Cô cứ nhìn vào bản đồ mà chọn nơi đi đến đầu tiên trong Vườn Hoa Hồng. Thật muốn tập trung cũng khó !
-" Đi mê cung Hoa Hồng trước đi, rồi chúng ta tới thác nước và khu khinh khí cầu. Nghe nói buổi tối ở đây đẹp lắm. "
Hai đứa trẻ háo hức :
-“ Vâng !! Đi nhanh thôi mẹ ! Trời tối rồi thì mình mới lên khinh khí cầu được. Đi thôi ! ”
Vậy là họ tiến đến khu Mê Cung Hoa Hồng. Cô và anh thì đi từ từ, chậm rãi như là muốn hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp này. Bọn nhỏ thì hiểu ý nên cũng dắt tay nhau chạy nhanh lên phía trước mà đi trước bố mẹ một đoạn dài. Cô để ý thấy và lo lắng nhắc nhở :
-“ Hai đứa đi chậm thôi, không lại lạc mất. Mộng Kỳ trông em nha !! ”
-“ Biết rồi mà mẹ ! ” – Vũ Mộng Kỳ quay đầu lại, chân vẫn cứ chạy, một tay vẫn dắt tay em, còn một tay thì vẫy vẫy với bố mẹ.
-“ Bọn con ra trước thì sẽ đợi bố mẹ ở đó nha, bố nẹ nhanh lên đó. ” – Hạ Thiên đang bị kéo đi cũng vẫy tay nói với mẹ.
-“ Được rồi, cẩn thận đó, có gì gọi cho mẹ nha ! ”
-“ Vâng !! ” – Tụi nhỏ đồng thanh
Anh lại kéo cô đang rướn người về trước lại bên cạnh mình, còn nói với cô :
-“ Hai đứa nó thông minh lắm, không cần em nhắc nhiều vậy đâu ! ”
-“ Tụi nó đương nhiên rất lợi hại rồi. Anh nghĩ xem, chúng nó mới 9 tháng tuổi đã tự đi quanh nhà, 1 tuổi thì biết nói chuyện, 2 tuổi đã nói với em là chúng có thể tự ở nhà một mình, 3 tuổi thì chúng nó tự nấu ăn được luôn, 3 tuổi rưỡi thì lôi mấy cuốn sách nhàm chán mà chính em cũng không muốn đọc ra mà chăm chú cùng nhau nhìn vào đó, 4 tuổi lại tự mò cách sử dụng máy tính mà dùng. Bây giờ cho hai đứa nó đi học cũng chỉ để quen thân với các bạn, còn về mảng kiến thức thì tuyệt đối không thua học sinh cuối cấp 2. ”
-“ Con của chúng ta chứ ai ! ” – Anh ngẩng cao mặt tự hào nói.
Cô và anh vừa nói vừa đi như vậy mà cũng đã sắp ra khỏi Mê Cung Hoa Hồng này rồi. Hai người vẫn như đôi chim ri mới tập yêu mà vui vẻ cười nói với nhau. Khi đã ra khỏi đó, cô mới vui vẻ cầm bông hoa hồng vừa được anh hái cho nói :
-“ Hoa hồng trong này thật đẹp ! Sau này em nhất định sẽ đến tiếp. ”
-“ Chúng ta sẽ lại đến đây thêm lần nữa. Đi tìm bọn nhỏ thôi. ” – Anh ngó qua ngó lại.
Cô cũng gật đầu rồi gọi to :
-“ Mộng Kỳ, Hạ Thiên ! Ba mẹ ra rồi ! Các con ở đâu ? ”
Không một ai trả lời. Cô và anh tìm khắp nơi ở lối ra đó mà không thể tìm thấy. Cô dần dần trở nên lo lắng.
-“ Mộng Kỳ, Hạ Thiên !! ”
Họ tìm khắp mọi nơi. Cô cũng dùng điện thoại, cố gắng gọi tới đồng hồ đeo tay của Hạ Thiên nhưng cũng không được. Cô tiếp tục tìm kiếm đến nơi chỉ định vị GPS của Hạ Thiên nhưng nó lại chỉ đến một đống lá rác đã được thu dọn. Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ ?! Anh trấn an cô :
-“ Chúng ta đi tìm quản lý khu vườn này, chắc chúng bất cẩn làm rơi thôi ! Chúng có thể chạy đi đâu đó chẳng hạn. Em đợi anh ở đây nha ! ” – Anh dìu cô xuống ngồi ở ghế đá đối diện cổng ra vào.
Rồi anh bước nhanh đi. Cô vẫn ngồi thẫn thờ ở đó cho đến khi có một cuộc điện thoại số lạ gọi đến.
-“ Alo ? ” – Cô vô hồn bắt máy.
-“ Mẹ !! Cứu bọn con ! ” – Tiếng nói từ trong điện thoại phát ra làm thức tỉnh tâm trí cô.
-“ Các con đang ở đâu ! Đừng lo lắng, mẹ sẽ tới nhanh thôi ! ”
-“ Đỉnh núi Bích … ” – Đột nhiên giọng nói kia bị ngắt lời, xen vào là một giọng nữ khá quen thuộc : “ Đám ăn hại này, mày đang định gọi cho ai ?!! ”
Trên điện thoại vang lên một tiếng ‘Choang’ rồi ngắt máy, mất tín hiệu. Cô kích động :
-“ Mộng Kỳ, Hạ Thiên, các con sao vậy ? Alo, trả lời tôi đi !! ”
Cô cố gắng nhớ lại lời các con nói : “ Núi Bích ? ”
Lái xe đi 30 km xung quanh đây thì có 2 núi bắt đầu bằng chữ Bích : Bích Vân, Bích Hoa. Cô vừa lên xe lái đi, vừa gọi điện cho anh :
-“ Cố Trạch Vũ, tụi nhỏ bị bắt cóc rồi ! Chúng nói bị bắt tại núi Bích gì đó. Bây giờ em đang trên đường đến núi Bích Vân, anh mang người tới Bích Hoa đi ! ”
-“ Cái gì ?! Em đang đi một mình tới đó ? Nếu chúng có nhiều người thì phải làm sao ? ”
-“ Em không có thời gian quản nhiều chuyện như vậy, con của em đang nguy hiểm đến tính mạng. Em chỉ biết mình cần đến đó thôi ! Nếu có chuyện gì thì anh chăm … ”
Đúng lúc đó, điện thoại cô hết pin. Thật bực bội mà. Cô lái xe nhanh hơn nữa, lao thẳng tới chân núi Bích Vân thì không còn đường để leo lên nữa. Cô tự thắc mắc mà hỏi chính mình sao sáng giờ không thấy cái váy này thật vướng víu. Cô tiến đến cốp xe, mở ra lấy một bộ trang phục khác, dứt khoát xé toạc cái váy đắt tiền kia mặc một bộ đồ gọn gàng vào thuận lợi cho việc leo núi. Tay cô đeo chiếc găng tay thô màu đen. Lấy dây cột hết tóc lên. Giờ thì cô thực sự sẽ bắt đầu chơi trò này với bọn bắt cóc tới cùng !