Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 93: Kẻ sĩ đầu tiên




Chương 93: Kẻ sĩ đầu tiên

Gia Miêu được dẫn đến một ngôi nhà mái tranh ven sông, trời không quá tối, có thể thấy vài cột buồm ven sông. Gia Miêu nghĩ ngay đến sông Thiên Đức và… đây chả lẽ là Thiên Gia Bảo Hựu quân?

Dừng chân trên khoảnh sân nhỏ, Gia Miêu sững người trong chốc lát khi thấy trong nhà, bên bàn uống nước có một chàng trai đang ngồi chờ. Tuy đêm đó toán c·ướp vào nhà đều có đeo mạng che mặt nhưng, đôi mắt kia không thể nhầm, đến khi chàng trai ấy đứng lên đi ra cửa thì Gia Miêu khẳng định chắc nịch đó chính là tên Trương Bình Duệ, kẻ cầm đầu toán c·ướp Chó Lửa.

Chương bước xuống sân mời Gia Miêu vào nhà. Miêu đi theo, cạnh Miêu là hai cô gái dẫn Miêu đến đây.

-Anh Miêu ngồi đi, uống tạm chén trà rồi ăn cơm nhỉ? Đường đi lối lại có khó khăn nên hẳn anh cũng mệt rồi.

-Ta… ta không mệt.

-Không mệt thì anh cũng ngồi chứ? Đứng mãi sao được?

Gia Miêu nhìn quanh ngôi nhà một lượt, một ngôi nhà bình thường, có ba cái giường tre, một bàn uống nước và hai cái ghế, thật đơn sơ quá mức cần thiết. Gia Miêu ngồi xuống ghế nhận chén nước trà Chương đưa và hỏi:

-Anh đây là Trương Bình Duệ?

Chương tủm tỉm cười, đáp:

-Cô Duệ bận việc nên không có nhà.

-Vậy anh tên gì? Anh biết rõ về ta mà ta thì…

-Ta tên Chương.

-Và… và đây là toán c·ướp Chó Lửa?

-Anh tin có toán c·ướp đó thật sao?

-Không tin nhưng cũng không có cách giải thích nào khác. Anh là ai và… đây là đâu?

Chương bảo Gia Miêu uống ngụm nước đã, thời gian hãy còn dài cần gì gấp gáp.

-Anh đang ở bản doanh của Thiên Đức quân.

Gia Miêu có từng nghe đến tên của nhóm quân này, họ có ba đến bốn trăm người và thuộc Thiên Gia Bảo Hựu. Nghĩ vậy, Gia Miêu hỏi Chương. Sau phút đầu bỡ ngỡ thì Gia Miêu đã trấn tĩnh bởi nếu sợ thì đã không đến đây.

-Thiên Đức quân hiện có hai nghìn năm trăm binh sĩ, ta chính là chủ tướng.

-Chủ tướng sao lại trở thành quân c·ướp được?

-Như ta đã nói, ta vay và đã trả sòng phẳng cả vốn lẫn lãi, giấy nợ ta cũng xé bỏ rồi. Năm ngoái ta hứa vài năm mới trả nhưng gần đây tiền bạc dễ kiếm nên trả sớm cho xong. Hẳn là anh cũng biết, ta vay chưa được một năm nhưng trả lãi tròn một năm chẳng thiếu một cắc.

-Ta đọc sách, nghe nhiều nhưng chưa từng thấy tướng c·ướp nào lại thành lập được một đội quân đông đến vậy. Anh đầu quân cho Thiên Gia Bảo Hựu?

Chương cười, lắc đầu:

-Ta chưa từng đầu quân cho Thiên Gia Bảo Hựu nhưng Thiên Đức và Thiên Gia Bảo Hựu là một, anh có thể hiểu như vậy. Chẳng hay anh Miêu đây treo cờ làm gì?

-Ta muốn tung hoành khắp chốn, bài thơ anh để lại đến nay ta vẫn nhớ. Anh đã trả tiền bạc cho cha ta, cha ta dù không muốn tin nhưng ông đã dọc ngang khắp chốn bao năm cũng chưa từng thấy chuyện như vậy. Cha ta nói, thời buổi loạn lạc mà một k·ẻ c·ướp còn biết giữ lời thì k·ẻ c·ướp ấy có thể theo được.

-Ta đánh giá rất cao các thương nhân. – Chương nói. - Nhưng trong thư có viết, chuyến đi này của anh là một chiều, nghĩa là anh sẽ không thể trở về nếu ta không cho phép. Anh tự ý về thì… thật tiếc.



-Ta không có ý sẽ trở về nếu không lập được công danh gì. Ta muốn tên của mình được nhiều người biết, ấy là chí làm trai của ta.

-Như vậy rất hợp, ta đang thiếu người tài, điều này ta cũng nói rồi nhỉ? Vậy Gia Miêu cậu có tài gì?

-Cha ta là thương nhân, ta từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền, đọc cả binh pháp và đọc nhiều thứ khác nữa. Ta đã theo cha đi khắp gầm trời này, tận mắt thấy nhiều thứ hay, thứ lạ nên ta nghĩ mình có thể trở thành một mưu sĩ.

-Ồ! Nếu ta thực là toán c·ướp thì sao?

-Thì ta vẫn sẽ là mưu sĩ, c·ướp cũng cần phải sáng dạ. Ta không đánh giá cao những kẻ võ biền.

-Anh thẳng thắn vậy là tốt nhưng ta có lời khuyên, anh coi thường kẻ võ biền vậy anh có muốn họ trọng anh không?

-Tất nhiên là có!

-Như vậy là sai rồi Anh không trọng họ cớ sao họ phải trọng anh chứ?

-Điều này thì…

Chương lại cười tươi và rót nước cho Gia Miêu.

-Không sao, đi nhiều hiểu nhiều, hiểu nhiều thì tư tưởng lẫn suy nghĩ sẽ thay đổi, ấy mới là người sáng dạ và thức thời. Anh là nho sĩ nhưng có ánh mắt ngang ngược của kẻ thích xông pha nên ta rất thích.

-Vậy Thiên Đức quân đã có mưu sĩ chưa? Ta có thể làm mưu sĩ.

Chương nhăn trán ra chiều suy ngẫm rồi nói:

-Mưu sĩ là kẻ sĩ quả thật là chưa, thú thật với anh là ta không thích mấy ông già cổ hủ. – Chương tặc lưỡi. – Ta còn trẻ mà, thích tự do vùng vẫy cho thoả chí tang bồng. Tuy ta không thích nhưng ta vẫn sẽ dùng hoặc vẫn sẽ nghe. Các cụ xưa vẫn dạy, kính già già để tuổi cho. Anh là nho sĩ còn lạ gì nữa.

-Chả lẽ Thiên Đức quân các anh toàn người trẻ ư?

-Già nhất hình như là ông chú Trương Lôi, ta không nắm rõ.

Gia Miêu nhếch miệng cười:

-Anh là chủ tướng lại không biết, vậy anh biết cái gì chứ?

-Ta hả? Ta biết dùng người!

-Dùng người? Ừm… cũng có lý lắm.

-Trong quân doanh của ta… - Chương chỉ vào hai nữ binh nãy giờ vẫn đứng nghe chuyện. – Ta còn đánh không lại hai cô này.

Gia Miêu nhìn Chương, ánh mắt đầy hồ nghi. Chương khẽ nhún vai hỏi hai nữ binh, một trong hai cô đáp:

-Chủ tướng của chúng ta nói không sai, luận về võ nghệ thì chủ tướng không đánh nổi bất cứ ai trong quân doanh này, bao gồm cả bọn ta. À… thật ra… chủ tướng có thể đánh thắng cô Duệ vì cô ấy chẳng biết gì ngoài chữ nghĩa.

Gia Miêu bán tín bán nghi hỏi:

-Nếu anh Chương này không thắng nổi các cô thì các cô theo anh ta làm gì? Sao có tương lai được?



-Chủ tướng của chúng ta biết những thứ mà tất cả chúng ta không biết. Anh đây hẳn từng nghe Trương Lôi tướng quân, Tả Tướng quân Kiều Công Ngạn, Hữu Tướng quân Dương Ngôn của Vũ Ninh vương chứ?

Gia Miêu gật đầu, cô gái nói tiếp:

-Họ đều là bại tướng dưới tay chủ tướng, ông Trương Lôi chủ tướng nói khi nãy bây giờ là một trong những chỉ huy của Thiên Đức quân.

-Không thể nào, bọn họ bị Tả Đô đốc Phạm Tu đánh bại.

-Dân vùng Siêu Loại ai cũng nghĩ vậy, phần lớn dân vùng này cũng nghĩ vậy, chỉ có người trong cuộc mới hiểu thực hư.

-Anh đọc binh pháp xem ra bỏ phí rồi. – Cô gái còn lại nói.

-Chẳng lẽ… thật vậy ư?

Gia Miêu nhìn Chương, Chương lại nhún vai thêm một cái.

-Ta thì không đọc binh pháp anh đọc. – Chương nói. - Mấy hôm nữa cô Duệ về, anh sẽ được mở mang tầm mắt. Ta không có ý gì nhưng trong quân Thiên Đức không phân biệt nam nữ, không để tâm nguồn gốc xuất thân, ai có tài gì cứ tha hồ thể hiện. Sai thì sửa, đúng thì phát huy. Thất bại là mẹ thành công mà. Cô Duệ tuy là con gái nhưng… thú thật với anh là quân Thiên Đức bọn ta đều chịu thua cô ấy cả.

Gia Miêu hoang mang bởi vài điều vừa nghe quả thật mới lạ quá, mà nhìn nét mặt ba người đối diện thì họ không có vẻ gì nói dối, mà nói dối làm gì cơ chứ?

-Vậy ta muốn theo cần phải làm gì? – Gia Miêu hỏi.

-Anh là người tài dù ta chưa biết tài anh đến đâu. Tuy nhiên anh đã là quân Thiên Đức kể từ khi anh rời cổng gia trang. Từ bây giờ nơi này sẽ là nhà của anh. Chuyện sắp xếp anh làm việc gì, lương bổng mỗi tháng bao nhiêu, cô Duệ sẽ hướng dẫn cho anh, chưa hiểu thì hỏi. Ta nhắc anh Miêu nhớ, nơi này không kể xuất thân đâu.

-Ta biết điều ấy. Vậy ta gọi… gọi anh đây là gì? Chủ tướng?

-Anh năm nay bao nhiêu tuổi?

-Ta hai mươi.

-Vậy ít hơn ta một tuổi, cứ gọi ta là anh được rồi. Trong quân doanh, trừ khi tụ họp bàn việc quân cơ mới gọi theo chức vụ, khi hành động thì theo lệnh cấp trên còn trong cuộc sống thường nhật cứ theo vai vế mà gọi thôi.

Gia Miêu đứng dậy, định quỳ gối ra mắt thì một cô gái tiến đến ngăn lại.

-Quân Thiên Đức không có lệ ấy, anh sẽ được hướng dẫn sau. Những người trong Thiên Đức quân hiện nay chỉ thi lễ theo lối cũ với Tả Đô đốc Phạm Tu và hai phó tướng vì đấy là bậc trưởng bối, như cha mẹ. Anh là quân Thiên Đức thì sau này chỉ quỳ gối trước trời đất, gia tiên, đấng sinh thành hoặc người mà anh xem là đấng sinh thành.

-Có lệ ấy sao?

-Sau này gặp vua anh cũng chẳng cần phải quỳ gối. – Chương nói.

-Nếu chủ tướng là vua thì sao?

-Cũng không phải quỳ, nên bỏ mấy thứ rườm rà đi, chúng ta còn trẻ mà.

Gia Miêu khép hai tay sát nách, cúi đầu nói:

-Xin chủ tướng thu nhận thuộc hạ, kể từ nay Gia Miêu này là bầy tôi của chủ tướng, mọi việc đều nghe theo phân phó của người.

-Được rồi, cậu ngồi đi.

Thay vì ngồi, Gia Miêu lấy tay nải đặt lên bàn, bên trong có mấy cuốn sách, vài ba bộ quần áo và… mấy nén bạc. Gia Miêu cầm một nén bằng hai ta đưa cho Chương:

-Số bạc này dâng lên chủ tướng xem như quà ra mắt.



Chương phì cười đứng dậy ấn vai Gia Miêu ngồi xuống ghế, nói:

-Thiên Đức quân chỉ nhận người vì nhân tài khó tìm còn bạc đầy thiên hạ. Nhưng cậu đã có lòng mà ta từ chối sẽ không phải phép.

Đoạn Chương quay ra nói với nữ binh:

-Đem số bạc này gửi tận tay thân phụ của cậu Miêu kèm theo một đấu gạo. Bảo người của cô Duệ viết thư cảm ơn ông Cả Lụa nuôi nấng cậu Miêu thành tài, nay cậu Miêu đã là người của Thiên Đức quân, sẽ tự thân dựng nghiệp. Hẹn này không xa sẽ áo gấm về làng.

Một nữ binh liền rời đi trong khi Gia Miêu mắt tròn mắt dẹp.

-Nguyễn Gia Miêu con ông Cả Lụa! – Chương nói. – Nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm kiểu gì dân Siêu Loại cũng nghe danh.

-Chủ tướng, tôi đi thế này đã được cha đồng ý nhưng nếu để người ta biết tôi ở trong Thiên Đức quân sợ là Lý Lệnh công sẽ làm khó cha tôi.

-Ừ nhỉ? – Chương vỗ vai Gia Miêu mấy cái rồi lại ghế ngồi, ra hiệu cho Gia Miêu cũng ngồi xuống rồi mới thủng thẳng nói tiếp.- Nhưng nếu không còn Lý Lệnh công thì sao?

-Dạ? Ý của chủ tướng là…

-Anh nghĩ đúng rồi đấy! – Chương nói ráo hoảnh. – Ông ấy già rồi thì về chăn gà, làm thơ, nuôi cá chứ. Đất này chật hẹp rồi, sớm muộn gì ta cũng lấy Siêu Loại.

-Ban nãy chủ tướng có nói… ờ… Thiên Đức quân có hơn hai nghìn…

Lý Lệnh công hơn vạn quân chứ gì? – Chương tặc lưỡi. – Dùng binh cốt ở tinh chứ đông chắc gì đã mạnh. Hơn nửa năm trước Thiên Đức quân có hơn ba trăm đã bắt ba trăm quân của ông Chu Diện, bây giờ ông ấy là tướng ở đây. Nửa tháng trước chúng ta có một nghìn ba nhưng đánh với ông Dương Ngôn hai nghìn mấy mà…

Chương khẽ thở dài rồi nói thêm:

-Họ về được đâu đó gần nghìn người, tám trăm thành quân Thiên Đức.

-Thật ạ?

-Thôi, cậu ngồi uống nước đi.

Chương nói với nữ binh:

-Cô đi mời bọn anh Lượng, chú Lôi đến uống nước. Nhớ đem thêm mấy cái ghế nhé, nói với mọi người là chúng ta có anh Miêu bên Siêu Loại gia nhập. Anh em nào chưa ăn thì đến ăn luôn ở đây chứ ta chưa ăn gì.

Nữ binh tuân lệnh rời đi. Còn lại Gia Miêu, Chương nói:

-Chốc nữa bọn họ đến cậu thích hỏi gì thì hỏi, người thật việc thật chứ ta nói bằng thừa. Ta nhắc lại một lần nữa, cậu phải tôn trọng người khác trước khi cậu muốn họ tôn trọng cậu, chân lý này tưởng như đơn giản song không phải ai cũng làm được đâu. Tiên học lễ, hậu học văn, nhớ nhé.

-Tôi sẽ ghi nhớ lời chủ tướng dạy.

-Mà này, cậu biết nhiều chữ nghĩa, sắp tới sẽ bận lắm đấy.

-Được chủ tướng tin tưởng giao phó, tôi sẽ không làm chủ tướng thất vọng.

Gia Miêu đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi căn nhà nhỏ bỗng chốc chật kín người, bọn họ trải chiếu ra ngồi, bàn ghế hay giường đều khiêng ra ngoài để. Ai ăn cơm cứ ăn, Chương cũng ngồi ăn cùng mấy người. Ai uống nước cứ uống, Gia Miêu hỏi gì bọn họ cũng trả lời rành mạch, Miêu cũng giới thiệu bản thân và dù bản thân Miêu chưa biết mình có thể làm được gì nhưg anh chàng nhận hàng tá lời động viên, rằng thì là có gì khó chứ hỏi bọn họ. Đều là người nhà cả.

Có vài thoáng Gia Miêu nhìn vị chủ tướng trẻ đang ngồi ăn vui vẻ cùng mấy người bên ánh đèn dầu mà trong lòng như có điều gì thôi thúc. Anh chàng thực sự muốn trở thành một trong số bọn họ. Bây giờ Miêu biết đã chọn lựa đúng bởi vì những gì cậu vừa thấy, vừa nghe vượt qua điều mà Miêu mong đợi.

-“Anh ta chỉ hơn mình một tuổi vậy mà chỉ mấy tháng trời đã thu nạp được hơn hai nghìn binh sĩ. Sách thánh hiền cũng dạy, kẻ muốn làm đại sự trước phải được lòng bách tính, sau phải được ba quân nhất mực trung thành, gan dạ theo phò tá. Anh ta là chủ tướng mà ngồi với sĩ tốt không phòng bị. Người hôm qua là địch nay lại là bầy tôi, nói chuyện không quan cách, đối đãi với kẻ mới đến như mình cũng chân thành, không câu nệ… bảo sao anh ta được lòng người. Xem như Gia Miêu này thực tìm được người để phò tá rồi.”

Gia Miêu đem theo những suy nghĩ vào giấc ngủ và Miêu chẳng thể nào biết được những điều mới lạ đang chờ đón cậu khi mặt trời ló rạng.