Cắt đuôi được những tên đàn ông quái dở chỉ biết nhìn ngắm phụ nữ kia, Dĩ Đan lướt qua đám đông, lẻn đi lên cầu thang.
Đến bật thang cuối cùng thì cô hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng của ba người kia, họ là ngựa hay gì mà đi nhanh vậy không biết?
Trước mặt Dĩ Đan là một lối đi, hai bên rải rác vài ba căn phòng, cô lần mò theo lối đi, được một lúc thì có bóng một người đàn ông áo đen lướt qua, cô nhanh chóng đi theo hướng đó.
Tính cảnh giác của cô bắt đầu tăng cao, cứ tiếp tục đi thẳng thì chợt cô nghe có tiếng động lạ. Dĩ Đan quay qua, thấy một cánh cửa phòng đang hé mở, cô đưa mắt nhìn qua khe trống.
Bộ dạng của An Trác Li lúc này, trước mắt cô là quỳ xuống, xung quanh còn vài người mặc áo đen bủa vây.
"Thật sự tôi không biết!"
Qua khe hở, Dĩ Đan chỉ thấy mỗi An Trác Li và vài bóng người đen mờ ảo, ngoài ra chẳng thấy ai khác nhưng An Trác Li lúc này như đang quỳ trước một ai đó ở đằng sau cánh cửa.
"Không biết?". Một chiếc giọng lạnh như không thể nào lạnh hơn, vừa trầm mặc vừa khô cằn:"Tôi ghét nhất là câu này!"
"Tôi chỉ đang giao dịch với bên họ để có thể lấy thứ tôi cần, thật sự những chuyện khác tôi không biết gì cả!".
Chỉ thấy người bên kia hừ một tiếng, cất giọng chuẩn một sát nhân:"Nếu muốn giấu chuyện này, được, tôi cho cậu cả đời không thể mở miệng!"
Nhanh chóng lúc này có ba cái vali được kéo đến, những người mặc áo đen mở từng cái vali ra, bên trong hoàn toàn là tiền, là tiền mặt được xếp thành từng cộc lớn.
"Xin anh, đừng làm vậy, tôi thật sự không biết mà! Đừng...đừng làm vậy với tôi!". Những lời van xin của An Trác Li như vô hiệu, như gió thoảng qua tai những người bên trong đó.
Tiếp sau chỉ thấy họ dùng các cộc tiền trong vali, đập tơi tả vào An Trác Li đang quỳ dưới cầu xin, mặc cho những lời thanh minh vô tác dụng đó.
Dĩ Đan trớ mắt ở bên ngoài nhìn vào, tuy chỉ có một khoảng nhỏ nhưng cũng đủ để cô thấy bộ dạng của An Trác Li đang đau đớn nhường nào.
Rõ là cô đến đây để giết An Trác Li, thế mà cư nhiên cô còn chưa kịp dùng bất cứ thủ đoạn gì thì đã có người thay cô ra tay trước. Há chẳng phải lần này cô lời to ư?
Nhưng.....sao phong cách giết người của kẻ đằng sau cánh cửa lại tàn độc đến vậy, Dĩ Đan chẳng thể nào nhìn thấy được hắn bởi dư quang cô không rọi tới được, chỉ thấy thuộc hạ của hắn, "dùng tiền"- chính xác là dùng tiền, thẳng tay đập nát cơ thể An Trác Li. Tiếng rên rỉ vang xin, tiếng xột xoạt của tiền và da thịt va vào nhau.
Bọn họ dùng hết cộc này đến cộc khác, cứng như đá đang bào mòn thân thể An Trác Li. Rốt cuộc kẻ đằng sau có thân phận gì, ngay cả gia tộc An gia sừng sững bao nhiêu năm vững vàng không lung lay mà vẫn động thủ không chút lưu tình. Không sợ đến hậu quả ư?
Hai mắt Dĩ Đan trợn lớn, tim cô đập nhanh như quả bom hẹn giờ sắp phát nổ. Trước mắt cô, da thịt An Trác Li đã nát vụn, đẫm máu giống như bị một chiếc xe cán qua cán lại cho vỡ thành từng mảnh, nhưng đây không phải là xe, đây là "tiền", lần đầu tiên cô thấy có kẻ dùng tiền để đập chết người, đập nát cơ thể người.
Cảnh tượng trước mắt khiến cô chôn chân tại chỗ chẳng nhúc nhích được, dù cho người nằm dưới đất có tơi tả đến mức nào thì họ vẫn không có ý định dừng tay, không lẽ vì số tiền trong cái vali kia vẫn chưa hết nên họ chưa thể dừng lại sao, không phải một mà là ba cái? Sao có thể như vậy chứ?
Một người vừa nãy sống sờ sờ khỏe mạnh, bây giờ như một cái xác thối rữa, mùi máu tanh nồng xộc lên, xông thẳng vào mũi cô.
Dĩ Đan bất giác lùi lại, muốn rời khỏi đây, muốn chấm dứt sự thật mà cô xem là cơn ác mộng quái đản.
Chân Dĩ Đan nhích ra sau, liền quay người thì không may đầu cô tai vào thành tường. "Đau!"
"Ai?"
Không xong, tai chúng nó sao mà thính thế, chỉ va chạm nhỏ thôi mà...
Biết sắp lộ tẩy tơi nơi rồi, Dĩ Đan chạy thật nhanh, rời khỏi đây chính là thượng sách, biết đâu chừng người tiếp theo "hưởng" số tiền còn lại chính là Mộc Dĩ Đan cô chẳng nên?
Cánh cửa được mở toang ra, kẻ chủ mưu ra lệnh:
"Xử lí sạch sẽ cái xác!"
"Vâng Lão Đại!"
Chỉ thấy ánh mắt hắn hiện lên tia tàn độc mà nói:"Đuổi theo!"
Thế là hai người đàn ông áo đen khác đuổi theo Dĩ Đan. Phía trước là một đường thẳng, phải chạy hơi lâu mới có ngã rẽ. Chân cô sắp rụng tới nơi rồi!
Tay thì kéo váy, cô vừa chạy vừa quay đầu tính khoảng cách giữa cô với họ, "chỉ cách có mười hai mét thôi". Bây giờ sống chết nhờ cả vào đôi chân của cô, chạy không nhanh thì chỉ có mà ngậm tiền. Tiền này cô không cần, có thể đừng là tiền được không, cảnh vừa nãy khiến cô ớn đến muốn nôn thốc nôn tháo rồi.
Càng lúc khoảng cách giữa Dĩ Đan và nguy hiểm càng rút ngắn lại, hai người phía sau sắp tóm gọn cô....
"Ah...!". Tiếng của Dĩ Đan gào lên.
Tên dã thú kia nắm lấy tay cô giật lại, lực đạo mạnh đến mức cô như muốn nói lời chia xa với cánh tay đó.
Họ bịt chặt miệng cô, rất nhanh đem cô đến trước mặt người đàn ông cầm đầu kia.
Dĩ Đan híp mắt thật chặt, chẳng dám mở ra, cô muốn kết thúc cơn ác mộng này.
"Hừ...gan cô không nhỏ!". Người đàn ông bậc thành tiếng.
Dĩ Đan nghe giọng nói này có chút quen quen. Cô gượng nhẹ, mở mắt ra.
Phụp.
Dĩ Đan khụy xuống sàn đất lạnh...cả người cô mềm nhũng như nước, không biết cô được làm bằng nước hay làm bằng xương. Gáy cô run lên từng đợt, là ánh mắt đó, nụ cười đó, quỷ dị đến mức chẳng thể mô tả thêm gì cho hợp lí.
Hơi thở cô nặng dần, chỉ có thể cúi mặt. Dĩ Đan chẳng còn dũng khí để đối mặt với thực tại nữa.
Chợt chiếc vòng tay của cô phát sáng đỏ ngầu, nó làm cô như tỉnh lại trong cơn mơ hồ sợ hãi. Trố mắt nhìn cái vật trên tay mình. Ngẩng đầu lên, Dĩ Đan nhận ra chiếc vòng còn lại đang nằm trong tay của hắn, hai thứ vật này cùng phát sáng như đang gặp lại nửa kia của mình.
Gì vậy chứ? Đang kịch tính mà lãng mạn thế quái gì?
Thú thật thì do hai chiếc vòng đang ở trong phạm vi gần nhau nên nó sẽ phát sáng, vì hai chiếc được đổi vi sóng cho nhau, khi cô chế tạo nó đã cố tình làm vậy, để khi nó bắt được sóng của mình sẽ tự phát sáng ra dấu hiệu. Cụ thể hơn thì là chiếc vòng đỏ có một phần nội vi của chiếc vòng xanh và ngược lại.
"Mộc Dĩ Đan, cái thứ này của cô còn có kì tích này à?"
Lục Hàn đưa chiếc vòng đến cạnh tay cô, nó phát sáng mãnh liệt hơn cả ban nãy, khoảng cách càng gần thì tín hiệu càng cao. Trong đêm tối, chỉ có hai luồng ánh sáng tỏa mãnh liệt.
Lục Hàn nâng cằm Dĩ Đan lên: "Chỉ mới rời khỏi tôi có mấy ngày đã không chịu nổi tìm đến tôi rồi à?"
"Lúc trước tôi nói với cô thế nào?....Nếu để tôi bắt được, cô đừng hòng sống yên!". Hắn râm ri bên tai Dĩ Đan, giọng nói lạnh lẽo khiến cô run lên.
Thế là chiếc vali thứ ba đã được kéo đến bởi thuộc hạ của Lục Hàn. Vừa nãy chỉ xử mới có hai cái thôi, vẫn còn một cái.
Dĩ Đan sau khi thấy cái vali đó, nỗi ám ảnh như dâng tràn, lòng cứ không tránh khỏi những suy nghĩ tiêu cực: Không lẽ....mình sẽ ngậm đống tiền này rồi đi chầu trời luôn ư? Ngay hôm nay sao?...