Suốt một canh giờ ngồi ô tô, Dĩ Đan bước xuống thì trước mặt là một thảm hoa lưu ly rất rộng, nó trải dài tận một trăm mét, hương thơm lang tỏa liền bám vào người của cô vương vấn. Từ nhỏ cô đã mang trong mình nổi tôn sùng loài hoa này, vừa đẹp lại vừa có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Dọc theo đó là một lối đi trông vô cùng thơ mộng. Lục Hàn đã nhanh chóng đi về phía trước, Dĩ Đan lẽo đẽo chạy theo sau bước chân dài của hắn.
Thời điểm này Dĩ Đan tựa như một nàng tiên tử đang vui đùa trên thảm thực vật, rất hữu tình. Chiếc váy trắng của cô vướn vào những bông hoa ở ven lối đi. Dĩ Đan ngừng lại, cuối xuống lấy tay gỡ vướn mắc, cùng lúc đó, chiếc mũ trên đầu cô rơi thảm hoa.
Dĩ Đan vội lấy nó thì thấy bên dưới có gì là lạ, cô đưa tay dạt những bông hoa lưu ly sang một bên thì liền bị một thứ gì đó đâm trúng làm tay cô rỉ máu.
Bất ngờ, giọt máu nhỏ của Dĩ Đan rơi xuống, dính lên một bông hoa, ngay sau đó máu đỏ chuyển sang màu đen trong tức khắc. Bông hoa này dần hút cạn giọt máu của cô.
Dĩ Đan giật mình vội đứng dậy, nhìn thảm hoa đầy nghi hoặc, cô bất giác nhíu mày, ánh mắt chứa đựng nhiều suy nghĩ rối ren: "Có độc?"
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ? Nơi hảo mộng tuyệt đẹp này thế mà lại chứa độc tố hút máu người ư? Sao có thể? Nhưng điều này cô đã tận mắt thấy, sao có thể là sai được?
Cần xác nhận lại một lần nữa, Dĩ Đan bóp mạnh ngón tay, máu chảy thành giọt rơi xuống bông hoa bên cạnh, tức khắc nó chuyển màu rồi khô cạn.
Dĩ Đan chỉ có thể cứng đờ ngay tại chỗ, nhập tâm nhìn những bông hoa mà lòng tự hỏi: Tên Lục Hàn đó đưa cô một thân một mình đến nơi này làm gì, hay vì chuyện lúc sáng, hắn sinh hận mà đem cô giam lỏng ở đây chăng? Nơi này khí tức nặng nề, độc tố lại bao trùm cả một cánh đồng hoa. Cô không chết vì hắn thì cũng chết vì hít phải độc quá nhiều...
"Ngơ ra làm gì?". Một giọng nói lạnh lẽo khiến Dĩ Đan giật nảy. Lục Hàn kéo cô thoát khỏi sự mơ hồ chỉ bằng một lời nói, xem ra hắn rất có sức ảnh hưởng.
"Lục Hàn...anh...anh không tính giam lỏng tôi ở nơi kì lạ này đấy chứ?" Giọng của Dĩ Đan khẽ run, cô lắp bắp nói.
Lục Hàn nhìn cô với ánh mắt nham hiểm:"Nếu tôi nói đúng thì sao?"
Dĩ Đan nghe như nghe, cô thất thần như pho tượng, đồng tử co rút không rời khỏi gương mặt điển trai kia. Anh ta vừa nói gì...anh ta có ý định đó thật sao...?
"Cô sợ gì chứ?". Lục Hàn nắm chặt tay Dĩ Đan rồi kéo cô đi một lượt. Một lúc sau, trước mặt hai người là một căn nhà gỗ, Dĩ Đan rén ngang vội giằn tay lại: "Không, tôi không muốn!"
Nếu đó không phải Lục Hàn mà là người khác, chắc chắn trong lòng họ sẽ thầm chê "cái đồ ngốc nhà cô, đẹp mà sao ngốc quá vậy?". Dĩ Đan cứ tưởng hắn định giam cô thật, một hai không chịu đi tiếp.
"Mộc Dĩ Đan, một là cô đi theo tôi, hai là cô chết ngay tại chỗ!". Nói rồi hắn kéo cô đến trước căn nhà.
Cốc cốc.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trạc sáu mươi bị mù một mắt, da nhăn nheo trông rất dữ tợn đứng trước mặt hai người:"Lục lão đại, mời!"
Lục Hàn kéo Dĩ Đan vào trong, cô có chút ngỡ ngàng khung cảnh trong căn nhà khá giống với căn tầng hầm của cô. Chẳng lẽ người đàn ông này cũng chế tạo nước hoa? Lại còn lại đám hoa ngoài kia sao?
"Lục lão đại, thứ ngài dặn tôi đã hoàn thành cho ngài rồi!". Người đàn ông đem ra một lọ nước hoa trông rất bắt mắt, ai không biết mà rao với giá mấy chục triệu chắc ông ta mới chịu bán đây nhỉ?
"Cái này tôi chế tạo theo kiểu dần dần tích tụ, sử dụng tầm ba tuần sẽ có phản ứng, ngài sẽ dễ dàng hơn trong việc thoát khỏi nghi hoặc!".
Cầm lấy lọ nước hoa, Lục Hàn nhìn đi nhìn lại rồi chỉ thốt vẻn vẹn một chữ: "Được!"
Dĩ Đan quay sang, thấy đằng sau người đàn ông có một tia màu xanh lóa lên, dường như là đôi mắt, cô giật bắn người đứng dậy:"Cái...cái gì sau ông kìa....á...!". Một con mèo từ đâu phóc thẳng lên người Dĩ Đan. Bức quá cô tức tốc chạy ra ngoài trong sự khó hiểu của hai người kia.
Từ đầu bước chân đến đây, chuyện gì cũng xui xẻo, tính cảnh giác của Dĩ Đan tăng vọt đến hạn cực đại, cô như phát điên. Cái tên Lục Hàn đáng chết đem cô tới đây làm gì chứ?
Phát cáu rồi, Dĩ Đan tức tối đội chiếc mũ mau chóng đi ra ngoài.
"Mộc Dĩ Đan, cô đứng lại đó!"
Câu này lọt vào tai Dĩ Đan, đôi chân cô đột nhiên cứng đờ, đây là ý gì vậy? Cô hận vì lúc nãy đã nghe thấy câu nói đó của hắn.
Lục Hàn sải bước đến chỗ Dĩ Đan, hắn nhận ra cô không có ý muốn quay lại xe:"Đi đâu?"
"Rời khỏi anh!". Dĩ Đan cau mày, trừng mắt nhìn hắn. Lần đầu tiên có loại phụ nữ dám ngang nhiên có hành động vô lễ với hắn như vậy.
"Cô dám?". Ánh mắt Lục Hàn lóe lên một tia đe dọa, cả người hắn tỏa ra sát khí.
Dĩ Đan cũng đâu có kém, cô bây giờ không muốn sợ hắn nữa, không muốn nghe lời hắn nữa.
"Có gì mà không dám?"
Lục Hàn trừng mắt nhìn cô:"Mộc Dĩ Đan, nếu cô dám chạy, tôi sẽ biến thế giới trước mặt cô thành địa ngục!"
Nghe xong câu này, ý chí kiên định của Dĩ Đan cũng dao động, tụt dốc nặng nề nhưng rất nhanh cô đã lấy lại dũng khí.
Cô quyết đoán nhìn Lục Hàn:"Vậy tôi nói cho anh biết, Mộc Dĩ Đan tôi trước giờ không có gì nói mà không làm được, dù sao tôi cũng đâu thuộc về anh, nuối tiếc gì mà phải theo đuôi anh chứ? Tôi là tiểu thư danh giá, là tiên tử của gia tộc, điều này chắc hẳn anh biết rõ. Anh có uy quyền của anh, tôi cũng không kém cạnh."
"Tôi muốn được giải thoát!".Dĩ Đan dứt khoát từng câu từng chữ mà thật ra trong tâm cũng run sợ lắm. Hắn tạo áp lực vô hình cho cô khiến cô không rét mà run, sức ảnh hưởng lớn như vậy khó nói là cô đối mặt đã không có phản ứng trái chiều.
"Nếu cô đã muốn đi? Được! Vậy thì cẩn thận đừng để tôi bắt được, nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là tàn nhẫn!".
Nghe câu này của hắn thì Dĩ Đan cũng rén lắm nhưng cô mặc kệ, thoát khỏi hắn là lựa chọn tốt nhất nếu cô muốn được tự do. Tự do là một bản năng, nếu hắn đoạt lấy, cô sẽ còn khổ sở gần trăm lần.
Không ngần ngại gì nữa, Dĩ Đan chạy đi trong tầm mắt của Lục Hàn, sau một lúc đã chẳng còn thấy bóng dáng cô nữa.
Lục hàn bóp chặt tay đến rỉ máu:"Người phụ nữ này, lại dám lớn gan như vậy?"
Lúc nãy Lục Hàn đưa Dĩ Đan đến đây thì cô đã biết nơi này chính là Trung Quốc, khu vực này cô từng đi qua, đó là vào năm cô mười tuổi, đi cắm trại cùng với lớp. Không biết lúc cô hôn mê, hắn đã mang cô theo quay về Trung Quốc từ khi nào?
Dĩ Đan lần theo hiểu biết của bản thân, cô đi trên con đường vắng vẻ đó. Chốc chốc lại gặp một chiếc xe chở hàng, cô giơ tay muốn đón xe nhưng chiếc xe nào gặp cô cũng vượt mất hút. Dĩ Đan xinh đẹp như vậy, hoàn mỹ như vậy, họ nhìn thế nào mà ra con ma vậy chứ? Sao cô gọi mà cứ đâm đầu chạy như gặp ma thế này?
"Mẹ kiếp!".Đi vài tiếng nữa, chân cô mỏi rã rời, nó như muốn rụng khỏi người cô. Bức quá cô chửi thề một câu.
Ngay lúc này cũng có một chiếc xe đi đến, thấy có hy vọng, cô thầm nhủ bản thân rằng lần này không thể để mất cơ hội được nữa. Giơ tay thật cao, cô liên tục gọi lớn: "Này, ai đó làm ơn dừng lại...! Này chú gì ơi...!"
Dường như tài xế trong chiếc xe bắt được tín hiệu từ cô, cũng hạ ga rồi dần dừng lại:"Này cô gái, làm sao thế?"
"Chú ơi, có thể cho cháu đi nhờ được không ạ!"
"Cháu muốn đi đâu?"
"Nếu có thể thì xin chú đưa cháu đến vùng thành phố, cháu có thể tự bắt xe sau đó!".
"Được, vậy lên đi!"
Dĩ Đan mừng rỡ, nhanh chóng leo lên phía sau xe ngồi: "Tốt rồi, mình sắp được về nhà rồi...!"
Dĩ Đan ôm hy vọng trong người, cô đã cạn kiệt sức lực, thiếp đi trên đống thùng đồ bên cạnh.