Vây Giữ

Chương 6: Cô nói xem, tôi thế nào?




"Cô đã thất bại?"

"Tôi gặp chút sự cố, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa!"

"Tốt nhất là vậy!"

Hai bên ngắt liên lạc, lại một lần nữa đầu dây bên kia hoàn toàn mất dấu. Dĩ Đan mệt mỏi ngồi phịch xuống ga giường trắng tinh, dùng tay xoa nhẹ mi tâm, cô nhắm mắt, tự làm dịu tâm trạng thấp thỏm.

Bản thân cô biết, nhiệm vụ rất quan trọng, cô đã đánh mất cơ hội một lần cũng như làm giảm đi sự an toàn khi hành động cho lần sau. Nhưng hiện tại Dĩ Đan như rắn mất phương hướng, không biết bản thân đang ở nơi nào xa lạ, lại càng không thể bước chân ra khỏi cái biệt thự quỷ quái này. Tình hình bên ngoài thế nào cô chẳng hề biết rõ.

Dĩ Đan lại chẳng dám liên lạc cho Tuệ Dao vì sợ bị "tên đàn ông" kia phát hiện. Bây giờ cô chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi, tìm cơ hội để đào thoát cả. Trong lúc cô đang suy nghĩ về việc làm sao để thoát khỏi đây, cánh cửa đột nhiên mở ra, Lục Hàn đi đến gần, đưa gương mặt điển trai ra trước mắt cô.

Cô giật nảy người khi hắn tiếp xúc sát với cô như vậy, còn chưa kịp hoàn hồn hắn đã nói: "Có ý định chạy trốn?"

Chột dạ hết sức, Dĩ Đan chớp chớp mắt rồi lại chẳng hé răng. Đối diện với ánh mắt hằn tơ máu của hắn, cô không khỏi rụt người ra sau, cố ý né tránh.

Thế nhưng hành động của Dĩ Đan bị Lục Hàn nắm rõ, hắn nắm lấy cằm cô rồi kéo sát về phía mình khiến cô bồn chồn không yên: "Cô nên biết đã rơi vào tay tôi, hoặc là người của tôi, hoặc là chết trong tay tôi!". Sát khí tỏa ra từ người hắn tựa hồ như muốn ép cô đến ngạt thở.

"Thời hạn tôi cho cô đã hết, cô biết bây giờ cần làm gì rồi!". Lục Hàn buông cằm Dĩ Đan ra, ánh mắt lạnh lẽo đang chờ đợi thứ gì đó từ cô.

Bối rối lắm! Nếu Dĩ Đan nói cho hắn biết cách hoạt động của nó, chẳng may hắn thẳng tay đoạt lấy mà không chịu trả cho cô thì sao? Nhưng nếu bây giờ không nói, có khi hắn lại cắt luôn đôi môi của cô ném vào chuồn hổ hay bể cá mập gì đó...

Nghĩ đến đây thôi, Dĩ Đan đã nổi hết da gà, cơ thể run lên ớn lạnh.

"Nói!"

Âm điệu của Lục Hàn như mất kiên nhẫn, hắn trừng mắt hung hăng nhìn Dĩ Đan. Cô nuốt nước bọt, cuối cùng cũng chịu hé răng:

"Nó là bảo vật của tôi, nhìn kỹ một chút trên vòng tay có hoa văn hình hoa tulip, chỉ cần nhấn mạnh thì nó sẽ tỏa ra một mùi hương hoa tulip có chứa loại thuốc mê đặc tính tác dụng mạnh. Hoa văn hình cánh bướm, ấn mạnh thì nó sẽ tỏa ra mùi hương của hoa linh lan chứa đốc tố có thể giết chết một người trong vòng mười phút. Ban đầu vẫn không có dấu hiệu gì, người khác sẽ không nghi ngờ, một lúc sau độc tính tái phát sẽ làm tê liệt thần kinh và chết nhanh chóng..." Dĩ Đan bĩnh tĩnh nói.

Lục Hàn nghe xong, nhìn chiếc vòng: "Vậy còn nút đỏ ở trên này?"



Dĩ Đan giật nhẹ, cô đã cố ý không nói vậy mà hắn cũng tìm ra, thật sự không thể giấu hắn cái gì mà...

Dĩ Đan đành bứt rứt nói cho Lục Hàn biết:"Nó dùng để kết nối với chiếc vòng còn lại, còn có thể...gây nhiễu sóng của máy tính và các thiết bị công nghệ số!"

Lục Hàn mặt không biến sắc:"Cái này cô tạo ra?"

"Là tôi!"

"Cái còn lại giống hệt?". Lục Hàn thản thiên hỏi.

Dĩ Đan thấy hắn đòi hỏi từ cô quá nhiều, cũng tức xông máu, hắn hỏi nhiều vậy làm gì chứ?

Hừm, cũng đành thôi, cô bây giờ là cá nằm trên thớt, tốt nhất không nên chọc giận hắn.

"Cái còn lại màu đỏ!"

Lục Hàn chăm chú nhìn, hoa văn tinh sảo như vậy lại hoàn toàn là một hệ thống quá đỗi tiên tiến, hắn không khỏi rời mắt khỏi chiếc vòng:"Mau nói cách liên lạc với cái còn lại!"

Dĩ Đan nhăn mặt:"Anh muốn biết làm gì chứ?"

"Mau nói!"

Nội tâm Dĩ Đan muốn gào thét, cô như phát cáu tới nơi, cư nhiên muốn chửi hắn một trận thật lớn rồi mang hắn giẫm đạp dưới chân, giẫm thật mạnh, đạp bẹp hắn thành con rắn bị xe cán.

Lục Hàn đáng chết, hắn ngang nhiên bóc lột thông tin từ cô như vậy, may qua hỏi han nhẹ nhàng còn đỡ, hắn lại sử dụng ngữ điệu độc tài, buột cô phải nghe theo hắn, lấy mạng cô ra trao đổi, thật quá đáng mà!

Được, cứ đợi đấy, bà đây sau khi thoát khỏi hắn nhất định sẽ trả món nợ này, khiến hắn trăm ngàn lần quỳ xuống cầu xin mới thôi.

Cho Lục Hàn biết trình tự kết nối, Dĩ Đan còn bị mất bảo vật quan trọng, cô như muốn nổi hỏa tới nơi thì lại chẳng cách nào dập tắt, đành tự lấy cái chìa khóa con Lamborghini của mình. Nhìn đi nhìn lại cho ra giống hắn rồi đập thật mạnh cho nó mốp méo, vừa đập cô vừa thốt ra những câu chửi rủa:"Tên cặn bã đáng ghét, rồi sẽ có ngày tôi thiêu trụi anh!".



Thời gian cứ thế trôi cho đến ngày mai. Khi Dĩ Đan vẫn đang ngủ nướng thì Lục Hàn vào phòng, nhìn cô bằng con mắt đăm chiêu. Không hiểu được cư nhiên hành động của hắn là bóp mũi cô để cô không thở được, liền bật dậy: "Tên khốn này điên rồi à?..."

Vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Lục Hàn, Dĩ Đan sượng trân tại chỗ, hai hàm cứng đờ chẳng thốt nổi thêm bất cứ chữ nào. Đôi đồng tử co rút mãnh liệt, mắt mở to nhìn người trước mặt.

"Cô nói gì?". Lục Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt hắn lạnh đến mức không thể nào lạnh hơn, mặt hắn tối sầm lại.

Dĩ Đan lắp bắp mãi mới trọn vẹn một câu:"H..Hiểu lầm rồi!"

Lục Hàn càng áp sát lại gần, Dĩ Đan theo phản xạ liền lùi lại phía sau, mãi đến khi lưng cô chạm vào thành giường, Lục Hàn vẫn không có ý dừng lại mà càng tiến gần cô hơn. Đến khi mắt hắn chỉ cách cô có mười xăng:"Mộc Dĩ Đan, cô nói xem tôi thế nào hả?"

"Không, chẳng sao hết, tôi...tôi bất quá nên lỡ lời!"

"Tính cảnh giác của cô cao như vậy, nhưng cô lại xúc phạm tôi, tôi nên ném cô vào chuồng rắn hay hổ?"

Từ nhỏ Dĩ Đan đã có tính cảnh giác rất cao, đặc biệt là mỗi khi cô đang ngủ, bản thân dù trong trạng thái say giấc nhưng luôn không thoát khỏi đề phòng. Chỉ cần chạm vào người cô, cô sẽ nắm bắt được rằng có ai đang lại gần mình và phản ứng rất mạnh sau đó.

Nghe Lục Hàn nói mà Dĩ Đan không khỏi rùng mình, từng lời hắn nói ra như dao lam cắt vào da thịt của cô vậy, đau trong vô hình. Hôm qua Hạ Quân cũng có đưa cô đi tham quan xung quanh, mọi thứ hắn nói với cô đã được chính mắt cô nhìn thấy qua. Lũ hổ hay rắn đó như những sát thủ đói, cứ thấy người thì lại vồ lên như kẻ khát máu, trông thật tàn nhẫn.

"Tôi....!". Dĩ Đan rụt cơ thể lại, thu gọn đôi chân kia thì liền bị bàn tay thô bạo của Lục Hàn lôi kéo về phía mình, hắn không cho phép cô một phút giây trốn tránh hắn.

"Tôi cho cô mười lăm phút, nhanh chuẩn bị rồi theo tôi!".

Lục Hàn rời đi trong sự ngỡ ngàng của Dĩ Đan, cô như lơ đơ cả người, hắn nói là "mười lăm phút", chẳng phải là cô chỉ kịp thay đồ thôi sao?

Có ác cũng ác vừa vừa, cô đâu phải người máy mà làm nhiều việc cá nhân như vậy chỉ trong vòng mười lăm phút ngắn ngủn kia chứ.

Vả lại cô ở đây chỉ mới vài ngày, chẳng có đồ để thay nữa, cô đã phải mặc đồ mà Hạ Quân chuẩn bị, hơi không đẹp nhưng lên dáng cô thì phải nói là hàng chuẩn có một không hai. Dù không thích nhưng cô buộc phải mặc thay vì ở trần.

Dĩ Đan chẳng dám chậm trễ liền tức tốc chuẩn bị. Đúng mười lăm phút sau cô đã có mặt, Lục Hàn kéo cô ra xe rồi phóng vụt đi mất.

Nói gì thì nói, rõ là Lục Hàn biết rõ tên tuổi của cô, nhưng sao khi cô nói dối tên mình thì Hạ Quân vẫn không phản bác, hay là anh ta biết nhưng lại chẳng muốn bói móc chuyện của cô?