Vây Giữ

Chương 5: Nguồn gốc của sự sợ hãi




Khi Dĩ Đan tỉnh lại, bản thân đã nằm trên chiếc giường trắng tinh, xung quanh căn phòng là hai màu trắng đen chủ đạo.

Nhìn chung quanh lạ đến mức không còn gì là hơn, Dĩ Đan có linh cảm không ổn, liền bật người ngồi dậy. Đầu Dĩ Đan trong tức khắc truyền đến một cơn ê ẩm khiến cô choáng váng.

Cô ôm đầu, nhắm tịt mắt lại, cố áp chế cơn mơ hồ vừa rồi. Dĩ Đan biết rõ là do tác dụng của thuốc mê, cái loại nước hoa cô sử dụng tối qua chỉ để tẩu thoát.

Có đâu ai ngờ ngay cả chữ "tỉnh táo" cô còn chưa chạm vào nổi nữa, nói gì đến "thoát"?

Sau một phút lấy lại tinh thần, cô mới bước xuống giường rồi tự hỏi "đây là đâu?". Cô ngó nghiêng xung quanh rồi dư quang cô định thần ở ngay cánh cửa ra vào.

Thế là hiểu, dù đây là đâu? Thế nào? Ra làm sao? Thì tất cả đều không quan trọng, quạn trọng là hiện tại Mộc Dĩ Đan thật sự muốn thoát khỏi nơi lạ lẫm này.

Bước vài bước đến cánh cửa, cô nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị vặn thì đột nhiên cánh cửa bị một lực khác từ bên ngoài mở ra.

Có hai người đàn ông tiến vào, Dĩ Dan liền lùi lại cố giữ khoảng cách với họ. Sau đó một người đàn ông tiến vào, đồng tử của Dĩ Đan co rút mãnh liệt.

Cô tự hỏi người này sao trông quen mắt vậy, mình gặp anh ta ở đâu sao?

Lục Hàn ngồi lên chiếc ghế gần đó, vắt chéo chân nhìn chằm chằm cô, hai tên còn lại đứng thẳng như hai pho tượng cao chất ngất.

Dĩ Đan buột miệng thốt lên:"Anh là ai?"

ads


Trên tay Lục Hàn đã cầm chiếc vòng tay ngọc bích có in hoa văn màu vàng của cô xoay đi xoay lại, cô liền nhận ra ngay hắn chính là tên đàn ông hôm qua, chậm một chút là đoạt luôn cả mạng cô, còn lấy đi vòng tay của cô.

Bức quá, Dĩ Đan lên tiếng:"Này, đấy là đồ của tôi!"

Lục Hàn chỉ nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt hung tàn nhìn cô: "Đồ của cô? Vậy tôi càng muốn xem xem cô làm gì để lấy lại nó?"

Tính tới thời điểm hiện tại, cô đã hôn mê ba ngày, còn hắn, vì uống chút thuốc giải nên tỉnh trước cô.

Dĩ Đan cũng đâu có sợ, dăm ba mấy câu lạnh lùng đe dọa mà có thể làm cô sợ sao, nói trắng ra thì cô cũng là kiểu người như vậy, hà cớ gì phải sợ một người cũng chỉ tựa như bản thân mình.

Thấy hắn ngông cuồng thì Dĩ Đan cũng kiêu ngạo lên tiếng:"Đồ của ai chủ nấy xài, hà tất gì phải làm cướp đồ của người khác trắng trợn như vậy?".

Trong lời nói của Dĩ Đan có chút khinh miệt hắn, cũng vì vậy mà ánh mắt sói dã của Lục Hàn tựa như in hằn lên khuôn mặt cô. Hai tên đứng cạnh hắn, dư quang cũng dán chặt trên người cô, tính đến thời điểm hiện tại cũng được bảy phút rồi.

Thấy Dĩ Đan gan to dám tỏ ý chà đạp lòng tự trọng của hắn một cách khéo léo, hai người bên cạnh lo cho mạng của cô chưa gì đã có khuynh hướng sắp kết thúc, liền lên tiếng:"Lão Đại, cô ta..."

Lục Hàn giơ tay, ý muốn người bên cạnh ngưng nói, hắn liên tục sờ lên hoa văn trên vòng tay, Dĩ Đan sợ hắn vô tình kích hoạt nó nên trong lòng cũng thấp thỏm không yên.

Một lúc lâu Lục Hàn cũng lên tiếng:"Thứ này rơi vào tay tôi, cô nghĩ bản thân còn có thể lấy lại được? Xem ra cô đề cao bản thân quá rồi đấy!"

Anh ta nói vậy là có ý gì, đừng nói là tính đoạt luôn cái vòng tay quý giá của cô đấy chứ? Bớt đùa, cái vòng tay đó tự cô chế tạo để làm vật hộ thân đấy! Thật nực cười mà!

"Này, anh cũng thật biết đùa! Anh lấy đồ của tôi thì có biết sử dụng không?"

"Nguyên lí hoạt động? Chủ nhân nó tôi đang nắm giữ!"

Dĩ Đan cười khổ trong tâm, anh ta vậy mà dám khẳng định cô sẽ nói cho hắn cách hoạt động của nó. Thứ đồ này không đơn giản, nó có rất nhiều chức năng, tuy trợ thủ đắc lực của Lục Hàn mày mò trong suốt ba ngày cô hôn mê nhưng vẫn không thể hiểu được cấu trúc bên trong.

Nếu không phải Lục Hàn có hứng thú, cần biết thứ này phải sử dụng thế nào thì hắn đã cho cô toại nguyện với âm phủ từ lâu, làm gì có chuyện cô còn nằm trên chiếc giường của hắn tận ba ngày để nghỉ dưỡng cơ chứ?

Chướng mắt Dĩ Đan quá mức, Lục Hàn đứng lên, bước hai bước dài đã đứng sát gần cô. Cả người hắn toát ra một luồng sát khí rất nặng nề như thể đang muốn giết liệm con mồi, hắn dùng tay siết mạnh cằm cô khiến cô đau như muốn rớt quai hàm, cả người cô run lên, hơi thở nặng dần.



"Cô đừng quên hiện tại, mạng cô, tôi chỉ cần bóp nát khi tôi muốn! Tôi cho cô nửa ngày!"

Nói rồi, hắn rời đi. Một người đàn ông cạnh hắn lúc nãy cũng có ý tốt muốn nhắc nhở cô:"Nhìn cô xinh đẹp nhưng sao não cá vàng quá vậy? Cô nên biết bản thân sẽ chết bất cứ lúc nào khi lão đại chướng mắt cô, hiểu chưa?"

Xong, anh ta cũng ra ngoài, để Dĩ Đan trong sự sợ hãi chưa nguôi đứng vô hồn ở đó. Cô bất giác cắn môi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi đàn ông, trước giờ cô luôn không sợ ai, rất ra dáng một nữ sắc quyền lực. Thế mà hôm nay, đứng trước một người cô không hề quen biết, run rẩy trước ngữ điệu của hắn, thật sự quá đáng sợ.

Đôi lúc Dĩ Đan cũng tự hỏi, cái phong thái vững vàng trước giờ của cô đâu rồi, khí chất bao đời kiêu ngạo của cô, sao trong tích tắc đã hoàn toàn vụn vỡ chỉ khi đứng trước người đàn ông đó?

Trong trạng thái hỗn loạn tâm trí, cố dồn ép nó phải bình tĩnh, trong đầu Dĩ Đan bỗng lóe lên một suy nghĩ muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Nhìn xung quanh chẳng có lấy cái cửa sổ nào, chỉ có một cánh cửa duy nhất đó là cửa phòng, cô buột miệng nói: "Mẹ kiếp!" rồi đi đến gần cửa.

Áp tai vào bề mặt cánh cửa, Dĩ Đan chẳng nhận được động tĩnh gì từ bên ngoài, cô cảm thấy vừa nghi vừa lo. Cô thử mở hé cửa, chẳng có ai bên ngoài cả thì bức ra, còn chưa kịp vui mừng, cô đã thấy một người đàn ông đứng ở thành cầu thang đang đọc sách.

Sự xuất hiện của anh ta khiến người lén lút như cô giật nảy, thấy thân ảnh của anh ta cũng không đáng sợ, Dĩ Đan tới chào hỏi một chút: "Anh là ai?"

Người đàn ông quay lại nhìn cô, ánh mắt anh ta nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt thì bất giác mỉm cười:"Cô là người đã làm lão đại chúng tôi hôn mê bất tỉnh đấy à?"

Nghe câu hỏi của anh ta, Dĩ Đan như cảm thấy mình làm một điều mà không ai làm được, có chút tự hào.

"Chắc vậy!".

Người đàn ông lại lên tiếng:"Cô xinh đẹp thật đấy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đẹp hoàn mỹ như vậy!"

"Mỗi lần tôi gặp được người lạ, họ đều khen tôi xinh đẹp, đến mức tôi nghe cũng phát chán..."

Thấy cô nói chuyện có chút đáng yêu, người đàn ông nở nụ cười tươi tắn:"Tôi là Hạ Quân! Là trợ thủ đắc lực của lão đại!".

"Hạ Quân? Tên của anh nghe hay thật!"

"Vậy còn cô?"



Thế đạo hiểm ác, lòng người khó đoán, chỉ vài câu nói hay tiếp xúc vài lần thì không thể suy đoán, tốt nhất cô nên ẩn danh thì hơn.

Dĩ Đan thu ánh mắt đang nhìn Hạ Quân lại, một lúc lâu mới trả lời: "Tôi là Chu Duệ!"

"Chu Duệ?"

"Ừ!"

Lúc này bỗng nhiên bụng cô kêu "òng ọc", Dĩ Đan đỏ mặt xấu hổ quay đi, nhìn biểu cảm của cô, Hạ Quân không khỏi buồn cười: "Ba ngày rồi, cô đói lắm nhỉ? Tôi nấu đồ cho cô ăn!"

Nhắc tới đồ ăn, Dĩ Đan như muốn nhảy cẫng lên: "Anh biết nấu đồ ăn sao?". Hạ Quân chỉ trả lời: "Ừ!"

Tuy cô không phải kẻ ham ăn hay gì nhưng đã ba ngày rồi, cơ thể cô dường như suy nhược tột độ, cô cần thứ gì đó bồi bổ để lấy lại sức. Cạnh đó, Hạ Quân không những là một người thông minh, làm việc có hiệu suất vô cùng tốt, anh còn nấu ăn rất ngon. Lục Hàn chỉ ăn duy nhất đồ anh nấu, người khác nấu hắn liền cảm thấy như muốn nôn cả ra. Đúng là kẻ không bình thường!

Hạ Quân bắt tay vào việc nấu nướng còn cô thì ngồi một chỗ. Cô chẳng mấy hứng thú những thứ đồ ở đây nên chẳng thèm đi xem. Cô chỉ biết, nơi cô đang ở này tựa như biệt thự rộng lớn, chỉ tồn tại hai màu chủ đạo trắng đen, trông đoan trang và nghiêm nghị, lại có chút khí chất của sự máu lạnh tỏa lang.

Lúc sau, Hạ Quân đang đồ ăn ra ngồi xuống đối diện cô: "Ăn đi!"

Dĩ Đan lập tức cầm đũa: "Vậy tôi không khách sáo đâu đấy nhé!". Cô ăn như người sắp chết đói, thưởng thưởng rất ngon lành. Hạ Quân trông cô cuốn hút đến mức khó tả, nhìn cô xơi từng món một mà lòng như ấm hẳn.

Đôi lúc anh ta lại tự hỏi sao trên đời này lại tồn tại một nữ nhân như vậy, sỡ hữu sắc đẹp khiến người ta chết tâm.