Cô bắt đầu lần mò những khối đá to có vẻ chắc chắn để làm điểm tựa mà dùng sức tay kéo người mình lên. Lên cao được vài mét, đột nhiên có làn gió lớn thổi qua làm những hòn đá nhỏ ở trên cao cứ thi nhau lăn xuống, vậy là cô vừa phải leo lên, còn vừa phải tránh né những hòn đá vô phương đó. Cô sắp kiệt sức rồi :
*Không được, còn một đoạn nữa thôi ! Vũ Lạc Y, mày làm được mà !*
Cô hừng hực quyết tâm, tốc độ cũng nhanh hơn trước nhưng mà vẫn còn chậm chạp lắm. Không biết giờ này bọn trẻ có làm sao không ? Tay cô đã lần lên được tới đỉnh núi, treo leo người trên đó. Cô dùng sức lần cuối ! Hai cánh tay run rẩy bám lấy lực rồi nâng người lên. Chân cô cũng đã trèo lên được trên đó.
Cô mệt mỏi tiến về phía ngôi nhà cũ kỹ gần đó thì nhìn thấy một chiếc trực thăng.
*Trực thăng Hoàng gia Anh ? Người quyền lực này là ai ? Rốt cuộc là người đó có ý gì ?!*
Cô định bước nhanh đi tiếp thì đột nhiên từ đằng sau cô một bóng người xuất hiện. Người đó cầm theo một cây gậy tiến gần đến chỗ cô. Cô cố gắng lắng nghe tiếng bước chân đang dần rox hơn. Rồi cô quay ngoắt người lại, dùng tay cầm lấy cây gậy đang giơ cao lên đó và đạp trúng bụng người bì ẩn kia :
-“ Là cô ?! ” – Vũ Lạc Y bất ngờ nhìn xuống người đang ôm bung đau đớn kia.
Đó chính là Dương Thiên Du ! Cô ta khó khăn đứng dậy, miệng mỉm cười tà mị :
-“ Ha, không ngờ thân thủ của cô lại tốt như vậy. Nhưng vậy thì sao chứ ! Hôm nay chính là ngày giỗ của cô ! “
Cô tức giận nắm lấy tay cô ta :
-“ Đừng đánh trống lảng, hai con tôi đâu ?! ”
-“ Không vội, chúng vẫn còn tỉnh táo lắm, chưa chết hẳn. “
-“ Cô có ý gì ? ” – Cô lặng người - *Chưa chết hẳn ?*
-“ Người đâu, bắt con ả này lại, phế hai tay cho ta ” – Cô ta đột nhiên dùng sức giật mạnh tay mình ra rồi hô hào.
Cô nhanh chóng đá cô ta ngã ngửa ra đất. Bốn người đàn ông lực lưỡng từ trong nhà kho cũ kĩ đó bước ra, hùng hồn đi tới chỗ cô. Chúng vẫn tự cao cho rằng chỉ cần một người lên là đã xử lí được cô rồi. Vậy là chỉ có 1 người bước đến gần cô. Hắn nói :
-“ Cô em, khôn hồn thì xin lỗi công chúa đi ! Không thì đừng trách anh ác độc với em. ”
Cô nhịn. Hắn lại nghic mình được nước lấn tới mà bước đến gần nâng cằm cô lên :
-“ Đương nhiên cũng có cách nhẹ nhàng hơn mà hai ta đều được vui vẻ. Hehe ” – Hắn ta cười không mấy chính đáng
-“ Nhiều lời ” – Cô mất kiên nhẫn dùng chân cho một cước vào giữa 2 chân của hắn. Hắn che đậy kêu đau đớn mà gục xuống đất.
Một người nữa tự nguyện dâng đến tận mồm cho cô cũng nói :
-“ Em gái làm như vậy là chơi không đẹp đâu nha. ”
Cô kinh tởm dũng chân hất cây gậy khi nãy Dương Thiên Du định dùng để đánh cô lên, tay cho ra sau bí mật đỡ lấy rồi cô lại vung một phát vào đầu hắn khiến đầu hắn ta chảy máu ngã lăn ra đất bất tỉnh. Cô nói thêm :
-“ Còn ai muốn nữa. Bà đây không có nhiều thời gian đâu. ”
Hai người còn lại thấy vậy cũng cùng lúc lao lên. Cô lướt người sang trái cho một người cái gậy vào ngáy khiến cho hắn cũng ngất đi ngay lập tức. Người kia thấy vậy cũng lợi dụng chuyện này mà đi tới đằng sau đấm vào lưng cô khiến cô mất thăng bằng mà ngã xuống. Hắn cười cợt :
-“ Hóa ra em gái cũng chỉ có như thế ”
Mắt cô liếc hắn một cái, chân vươn ra ngoắc lấy chân của hắn khi hắn đang đắc ý chống tay ngẩng mặt lên trời. Hắn không lường trước được mà cũng ngã xuống. Cô bật người dậy, cắm cây gậy xuống bên cạnh đầu hắn khiến hắn sợ chết khiếp, chân cô đặt lên bụng hắn, nói :
-“ Bà đây không phải em gái ! Và cũng không phải người mà loại tầm thường tụi mày có thể đụng vào được. ”
Hắn lúc đó còn run sợ nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt hắn đã thay đổi thành giả vờ sợ. Có chuyện rồi ?!
Cô vung cây gậy sang trái thẳng đầu hắn, thành công đưa hắn ta vào giấc ngủ sâu. Rồi cô nghiêng người sang phải, né đòn đánh thẳng đầu của tên vừa bị cô đá vào giữa hai chân. Hắn mất thăng bằng đè thẳng lên tên vừa nãy. Cô tiện tay ném luôn cây gậy lên đầu hắn cho hắn ta khỏi dậy nữa.
Cô tiến đến bụi cỏ, nơi có người đang kinh hãi nhìn hết cảnh tượng vừa nãy. Cô cầm lấy nắm tóc của cô ta :
-“ Xem đủ chưa ? Đến lúc thực hành rồi nhỉ ? ”
Cô ta run bần bật :
-“ Tiện nhân, dám nắm tóc tao. Mày sẽ không giết tao đâu ? ”
-“ Tự tin vậy sao ? ” – Cô giơ tay đến gần mặt của cô ta.
Cô ta nhắm tịt mắt lại giơ ra trước mặt cô màn hình điện thoại. Trong đó là Mộng Kỳ cùng Hạ Thiên đang quay lưng vào nhau, chúng bị buộc chặt bởi một chiếc dây thừng có gắn bom. Cô kinh hãi thả Dương Thiên Du ra :
-“ Cô điên thật rồi, người cô cần tiêu diệt là tôi, không phải bọn chúng ! ”
-“ Tôi sẽ tha cho bọn chúng nếu cô làm theo ý của tôi. Nếu không thì cô biết kết quả sẽ như thế nào rồi đấy ! ” – Cô ta giơ điều khiển có nút kích hoạt bom ra trước mặt cô rồi lắc lắc tay khinh thường.
-“ Được, nhưng đưa tôi gặp bọn chúng trước. ”
-“ Bây giờ tôi mới là người quyết đinh. Cô không có quyền đưa ra điều kiện với tôi. “
-“ Được ! Nhớ lấy lời co nói, không bao giờ được làm hại chúng nữa ! ”
-“ Được rồi, con chó lắm mồm, quỳ xuống ! ”