Chương 569: Bè chuối trên sông
Dương Trường Huệ đứng trên soái thuyền nhìn những đốm lửa loé sáng trên nền trời bị mây đen che phủ rồi vụt tắt ở đằng xa. Kì này Dương Trường Huệ bằng mọi giá muốn đánh bại Yết Kiêu, chiếm lấy v·ũ k·hí quân Thiên Đức đang sử dụng. Qua các trận giao chiến lớn nhỏ, Dương Trường Huệ nhận thấy thứ hoả khí đối phương dùng khi giao tranh vượt trội về uy lực, tầm xa, khả năng sát thương. Nếu chiếm được hoả khí và bắt được Yết Kiêu, con đường quan lộ của Dương Trường Huệ sẽ lên nhanh hơn diều gặp gió. Quân binh Đại Vũ trang bị hoả lực chính là Song thủ pháo. Dương Trường Huệ nắm quân địa phương, trọng binh chỉ được trang bị hạn chế loại đạn đặc biệt bắn ra từ Song thủ pháo, quả đạn nổ gây sát thương hoặc gây cháy trong khi binh sĩ của đối phương đã được trang bị quả nổ nhỏ cận chiến tương đương với trọng binh Đại Vũ.
Giao chiến với binh mã Giao Châu, một đám man di ô hợp, thiếu tổ chức, Dương Trường Huệ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, mọi hiểu biết trước đó đảo lộn hết thảy.
Binh mã Giao Châu, cụ thể là Thiên Đức, có kỷ luật tốt, tiến thoái vô cùng trật tự. Theo quân tế tác thu thập, các tướng chỉ huy Thiên Đức phần lớn đều rất trẻ. Dương Trường Huệ vốn nghĩ đám mặt búng ra sữa hăng tiết vịt bị thua dăm ba trận sẽ nản chí nhưng sự thật trên chiến trường dội cho Huệ một gáo nước lạnh. Thiên Đức thay vì sợ hãi những cánh diều lại mau chóng tìm ra cách khắc chế vô cùng giản đơn là dựa vào thời tiết. Điều đó trái ngược hoàn toàn với những gì Dương Trường Huệ trải qua khi chinh phục Vân Nam quốc. Binh mã Vân Nam quốc trông thấy diều là thần trí hoảng loạn, đụng trận là tan. Dương Trường Huệ nhận định, sở dĩ bọn Yết Kiêu không hề nao núng là bởi trong tay có hoả khí mạnh.
Theo tin tức tình báo tự thu thập và Tô Trung Từ cung cấp, Dương Trường Huệ đặc biệt lưu tâm trọng binh của Thiên Đức đang nằm trong tay Phạm Tu, lão tướng tiền triều. Tuy nhiên, chiến sự đã kéo dài hơn 2 tháng mà trọng binh Thiên Đức vẫn ở phương Nam xa xôi và dường như không có ý định kéo về tương trợ. Dương Trường Huệ khẳng định thống lĩnh ba quân Thiên Đức, tức Vạn Thắng vương, vô cùng tin tưởng những đội quân còn lại. Dương Trường Huệ có biết trong tay Vạn Thắng vương còn một quân cờ bí mật mang tên Phạm Bạch Hổ, một tướng trẻ thống lĩnh hoả khí hạng nặng. Huệ đã cho quân dò la tin tức và tỏ ta thất vọng khi biết rằng lần gần nhất Vạn Thắng vương cho Phạm Bạch Hổ xuất trận là trong cuộc chiến vây hãm thành Tam Đái. Tuy vậy, tại cuộc vây hãm ấy, công trạng của Phạm Bạch Hổ ít được nhắc đến.
Phạm Bạch Hổ đang ở đâu? Phải chăng ở trong đội hình trọng binh của Phạm Tu? Hay là lực lượng đã bị chia nhỏ ra các nơi nên Vạn Thắng vương nhất thời chưa thể tung Phạm Bạch Hổ vào trận? Tất cả các thắc mắc sẽ có lời giải khi bắt được Yết Kiêu bởi Yết Kiêu là một trong số các tướng thân tín dưới quyền Vạn Thắng vương và nắm giữ lực lượng thủy quân.
- Báo! Thưa Thống soái, tiền quân xin lệnh.
Binh sĩ cấp báo cắt ngang dòng suy tư của Dương Trường Huệ.
- Phía trước có nhiều bè tre nhỏ đốt đuốc giăng ngang sông, Hô tướng quân nghi mưu kế của quân man nên đã dừng thuyền.
- Có bao nhiêu bè? - Dương Trường Huệ hỏi.
- Dạ bẩm, dựa vào ánh đuốc thì không dưới trăm bè. Chúng giăng ngang nhiều lớp so le khiến chiến thuyền khó vượt qua.
- Cảnh giới nói sao?
- Dạ bẩm, trời tối, tầm nhìn hạn chế. Quân cảnh giới không phát hiện binh mã trên những bè tre. Hai bên bờ cũng không có động tĩnh nào đáng nghi ạ.
- Nói Hô tướng quân đưa khinh thuyền lên thá·m s·át cẩn thận xem chúng giở quỷ kế gì.
Hô Diên Tán chỉ huy đạo thuỷ binh tiên phong điều 5 khinh thuyền vượt lên trên đội hình tiếp cận những bè tre ở giữa dòng. Quân của Hô Diên Tán không phát hiện bất kì bóng người nào trên các bè tre, bè chuối đang nổi dập dềnh. Mỗi bè có đặt liếp tre hình trụ cao chừng 3 thước quây quanh vật gì đó. Quân sĩ chèo sát mấy bè gần nhất kiểm tra kĩ hơn, ngó vào liếp quây hình trụ thì lấy làm lạ bởi bên trong chẳng có gì đặc biệt ngoài ngọn đuốc nhỏ đang cháy dở buộc bên cạnh một cái sọt tre. Một quân sĩ thử nhấc sọt tre lên xem có giấu thứ gì hay không, song chẳng phát hiện vật lạ. Kiểm tra thêm hàng chục bè tre, bè chuối khác cũng y chang như vậy. Sở dĩ các bè không trôi theo dòng nước là bởi chúng được chằng buộc với nhau bằng dây chão. Các bè gần bờ buộc dây chão vào cột tre đóng ngầm dưới bờ sông.
Hô Diên Tán nghe binh sĩ báo cáo tình hình tỏ ra bực dọc, mặt nhăn như khỉ ăn ớt, quát rằng:
- Bọn man di định nhát ma, cản đường tiến của chúng ta đây mà!
Dứt lời, Hô Diên Tán lệnh cho các thuyền tiến lên, dùng câu liêm móc dây chão lên chặt đứt hết lượt khiến các bè trôi dạt theo dòng nước về phía hạ nguồn. Chứng kiến cảnh ấy, Hô Diên Tán nhếch miệng cười khinh bỉ:
- Bọn man di thật ngu muội, chúng nó định giăng bè đốt đuốc để xem binh lực của ta đông hay không ư?
Tại trung quân, Dương Trường Huệ hay tin các bè tre chẳng có gì bên trong bèn sinh nghi, song nhất thời chưa thể lí giải m·ưu đ·ồ của đối phương.
- Dưới trướng Yết Kiêu có một lão tướng họ Cao người Tế Giang. - Dương Trường Huệ nói với tả hữu. - Ông ta từng được mệnh danh là Thủy Sư Đô đốc thống lĩnh thủy quân xứ ấy. Người man di chúng ta có thể xem thường nhưng trong số bọn họ tất có những kẻ kiệt xuất hơn người. Mau dặn Hô tướng quân cẩn trọng kẻo trúng kế. Chẳng lẽ bọn chúng phí công làm bè đốt đuốc chỉ để cản đường tiến của ta ư?
Hô Diên Tán tuân mệnh nhưng để ngoài tai bởi hàng trăm bè tre, bè chuối đang trôi vô định. Hàng chục khinh thuyền vượt lên trước đội hình phá bỏ trận địa bè của đối phương vô cùng dễ dàng.
- Bẩm Thống soái! - Quân sĩ lại báo cáo với Dương Trường Huệ. - Cảnh giới quân trên cao báo rằng có rất nhiều bè, dễ phải đến dăm bảy trăm cái xếp theo hình vuông hệt như bàn cờ. Hô tướng quân đã phá bỏ được một phần ba.
- Sao chúng giăng bè nhiều như vậy để làm gì nhỉ?
Dương Trường Huệ chau mày, chắp hai tay sau lưng đi lại quanh cái bàn nhỏ. Diêu Bình Trọng, Phó tướng của Dương Trường Huệ đứng ra nói:
- Thưa Thống soái, mạt tướng nghĩ đến một khả năng chẳng biết có phải hay không.
Dương Trường Huệ dừng bước, quay trở lại chỗ ngồi chờ đợi Diêu Bình Trọng nêu ý kiến.
- Mạt tướng từng nghe bọn Yết Kiêu có thể lặn dưới nước nửa canh giờ không cần ngoi lên lấy hơi. Phải chăng chúng ẩn mình dưới làn nước sâu chờ trung quân ngang qua mới ngoi lên đánh?
Dương Trương Huệ cười khẩy:
- Ta có nghe nhưng Đại tướng quân không nên tin vào lời đồn đãi của bọn man di. Chúng nói vống lên đó thôi, làm gì có người nào nín hơi lặn được nửa canh giờ đâu. Chúng lặn được một khắc là ta đã ngả mũ bái phục chúng rồi.
Diêu Bình Trọng trầm ngâm một chút, lại nói:
- Chúng cùng lúc giăng mấy trăm bè, các bè đầu tiên không đặt bẫy hòng khiến ta lơ là phòng bị. Các bè sau chúng đặt bẫy nào đó, mạt tướng nghĩ khả năng này rất cao đấy ạ.
Dương Trương Huệ đưa tay bóp nhẹ hai bên thái dương suy tư giây lát. Huệ nhíu mày nhìn Diêu Bình Trọng gật gù mà rằng:
- Ông Phó Thống soái nói có lý. Bọn man di có loại hoả khí tương tự chúng ta, nếu chúng đặt hoả khí lẫn trong các bè chằng buộc trên sông sau đó cho thủy binh lặn dưới nước chờ thuyền của ta đi vào giữa đám bè sẽ điểm hoả. Trời tối là đồng minh của ta, cũng là lợi điểm cho chúng.
Dương Trường Huệ liền gọi binh sĩ:
- Mau truyền lệnh cho Hô tướng quân tạm ngưng tiến quân, dùng khinh thuyền rà soát một lượt rồi hãy tiến cũng không muộn.
Huệ vừa dứt lời bỗng có mấy t·iếng n·ổ từ tiền quân vọng lại. Quân tướng ào ra ngoài khoang thuyền đứng trông, nhất thời chưa thể đoán định được âm thanh có phải từ tiền quân vọng đến hay không.
Một khoảng lặng tương đối ngắn trôi qua. Ngay sau đó liên tục những tiếng đì đùng từ xa vọng đến.
- Báo! Hô tướng quân đụng mai phục của địch dưới sông ạ.
Dương Trường Huệ quát lớn:
- Truyền lệnh Hô Diên Tán lui binh, địch ẩn náu dưới các bè, tuyệt không được khinh suất!
Quân cảnh giới trên những cánh diều cầm trên tay mấy ngọn đuốc khua khoắng theo quy ước báo hiệu tiền quân lui binh.
Hô Diên Tán hoang mang tột độ, chẳng chờ đến lúc thấy lửa hiệu mới hạ lệnh quân tiên phong tạm dừng và lui về sau hàng trăm trượng.
Quả nhiên trong hàng trăm bè tre, bè chuối kia, quân Thiên Đức đã đặt chất nổ lên một số bè, chờ tiền quân Hô Diên Tán tiến quân vào quãng giữa trận địa bè, thuỷ quân Yết Kiêu ẩn mình dưới làn nước đen ngòm ló đầu lên khỏi mặt nước quan sát sau đó lặng lẽ đẩy các bè chứa chất nổ về giữa dòng, điểm hoả dây cháy chậm rồi lặn mất.
Chưa đầy một tuần trà, đội hình tiên phong của Hô Diên Tán r·ối l·oạn, hàng chục thuyền bị hư hỏng bên mạn, vài chục binh sĩ b·ị t·hương. May thay chỉ có hơn hơn mười binh sĩ của Hô Diên Tán t·hiệt m·ạng. Hô Diên Tán neo thuyền, sai quân kiểm tra, phá bỏ tất cả các bè còn lại. Công việc này khiến đại quân Dương Trường Huệ phải dừng chân đến tảng sáng.
Trong lúc đại quân dừng giữa dòng Hát Giang, hậu quân của Dương Trường Huệ cũng bị hàng chục bè chuối, bè tre nhỏ theo dòng nước lặng lẽ trôi vào đội hình. Bằng cách nào đó, thủy binh Yết Kiêu điểm hoả khiến các bè p·hát n·ổ. Thương vong do các bè gây ra không đáng kể nhưng khiến tinh thần ba quân của Dương Trường Huệ có phần nao núng.
Yết Kiêu chỉ dùng một trung đội để cầm chân đại quân của Dương Trường Huệ trong 4 canh giờ.
Trong phần còn lại của cuộc hành quân, tướng sĩ dưới trướng Dương Trường Huệ, đặc biệt là Hô Diên Tán, vô cùng cảnh giác với những bè chuối trôi dập dềnh trên dòng Hát Giang. Nguyên ngày hôm đó thuỷ quân Đại Vũ không tiến được bao xa bởi quân tiên phong của Hô Diên Tán mất nhiều thì giờ phá bỏ thêm 3 trận địa bè chuối giăng ngang sông. Bản thân Hô Diên Tán cũng mệt phờ dù chưa trông thấy bóng dáng thuỷ quân đối phương.
Đêm ngày thứ hai của cuộc hành binh, thảng hoặc Dương Trường Huệ nghe tiếng đổ, khi thì ở phía tiền quân vọng đến, lúc sau hậu quân lại báo có ánh đuốc lập loè như ma trơi nơi đầu nguồn kèm theo vài t·iếng n·ổ vang như sấm giữa dòng khiên ba quân luôn phải đề cao cảnh giác. Nhận ra ý đồ của Yết Kiêu, Dương Trường Huệ cười nhạt:
- Xem ra ta vẫn chưa đánh giá đúng bọn man di này. Chúng cản địa ta, dùng lực lượng nhỏ, hư hư thực thực quấy phá trước sau. Nếu ta lơ là sẽ nhận quả đắng, còn như căng mắt ra trông thì ba quân sinh mệt mỏi.
Diên Bình Trọng bèn đưa kế sách:
- Thưa Thống soái! Chi bằng ta bảo Hô Diên Tán đem một khinh thuyền vượt hẳn lên trước tiền quân, dùng câu liêm, móc sắt rà mặt nước kéo hết các bè chúng giăng về phía hạ lưu. Giả như chúng có phục binh bám theo bè cũng chỉ thiệt một thuyền mà thôi.
Dương Trường Huệ cho là diệu kế. Hô Diên Tán làm theo, nhờ đó dễ dàng vượt qua các bè chuối quân Thiên Đức này giữa sông. Nửa buổi ngày hôm sau nữa, nhằm ngày 26 tháng 5, Hô Diên Tán đụng với Trung đoàn Long Vũ của Phạm Chiêm. Binh lực hai bên ngang ngửa, giao chiến ác liệt trong gần 2 canh giờ. Dương Trường Huệ điều trung quân nhập trận, Phạm Chiêm lui binh về hạ lưu. Trong trận thuỷ chiến, binh sĩ Long Vũ dùng hoả hổ, ĐB32M1 và lựu đạn tre khiến hơn ba trăm binh sĩ của Hô Diên Tán t·ử t·rận, hơn bốn trăm bị bỏng mất sức chiến đấu. Hô Diên Tán bị cháy và hư hỏng hai mươi chiến thuyền, Phạm Chiên chìm mất 7 cái lớn nhỏ. Hơn hai trăm binh sĩ Long Vũ t·hương v·ong trong trận chiến. Đây có thể xem là một chiến thắng của Phạm Chiêm trước Hô Diên Tán.