Được hắn để mắt tới là may mắn hay xui xẻo Dĩ Đan vậy chứ?
Cô thật sự chẳng có hứng thú nổi dù là một cọng tóc của đàn ông, với tính cách như thế thì điều này có được gọi là may mắn không?
"Nhưng xem ra Cố tổng hôm nay không được rồi!". Người đàn ông thứ ba lại bước vào cuộc trò chuyện.
Lần này thì phiền thật rồi, vốn chỉ định đến để triệt tiêu An Trác Li, không ngờ còn chưa thấy bóng hắn, Dĩ Đan đã bị cuốn vào những chuện không hay, giờ có định tẩu thoát cũng khó.
Nghe vậy, tên Cố tổng gì đó ngoảnh mặt ra sau xem là ai đang muốn cản đường mình.
Hắn nhíu mày:"Nhan tổng đây cũng để ý đến cô gái này sao?"
Người đằng sau vắt chéo chân kiểu quý tộc lạnh lùng cất giọng:"Dung nhan và ngoại hình hoàn hảo như vậy, tôi cũng muốn nếm thử mùi vị này ra sao, Cố tổng, cứ coi như là anh hôm nay không được may mắn, chi bằng giao cô ta cho tôi thưởng thức trước, sau hôm nay tôi sẽ trả cô ta lại cho anh!"
Trời đất quỷ thần ơi, từ khi nào cô trở thành con mồi để chúng thi nhau tranh đoạt thế? Mộc Dĩ Đan cô trước giờ là tiểu thư danh giá, bây giờ lại bị người khác xem rẻ như là gái chơi qua đường.
Tức quá cô đành chửi thầm trong lòng:"Tôi nhổ!"
Dĩ Đan mặc kệ bọn chúng nói gì, cô nhanh trí lẻn đi chỗ khác.
ads
Phải nhanh hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây, nếu ở lâu sẽ không ổn.
Dĩ Đan lẻn vào một góc ở gần đó, dùng những tấm lưng to lớn của bọn nam nhân để che chắn cho mình không bị phát hiện.
Nhìn ngang nhìn dọc, cuối cùng cũng nhìn thấy tên An Trác Li đang ngồi phía bên kia cách cô tận ba, bốn cái bàn.
Bất mãn quá, Dĩ Đan đành đứng trong góc đợi thời cơ thích hợp mới dám hành động. Nơi này nhiều người như vậy, càng không thể lỗ mãng. Phía những người đàn ông đang tranh cãi bên kia cũng phát hiện cô biến mất, lập tức cho người tìm kiếm cô.
Điên thật chứ, đám ngu đần này hết lần này đến lần khác cản trở cô, xem cô là con rối vật vã để chúng ra sức giằng co sao?
Máu nóng trong người Dĩ Đan như xông thẳng vào đại não, kích thích các dây thần kinh của cô. Dĩ Đan hiểu tình hình lúc này cô đang là thế bị động, không thể nào làm việc không suy nghĩ được.
Cố gắng áp chế lửa rực trong người, Dĩ Đan hoàn có thể bình tĩnh trở lại. Cô biết bọn kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Bằng bất cứ giá nào, cô phải tránh càng xa chúng càng tốt, không thể dây dưa với đám đàn ông bẩn thỉu đấy được.
Sai người dạo tìm Dĩ Đan khắp nơi, một tên trong đám đó đang có ý định tiến đến gần chỗ cô đang đứng. Dĩ Đan cố nép mình vào trong, không cho phép bản thân bị phát hiện. Tiếng bước chân ngày càng rõ, cô cảm nhận được chúng như muốn lật xốc người trước mặt để vạch tìm cô thì bỗng dưng có tiếng: "Các ngươi ra ngoài tìm, nhỡ đâu cô ta chạy ra ngoài rồi cũng hay!". Xong, bọn chúng cũng ùa ra bên ngoài.
Câu nói ấy vừa dứt, hơi thở Dĩ Đan cũng trở nên dịu nhẹ hơn, thoát được một nạn rồi!
Dĩ Đan chẳng may để ý, lúc cô quay đầu sang thì An Trác Li đã biến đâu mất, cô còn chẳng biết hắn đi đâu nữa. Người này cứ như thần xuất ma nhập vậy, chẳng thể hiểu nổi.
"Chết thật!". Cô buột miệng nói nhỏ rồi tìm đường ra khỏi căn phòng sến súa đó.
Vừa mới tới cửa đã bị hai gã đàn ông đã lạ mặt lại càng lạ mặt hơn chặn lại:"Này cô em xinh đẹp, đi đâu thế? Chơi vơi anh một đêm đi!".
Ngay lập Dĩ Đan như muốn nổi lửa, liền vung chân dẫm mạnh vào chân hai gã đàn ông rồi thốt một câu chua chát: "Không xứng!" rồi mở cửa chạy ngay đi.
Đối với những người thượng lưu như bọn chúng mà lại bị một cô gái trong này chê là không xứng thì còn đâu là mặt mũi?
Họ cho người đuổi theo Dĩ Đan, rất nhanh chúng đã rượt sau cô chỉ cách có bảy, tám mét, cô cứ thế chạy thục mạng về phía trước.
Nếu bây giờ muốn cắt đuôi chúng thì cũng chỉ có một cách, đó là trốn vào một căn phòng khác.
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Dĩ Đan, cô biết, cô hiểu, cô suy luận được. Thế nhưng giờ cô vẫn chưa định hình được vị trí của mình ở trong khu vực này.
Dĩ Đan chỉ có thể đâm đầu về phía trước, càng chạy lại càng vào sâu bên trong khu vực. Thần trí cô vẫn bình tĩnh như thường, giống như những việc này cô đã trải qua khá nhiều nên không cảm thấy lo sợ.
Bọn tay sai kia cứ ùng ục chạy theo cô mà không hề có ý định dừng lại.
Đột nhiên phía trước là một ngã rẽ, Dĩ Đan hiểu bản thân lúc này cần làm gì. Cô tăng tốc tiếp cận lối đi ngang trước mặt thật nhanh, đánh người sang rồi chui tọt vào căn phòng gần nhất.
Bọn chúng vừa chạy đến lại không thấy cô đâu, một tên lên tiếng đề nghị:"Cô ta không thể chạy nhanh vậy được, chúng ta lục soát những căn phòng quanh đây, chắc chắn sẽ có".
Tên khác hô lớn đồng ý rồi cầm lấy tay nắm cửa căn phòng cô đang trốn, chưa kịp vặn thì liền bị ai kia cản lại:"Khoan đã!"
Bọn chúng dừng mọi hành động ngay tức khắc:"Phòng này có một người địa vị rất cao đang sử dụng, không thể lục soát được, Hộ quản lý đã dặn, không bất cứ kẻ nào được làm phiền, nếu không sẽ..."
Nghe đến đây, tên nào cũng rén ngang:"Vậy...chúng ta lục soát phòng khác, nếu là thế lực lớn chắc cô ta không vào được đâu!". Cả bọn cùng reo "Ừ!"
Đứng sau cánh cửa, Dĩ Đan chưa kịp định hình lại, thì từ đâu xuất hiện một cách tay cứng như sắt hất mạnh cô vào tường, tấm lưng bị đập mạnh khiến cô đau điếng.
Một người đàn ông lạ mặt dùng sức bóp cái cổ trắng ngần của Dĩ Đan, cả người cô như muốn nhấc cả lên không trung.
"Cô là ai? Nói!"-Người đàn ông mang trong mình giọng nói lạnh toát xương vai, nghe thôi là tim cô như muốn rụng rời trước câu hỏi đó.
Lực tay hắn quá mạnh, bóp cổ của Dĩ Đan như muốn đứt làm đôi, cô cố giữ chút oxy cuối cùng để giữ mạng.
Dường như hắn biết Dĩ Đan chuẩn bị bức qua ranh giới địa ngục rồi thì mới buông tay.
Dĩ Đan chẳng còn chút sức ngồi khụy xuống đất, cả người cô mềm nhũng nhưng một con mèo lim dim mắt. Cảm nhận được không khí đang ở trước mặt liền hít lấy hít để.
Tên đàn ông này cũng tàn nhẫn quá rồi, khiến cô chỉ còn một giây nữa là chết thì liền cho cô cơ hội sống trở lại.
Hắn ngồi xuống cạnh cô, nâng cằm cô lên ép cô phải đối diện với ánh mắt hung tàn kia, cô như có một dòng điện xẹt qua sống lưng, bỗng chốc run người.
"Mau nói!"-Chiếc giọng lạnh thấu xương lại vang lên.
Dĩ Đan nhắm chặt mắt, không muốn cho bản thân được phép yếu đuối trước mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên có người đứng trước nhan sắc hoàn mỹ của cô lại không xiu lòng, không hề lay động dù chỉ là một chút, ngược lại hắn còn tàn bạo hơn, đúng là loại đàn ông không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Dĩ Đan mò mẫn trên cái vòng tay của mình, bật nắp, bắt đầu hương nước hoa thoát ra khỏi vòng tay, lan tỏa nhanh chóng xung quanh phòng.
Người đàn ông biết có bất thường, ngay tức khắc nắm chặt và lôi chiếc vòng ra khỏi cổ tay cô. Ngay cả cô cũng bị nước hoa bản thân chế tạo làm cho hôn mê bất tỉnh. Hắn cũng hít phải mùi hương đó, cũng dần dần đi vào cơn hôn mê.
Mộc Dĩ Đan cô đúng là ngốc thật mà, hại người hại luôn cả mình.