt cơm vào bụng, càng đói cô lại càng mệt mỏi hơn.