Cô tới Hoắc Thị và được nhân viên kia đưa đến phòng máy chủ theo đúng như lời căn dặn. Cậu nhân viên này vẫn không an tâm mà nhắc nhở cô :
-“ Cô có âm mưu gì với Hoắc Thị tôi chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu ! ”
-“ Im đi ! ” – Cô cảm thấy phiền mà xua tay nói.
Một lúc sau họ cũng đã đến nơi rồi. Trong căn phòng chỉ nghe tiếng gõ lạch cạch của máy tính. Không khí căng thẳng bao trùm tất cả. Những lập trình viên khi nãy không chặn được lượng thông tin rò rỉ ra cũng đi tới ngó tới ngó lui. Họ vừa mong cô sửa được, lại vừa mong cô đừng sửa được. Nếu cô sửa được, đồng nghĩa với bọn họ quá kém cỏi, thua kém cả một người phụ nữ. Nếu cô không sửa được, vậy lượng thông tin bị tráo ra ngoài càng lớn, mà họ không thể cứu vớt được tình hình này. Suy nghĩ như thế nào thì bọn họ sẽ ắt bị chủ tịch đuổi việc.
Tiếng gõ máy tính càng ngày càng to, càng nhanh. Dãy chữ số, chữ cái hiện lên trên màn hình càng rối hơn, và nó xuất hiện cũng như biến mất rất nhanh. Cô buộc phải xử lý được chúng trước khi nó biến mất, hơn nữa phải là lần lượt từng cái một theo trình tự nó xuất hiện. Điều này đòi hỏi tốc độ ghi nhớ của mắt, tốc độ gõ máy tính cực nhanh và đặc biệt là nhất định không thể xuất hiện một sự sai sót nào. Mắt cô cứ đỏ hơn, đỏ hơn khiến cho đám người bọn họ đứng bên cạnh rất lo lắng. Trán cô thì nhăn lại, những giọt mà hôi lấm thấm từ đầu ngày càng nhiều.
-“ Xong rồi ! ” - Cô nhoài người xuống bàn máy tính.
Họ vẫn nhìn chăm chú một cách vô thức, có lẽ cũng chỉ nhìn thấy tay cô nhấn phím ‘Enter’ rồi thả lỏng người trên ghế xoay đấy. Những lập trình viên cũng đứng đơ luôn tại chỗ như được chỉ giáo mà tự hỏi : *Cô ta vừa làm cái thao tác gì vậy ?*
Cậu nhân viên khi nãy tiến tới gần, cẩn thận kiểm tra các dữ liệu trên máy tính và vui vẻ quay ra nói với Hoắc Cận Thâm :
-“ Chủ tịch ! Thật sự là được rồi ! ”
Họ lấy lại ý thức mà cử động được rồi. Hai đứa trẻ lao đến :
-“ Oa !! Mẹ giỏi quá ! Mẹ là số 1 ! Mẹ là tuyệt nhất ! ”
Cô vui vẻ bế hai nhóc tiểu quỷ này lên. Anh cũng bước lại mà ngơ ngác :
-“ Em biết làm mấy cái này từ bao giờ vậy ? ”
-“ Em học lỏm thôi. ” – Cô nhìn đồng hồ trên tay mà trả lời. Cô vội vàng nói thêm : “ Đi nhanh thôi 4 giờ chiều rồi. Đã nói hôm nay sẽ đi nơi của em và Kỳ Kỳ mà. Mai đi của Hạ Thiên. Còn lại thì sẽ dùng để đi nơi anh chọn. Mau đi thôi ! ”
Anh ta đang bàn việc thì nghe được và ngắt lời :
-“ Cô định đi ngay sao ? ”
-“ Chúng tôi còn có việc, lỗ hổng thông tin cũng đã xử lý rồi. Hoắc Tổng không có gì nữa chứ ? ”
-“ Tôi muốn mời gia đình cô một bữa, coi như cảm ơn việc lần này ! ”
-“ Vậy thì không cần đâu, chúng tôi có lịch rồi. Hôm nay tôi chỉ là giúp đỡ thôi, không cần vì thế mà để ý quá đâu. Tôi xin phép. ”
Rồi anh cùng cô và các con rời đi. Để lại anh ta một mặt buồn bã đứng ở đó nhìn theo bóng lưng cô cùng gia đình hạnh phúc của cô. Đến khi đã khuất tầm nhìn thì anh ta mới quay lại thái độ lạnh lùng, quyết đoán trong công việc.
-“ Các người có thể xuống phòng nhân sự nhận lương rồi cút khỏi công ty được rồi ! ” – Anh ta chỉ thẳng vào mặt những nhân viên lập trình cũng đang ngưỡng mộ nhìn theo hướng của cô.
Tại Vườn Hoa Hồng gần đó, một nhà bốn người dắt tay nhau bước vào. Một người mặc đồ Gấu bước tới về phía họ và đưa cho họ 4 móc cài áo nhìn gấu được làm bằng bông và nói :
-“ Đây là cài áo được thiết kế dành cho hội bạn 4 người hoặc gia đình 4 người như các vị và đây cũng là quà tặng gặp mặt đến từ Vườn Hoa Hồng chúng tôi. Mong các vị sẽ có một buổi chiều vui vẻ ở đây ! Đây là bản đồ Vườn Hoa Hồng chúng tôi ! ” – Chú gấu vừa nói vừa giơ thêm tấm bản đồ trên tay nữa ra.
Cô nhận lấy rồi cảm ơn và bước đi, mắt vẫn nhìn vào tờ giấy. Một cậu nhóc đạp xe đạp vô tình đi thằng về phía cô. Cô vì chăm chú nhìn bản đồ mà không để ý. Anh thấy vậy liền nhanh nhẹn lùi ra sau kéo eo cô cùng các con lùi lại :
-“ Cẩn thận xe kìa ! ”
Quay ngoắt đi vậy mà anh đã ôm eo cô, tay bế cả hai đứa trẻ. Cô đỏ mặt nói :
-“ Cậu bé đi rồi, bỏ ra đi ! Người ta nhìn kìa. “
Anh giờ mới nhận ra, ừ có lẽ tư thế này cũng xấu hổ ghê. Rồi anh thả hai con xuống, rồi xoay eo cô khiến cô đứng bên cạnh anh rồi lần mò lấy bàn tay cô đan tay vào. Miệng vô lại nói :
-“ Được rồi đi thôi ! ”
Cô đỏ mặt cúi gằm mặt vào tấm bản đồ đó và đi tiếp cùng anh. Bọn nhỏ bên cạnh nhìn thấy quay qua phía bên kia làm bộ nôn và ve mặt bất lực với hai cái ông bố, bà mẹ này. Cô đã để ý thấy và ngại ngùng nói :
-“ Hai đứa nhóc kia, hai mi có ý gì !!! ”