Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 92: Nguyễn Gia Miêu




Chương 92: Nguyễn Gia Miêu

Tại La thành, kinh đô Vạn Xuân trước đây và nay, trong cách gọi của bách tính vẫn vậy. Tô Trung Từ cảm thấy vô cùng khó hiểu khi nghe tin bọn Vũ Ninh vương b·ị đ·ánh cho chạy toán loạn. Trận đánh chỉ diễn ra trong khoảng một khắc đồng hồ. Theo tin tình báo, ngoài số binh sĩ phơi thây trên cánh đồng thì số c·hết đ·uối cũng đến hàng trăm.

-Bọn Kiều Công Ngạn tháo chạy trong cơn hoảng loạn. Bọn tiểu nhân vẫn đang dò la xem binh khí Phạm Tu dùng là thứ gì.

-Một kẻ không chịu an phận, ta mà là Lý Lệnh công hay Vũ Ninh vương thì phải mau nhổ cái gai ấy đi càng sớm càng tốt. Uy danh của Phạm Tu không phải do người đời tâng bốc mà chính hắn tạo ra.

-Bẩm Phụ quốc Thái uý, Hữu Tướng quân của Nguyễn Quốc Khánh t·ử t·rận. Có điều t·ử t·rận vì t·ấn c·ông bọn Thiên Đức. Hơn hai nghìn quân đi mà trở về chỉ non một nghìn, là được thả về chứ không phải rút về.

-Ta nói rồi, Phạm Tu là danh tướng thực thụ, hắn đi lên bằng năng lực chứ không phải vì miệng lưỡi hay gia thế. Các ngươi hãy dò la thêm.

Lê Phụng Hiểu hiện giữ chức Tả thân vệ Điện tiền chỉ huy sứ, nắm cấm quân bảo vệ kinh thành. Từ hồi nghe tin chủ tướng cũ dựng cờ nơi thôn dã thì trong lòng có nhiều xúc cảm song không để lộ ra. Quân binh báo rằng bọn Kiều Công Ngạn dẫn binh tiến đánh bị thua nặng đến hai lần, quân sĩ phần c·hết, phần lớn quy hàng gia nhập với Tả Đô đốc thì lấy làm mừng. Vị chủ tướng có ơn dạy dỗ, dìu dắt Lê Phụng Hiểu từ ngày còn chập chững trong quân như bậc cha chú mà bao năm qua Phụng Hiểu chưa đền đáp được gì.

-Tả Đô đốc có thần khí trấn thiên hạ, một khắc đẩy lui Kiều Công Ngạn, khí thế rất mạnh.

-Kiều Công Ngạn có là gì, ngày Tả Đô đốc nam chinh bắc chiến với tiên vương thì tay đấy ở đâu? Hừ! Ngươi phải theo sát tình hình nơi ấy báo cho ta khi có tin gì lạ.

-Thần khí ấy…

Lê Phụng Hiểu giơ tay ngăn thuộc hạ:

-Ta chỉ quan tâm Tả Đô đốc và an nguy của người. Việc không cần thiết cũng không nên tìm hiểu. Ta có được ngày nay đều nhờ Tả Đô đốc một tay dìu dắt ngày đầu, đó không bao giờ là kẻ địch của ta. Ta hiểu Tả Đô đốc. Ngươi chỉ cần nghe ngóng tình hình nơi đó mà thôi.

Chừng nửa tuần trăng sau, Lê Phụng Hiểu nghe tin Thiên Gia Bảo Hựu ném đá sang bờ Bắc, quân sĩ ngang nhiên nổi lửa thổi cơm trong khi thiên binh vạn mã của Khánh cách đó hai trăm trượng, không rõ có ý đồ gì.

-Với tính cách của Tả Đô đốc thì người không làm vậy. Kẻ nắm quyền điều binh mã có phải Phạm Bỉnh Di không?

-Theo những gì thuộc hạ nghe ngóng được là vậy, song hành động ngang ngược ấy do kẻ đương là chủ tướng Thiên Đức làm.

-Ngươi biết gì về kẻ ấy? Có phải kẻ đó tên Cự Lượng?

-Dạ thưa, nghe nói Cự Lượng đứng đầu quân ấy nhưng chủ tướng là kẻ khác.



-Là kẻ nào?

-Không rõ ạ, người nói Mạc lão tiên sinh trong khi tin bên Vũ Ninh vương lại một mực khẳng định đấy là tráng niên tuổi đôi mươi tên Mạc Thiên Chương. Kẻ này hành sự vô cùng khác lạ. Bọn thuộc hạ bên Vũ Ninh vương nói, bọn Chu Diện cùng ba trăm quân m·ất t·ích hồi trước Tết, tưởng đã t·ử t·rận cả nhưng giờ lại dưới trướng Mạc Thiên Chương. Ngay như Trương Lôi cũng là thuộc tướng của hắn.

-Đôi mươi ư? Hắn là con trai Mạc lão nào đó?

-Có thể là vậy ạ.

-Cần biết nhân dạng kẻ đó.

Còn lại một mình, Lê Phụng Hiểu ngẫm mãi không hiểu vì sao quân của Tả Đô đốc lại thổi lửa nấu cơm trêu ngươi địch quân. Vài ngày sau nghe thuộc hạ báo thì Phụng Hiểu càng cảm thấy khó hiểu.

Thái sư Lý Đạo Thành nghe tin Phạm Tu thắng trận chỉ trong một khắc thì ngạc nhiên mãi không thôi. Nghe tin Thiên Gia Bảo Hựu ngang nhiên nổi lửa nấu cơm thách thức đối phương liền lấy làm lạ. Xưa nay chưa từng nghe có chuyện như vậy trong quân. Lý Đạo Thành nghe kẻ dưới nói đến thần khí gì đó của Phạm Tu nhưng bán tín bán nghi song không để tâm vì ông biết Phạm Tu không có ý đối địch với ông. Lý Đạo Thành lại bí mật cho hai thuyền chở lương đem tặng Phạm Tu. Nếu Phạm Tu mạnh lên chả phải ông sẽ có đồng minh hay sao?

Sau sự việc này, Lý Đạo Thành lại thêm tin vào lời Đại sư Nguyễn Minh Không. Chân Long, hổ tướng nhất định xuất hiện từ nơi ấy.

Thuyền chở lương quay về báo cho Lý Đạo Thành một tin khiến ông bắt đầu chú ý một cách nghiêm túc đến đội quân vô danh. Lần đầu tiên trong nhiều năm, Lý Đạo Thành bỗng có cảm nhận hình như… ông đã sai ở chỗ nào đó.

-“Chẳng lẽ… chẳng lẽ Bạch Hổ và Thanh Long thật đang trong quân Phạm Tu? Có thể lắm. Thiên Gia Bảo Hựu khuông phò nhà Lý, Lý Lệnh công thì không phải, Lý Long Xưởng cũng không vì Phạm Tu ghét những kẻ đại nghịch bất đạo. Như vậy chỉ còn có Long Trát là hậu nhân của Lý Nam Vương.”

Lý Đạo Thành trăn trở nhiều đêm.

-“Nếu Phạm Tu có ý thần phục nhà Lý không lý nào không dẫn binh về đây hợp quân mà cứ ở nơi thôn dã. Nơi này có nhiều người từng là thuộc tướng của ông ta. Mình với ông ta cũng có giao tình, thiện ý cũng đã rõ. Ông ta mà về thì Long Trát như hổ thêm cánh, dẹp bọn Tôn Trung Từ là chuyện thời gian. Ông ta còn chờ đợi điều gì đó, ở nơi ấy có gì để chờ chứ?”

Lý Đạo Thành chong đèn nghiền ngẫm, chợt ông nghĩ đến chuyện cũ.

-“Năm xưa trưởng Công chúa m·ất t·ích mà Phạm Quý phi bị thất sủng, đuổi ra khỏi cung về ở thái ấp. Trưởng Công chúa b·ị b·ắt cóc nhưng chẳng có kẻ nào đòi chuộc, trưởng Công chúa là nữ, cũng không kế thừa ngôi vị. Vậy thì… có kẻ nào ganh ghét đâu? Phi tần chẳng ai dại mà làm việc không đáng. Chỉ có một khả năng ấy là… trưởng Công chúa không b·ị b·ắt cóc mà được đem giấu đi có chủ đích. Tiên vương băng hà không thấy di chiếu, chẳng thấy ngọc tỷ truyền quốc, Thuận Thiên kiếm cũng biến mất. Những thứ ấy không thể bị trộm, trừ phi… trừ phi… không thể nào. Trưởng Công chúa nếu còn thì nay cũng mười tám, nếu Công chúa đang ở với Phạm Tu thì tất cả sẽ vỡ lẽ. Phạm Tu phò hậu nhân nhà Lý là khuông phò trưởng Công chúa!”

Nghĩ đến đây Lý Đạo Thành sợ đến run người nhưng dần trấn tĩnh.

-“Nếu là vậy cũng chẳng sao, Long Trát là anh, trưởng Công chúa em gái. Long Trát không có chân mệnh thiên tử nhưng… nếu là anh em thì tốt. Cần phải cho người dò la thêm.

Lý Đạo Thành không nhớ trưởng Công chúa tên huý là gì vì đã mười lăm năm trôi qua. Ông hỏi Long Trát thì được biết Công chúa tên huý Thiên Bình.



Một thời gian sau, Lý Đạo Thành nổi hết da gà khi hay tin trong quân Thiên Đức có nữ tướng tên Thiên Bình, con gái nuôi của Phạm Quý phi năm xưa và vừa hay tuổi cũng mười tám. Lý Đạo Thành không tin đó là sự trùng hợp nữa, nhất là khi thuộc hạ bẩm báo:

-Nữ tướng Thiên Bình này tuổi còn trẻ nhưng đã đứng đầu một đội tinh binh gồm mấy trăm nữ nhân. Bọn họ vô cùng thiện chiến, sở hữu binh khí lạ kỳ, có thể một địch mười và… bẩm Thái sư, toàn bộ nữ binh đều quấn khăn vàng trên đầu!

-Sao?

-Bẩm Thái sư, chủ tướng đứng đầu Thiên Đức quân tự xưng… Thiếu uý.

-Ngươi nghe đây, tất cả những gì thu thập được phải đào sâu chôn chặt. Những gì ngươi biết mà kẻ khác biết thì đất Vạn Xuân này sẽ dậy sóng, khó tránh khỏi mưa máu đâu.

-Thuộc hạ hiểu, Thái sư an lòng.

Lý Đạo Thành đã có được một phần câu trả lời, ấy là Phạm Tu sẽ trở thành sứ quân khuông phò trưởng Công chúa. Điều này ông không nói ra ngoài và đó là một quyết định đúng bởi cũng như Phạm Tu, Lý Đạo Thành hết mực phụng sự hậu nhân của Lý Nam Vương. Ông không thể hại được. Ngay như Long Xưởng, dù đại nghịch bất đạo, tư thông với phi tần của tiên vương mà ông cũng không muốn trừ đi.

Phận làm bầy tôi thật khó trăm bề!

Bên ngoài vùng kiểm soát của Thiên Gia Bảo Hựu là vậy.

Trở lại quân doanh Thiên Đức sau khi Duệ và Uyển Như trở về mang theo tin tức gia quyến binh sĩ sẽ sớm được sang sông cũng như việc Vũ Ninh vương hẹn cho sứ giả đến gặp chủ tướng Thiên Đức quân để bàn chuyện tiền bạc.

Trước khi Duệ và Uyển Như sang sông vài ngày thì Chương nhận được tin báo từ đội trinh sát của Nguyệt. Cổng chính gia trang nhà cự phú Cả Lụa đã treo cờ! Trên đó viết tên Nguyễn Gia Miêu, con thứ ba của ông Cả Lụa.

-Ồ! Chúng ta mới trả hết bạc vàng, tính cả lãi mà đã treo cờ sao?

-Đó có thể là một cái bẫy, thưa thầy! - Nguyệt nói.

-Bẫy thì đã sao?Chúng ta bây giờ tuy lực lượng chỉ bằng một phần tư, một phần năm của Lý Lệnh công chắc gì ông ta dám động binh. Em cũng biết thương nhân kiếm tiền không kiếm chuyện, họ ở ngoài sáng, ta trong tối.

-Tiếp theo chúng em cần làm gì, thưa thầy?



-Em nói chị Duệ viết thư gửi cho Gia Miêu, nói anh ta nếu thực lòng muốn tung hoành bốn bể thì đến điểm hẹn nào đó do em chọn, tự bịt mắt ngồi chờ rồi các em dẫn anh ta về đây.

-Nếu có kẻ theo dõi thì tính sao ạ?

-Cắt đặt người bá·m s·át gia trang, theo ngay khi anh ta rời nhà. Giả như có kẻ theo sau hãy dùng còi báo cho nhau rút. Em nói với chị Duệ viết rõ, nếu anh ta có ý khác thì nên từ bỏ đi vì chỉ cần một người trong đội của em b·ị b·ắt, nội trong nửa tuần trăng san phẳng gia trang, chó gà cũng không tha.

-Thầy làm thật ạ?

-Các em là người một nhà, lại chịu thiệt ở trong lòng địch quân, ta nhất định sẽ làm thế. Có vậy các em mới dám dấn thân chứ.

-Chúng em không có ý khác, thưa thầy.

-Ta biết, em cũng phải thường xuyên nhắc đội cẩn thận. May mắn không đến hai lần đâu em à.

Duệ viết thư đưa cho Nguyệt, Lượng cho hai người tháp tùng Nguyệt sang Siêu Loại. Tôn nhận thư đưa cho đồng đội đem đến cổng gia trang trao tận tay Nguyễn Gia Miêu.

Nguyễn Gia Miêu đeo tay nải đến điểm hẹn lúc chập tối, tự bịt mắt ngồi chờ đến khi có người đến bên cạnh hỏi:

-Canh mấy rồi nhỉ?

Gia Miêu đáp:

-Canh bốn!

Ngay sau đó có người cầm tay Gia Miêu dắt đi, bên cạnh và phía sau cũng có tiếng bước chân. Gia Miêu bị dẫn đi rất lâu, phải đến hơn một canh giờ. Đường đi qua ruộng ngô, ruộng sắn rồi leo dốc. Cứ chừng hai khắc kẻ dắt Gia Miêu đi lại thay đổi, khi thì bàn tay thô ráp của đàn ông, lúc là bàn tay trẻ nhỏ và có cả bàn tay mềm mại của con gái.

Trong suốt quãng đường đi Gia Miêu không hỏi gì, thi thoảng có người đưa nước cho uống.

Hết leo dốc cao lại vạch lá đi xuống, quanh vùng Siêu Loại chỉ có Linh Sơn cửu đỉnh. Ban đầu Gia Miêu nghĩ toán c·ướp đóng trại trên núi nhưng rõ là không phải. Giẫm lên gốc rạ thì biết là ruộng rồi có ánh lửa bập bùng, tiếng bước chân nhiều hơn.

-Bây giờ Miêu công tử có thể tháo khăn bịt mặt!

Gia Miêu làm theo và tròn mắt ngạc nhiên khi cô gái đứng trước mặt từng làm gia nô trong gia trang. Gia Miêu mau chóng hiểu ra cô gái này là nội ứng.

-Chủ tướng đang chờ anh, sẽ có người đưa anh đi.

-Chủ… chủ tướng?

Bấy giờ Gia Miêu mới ngó xung quanh, đây không rõ là ở đâu nhưng hẳn là không xa so với gia trang. Trăng chưa lên nhưng ngó trước nhìn sau, Gia Miêu nhận ra nơi này giống như một quân doanh.