Chương 568: Thưởng trà ngắm trăng khuyết
Chương ngồi bên ấm trà tận hưởng những cơn gió không ngừng hắt lên từ mặt nước mênh mông thổi bay đi cái nóng oi ả của mùa hè. Cảnh vật bốn về chìm trong màn đêm yên tĩnh, tuyệt không có một ánh đuốc. Dưới sông khuya, những con đò nhỏ lặng lẽ khua nước đưa người qua lại.
Chỉnh dây đàn guitar thêm vài lần, Chương vừa đánh đàn vừa nghêu ngao hát thả hồn theo mây gió.
“… em thơ như mùa xuân đầu, nối dài đêm thâu. Anh là mùa thu cho em mơ màng, anh làm lời ru quấn quýt bên nàng. Em đi thiết gì thu vàng, tiếc gì xuân sang. Còn thương nhớ nhau về thắp sao trời…”
Đàn guitar là nhạc cụ hoàn mới mà Chương đã nhờ các nghệ nhân làm giúp theo lời mách của anh. Cây đàn hoàn thành thì nhanh mà Chương chưa có nhiều thời gian để trải nghiệm. Đêm nay cảnh khuya tĩnh mịch, trận chiến đã bắt đầu ở đâu đó trên dòng Hát Giang, Chương gạt bỏ tất cả công việc sang một bên ngồi một mình chờ đợi tin tức ba quân báo về.
- Đại Vương! Đêm đã khuya rồi! Tin quân tình phải sớm mai mới có. Ngài nên tranh thủ chợp mắt vì chiến cuộc còn dài, sức khoẻ của Đại Vương rất quan trọng.
Quan Lam Giang ngồi bên cạnh hầu từ tối, lặng yên nghe những bài hát lạ của Chương. Chương dựng cây đàn sang một bên vuốt nhẹ một lượt tạo ra thanh âm trầm bổng. Anh đứng dậy vặn vẹo lấy vài cái, trông xuống dòng sông hiền hoà trước mặt, nơi những bóng thuyền vẫn dọc ngang không ngừng.
Chương chợt hỏi Lam Giang:
- Từ đây sang huyện Hát chẳng bao xa, em có nhớ nhà không?
- Dạ cũng có đôi lúc ạ.
- Quan lão gia đã về thành Sơn Tây còn huynh trưởng của em đang trên lưng ngựa tung vó ở đâu đó trên đất Tích Lịch. Trong cuộc chiến này họ Quan đóng góp nhiều công sức và tiền của. Em theo ta đã ngót một năm, thức khuya dậy sớm. Sau đận này ta sẽ cho em về thăm nhà.
- Tạ ơn Đại Vương đã quan tâm. Hoàng hậu đã giao cho em trọng trách chăm sóc ngài. Chờ khi Hoàng hậu và phi tần hồi phục sức khoẻ sau khi vượt cạn em mới dám xin.
Chương khẽ thở dài thả mình ngồi xuống, anh ra hiệu cho Quan Lam Giang ngồi xuống ghế bên cạnh. Anh nói:
- Từ dạo Tết đến giờ ta bận sớm tối, có đôi lúc muốn nói chuyện riêng với em song lại quên béng mất, tệ quá.
- Đại Vương có gì chỉ dạy xin ngài nói với em. Em mới hầu hạ ngài chưa được bao lâu nên còn nhiều chỗ chưa chu toàn, xin ngài rộng lòng.
Chương bật cười, phẩy tay bảo rằng:
- Ta không có điều gì trách cứ em.
Gác chân lên cạnh bàn, ngả người tựa vào ghế, Chương ngước nhìn bầu trời đầy mây đen che khuất vầng trăng khuyết cuối tháng. Ngoảnh sang nhìn Lam Giang với ánh mắt trìu mến, Chương nói:
- Ta áy náy vì chưa làm được gì cho em mà em lại không tiếc tấm thân ngọc ngà. Bấy lâu nay ta định nói chuyện ấy mà thực không biết bắt đầu từ đâu.
Quan Lam Giang nghe vậy vội quỳ xuống:
- Xin Đại Vương đừng bận tâm chuyện nhỏ ấy ạ. Em không mưu cầu điều gì. Ngài lo việc quốc gia đại sự, an nguy của ngài là an nguy của nước. Việc em làm nào có đáng để ngài bận tâm.
Chương nhoài người tới khẽ kéo Lam Giang đứng dậy. Giọng anh nhẹ nhàng:
- Đối với ta việc nước thực quan trọng nhưng với một người con gái, trinh tiết ví như ngàn vàng, cũng quan trọng lắm chứ. Em ngồi lên đây.
Chương vỗ nhẹ lên bàn nhỏ trước mặt. Quan Lam Giang lúng túng, mãi mới dám ngồi. Chương lại gác chân lên cạnh bàn, ngả người ra sau ngước lên nhìn bầu trời mà rằng:
- Quanh ta quả thật có nhiều mỹ nhân nhưng em cũng biết rồi đấy, ta không dùng vị trí của ta mà gọi bừa ai đó. Nữ nhân hầu cận ở làng Vạn Xuân tự do yêu đương, họ lấy ai họ ưng. Ta muốn trai gái đến với nhau vì yêu thương nhau chứ không phải vì quyền lực hoặc danh lợi. Muốn là muốn vậy nhưng thực khó làm sao.
Quan Lam Giang ngập ngừng nói:
- Thưa ngài, chuyện đó nữ nhân ở điện Hưng Quốc đều tỏ. Chính bởi thế các chị thêm phần kính nể ngài, không phải vì ngài là quân vương một cõi mà vì ngài thực là nam nhân tử tế, đường hoàng. Ngài không gieo cho nữ nhân nào hi vọng. Hoàng hậu đã dạy em như vậy, Thần phi cũng có nói với em tương tự.
Chương thẳng thắn hỏi:
- Vậy ta hỏi em với tư cách một nam nhân, em hi vọng gì ở ta?
Một khoảng lặng ngắn ngủi, mười ngón tay của Quan Lam Giang đan vào nhau, cô gái nhất thời bối rối. Chẳng thể để Chương chờ đợi lâu, Quan Lam Giang ngập ngừng:
- Em cũng muốn được trở thành người của ngài nhưng… nhưng nếu ngài không ân sủng thì em cũng không trách nửa lời thưa Đại Vương. Hoàng hậu có dặn em, mỗi khi ngài căng thẳng phải giúp ngài. Em… em luôn sẵn sàng.
Chương bật cười, anh khẽ lắc đầu rồi đổi tư thế ngồi ngay ngắn, vỗ nhẹ lên đùi. Quan Lam Giang hiểu ý liền đổi chỗ ngồi.
- Năm nay em mới đôi chín, độ tuổi đẹp nhất của một người con gái. Em trao thân cho người ta, dù em tự nguyện nhưng gần nửa năm trời người ta chẳng đoái, em thấy sao?
Quan Lam Giang chẳng biết nên đáp ra sao. Chương lại hỏi:
- Vậy nếu ta không ân sủng em nữa, em sẽ thế nào?
- Dạ… thế nào là thế nào ạ?
- Em có muốn ta gả em đi không?
Quan Lam Giang giật mình định quỳ sụp xuống bật khóc khiến Chương lúng túng.
- Xin Đại Vương đừng gả em đi. Ngài cho em được hầu hạ ngài, em không đòi hỏi gì cả. Tấm thân em đã trao cho ngài, em không cam tâm để kẻ khác đụng vào. Em xin…
- Đứng lên nào, người con gái của ta không quỳ như vậy, đứng dậy.
Quan Lam Giang đứng lên, nước mắt lưng tròng. Chương than trách:
- Ngoại trừ Thiên Bình và Uyển Như muốn có ta cho bằng được ra thì nàng nào cũng cam chịu chờ đợi. Nào… thôi đừng khóc. Mau ngồi xuống đây với ta.
Chương kéo Quan Lam Giang ngã vào lòng, cảm nhận toàn thân cô gái run rẩy theo tiếng nấc nghẹn. Anh mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc mây, khẽ hôn nhẹ một cái và nói:
- Sơn Tây là vùng trọng yếu, mai này cũng cần con cháu họ Mạc trấn giữ. Ta như mọi người, chỉ có hai chân hai tay. Thời gian dành hết cho việc nước nên nuôi dạy con cái đều phó thác cho đàn bà. Em hiểu ý ta chứ?
Quan Lam Giang khẽ gật. Chương lại nói:
- Mỗi người biết đủ, anh em trong nhà trên dưới nhường nhịn bảo ban nhau vì cái chung thì kẻ thù không bao giờ có thể nhòm ngó.
- Hoàng hậu và Thần phi có dạy em như vậy, em ghi nhớ trong lòng.
- Vậy em muốn ở bên ta vì Hoàng hậu căn dặn ư?
Quan Lam Giang lại lắc đầu mà không đáp. Chương nhỏ nhẹ:
- Đợt tới về thăm nhà em nhớ lựa lời nói với Quan lão gia, dòng họ Quan muốn nhiều đời sau lưu danh sử sách cứ một lòng tận trung với nước, tận hiếu với bách tính. Tiền bạc là vật ngoài thân, một mai nằm sâu dưới ba tấc đất cũng chẳng thể đem theo. Còn như… ỷ thế có em được ân sủng mà làm càn thì ta cũng không vì thế mà nương tay đâu, em hiểu chứ?
Quan Lam Giang liền nói:
- Ái phi, Quý phi và chị Nhã Lâm mấy lần dặn em chuyện ấy. Nhất là sau chuyến thăm của Lâm lão gia hồi Tết. Em ghi nhớ ạ.
Chương tỏ ra ngạc nhiên:
- Ồ! Như vậy là các nàng nhà ta đều biết bảo ban nhau đấy chứ nhỉ?
- Nhà họ Lâm ra sức ủng hộ ba quân tiến về phương Nam. - Quan Lam Giang nói. - Họ sẽ thu nhiều lợi ích từ việc ấy một cách đường đường chính chính. Chị Nhã Lâm từng bảo, công danh, tước vị, bổng lộc do Đại Vương ban tặng, ngài cho mà có. Nếu có ý phản nghịch, có m·ưu đ·ồ riêng thì chỉ một cái phẩy tay của ngài tự nhiên mọi thứ sẽ tan như bọt nước.
Chương nheo mắt nhìn Quan Lam Giang tủm tỉm cười:
- Xem ra em rất thông minh. Mỗi khi nói về chính trị thì đôi mắt em rất sáng và cũng nói lưu loát. Em nên bày tỏ ý kiến nhiều hơn.
Quan Lam Giang đỏ mặt, điệu bộ lóng ngóng.
- Bây giờ đã canh mấy?
Quan Lam Giang cũng không có khái niệm thời gian vì nhiều lẽ, nhất là lúc này. Dương Yên Thư nghe tiếng Chương hỏi thêm lần nữa thì từ xa bước lại đáp:
- Dạ thưa, đã đầu canh Ba ạ.
Quan Lam Giang thẹn đỏ mặt không biết nên đứng dậy hay ngồi im trong lòng Chương, cô gái chọn cách nhắm tịt mắt lại. Chương chỉ ghế bảo Dương Yên Thư hãy ngồi xuống. Dương Yên Thư ngồi thẳng lưng bất động như pho tượng.
- Từ nãy em có nghe câu chuyện giữa ta và Quan đại phu chứ?
- Dạ thưa có ạ.
- Em nghĩ sao?
- Bẩm Đại Vương, được Đại Vương sủng hạnh là phúc phần tổ tiên dày công để lại cho Quan đại phu. Em mừng cho cô ấy.
Chương nhăn mặt hỏi:
- Em ở làng Vạn Xuân cũng được một thời gian, vậy em có từng hi vọng lọt vào tầm nhìn của ta không?
- Thưa Đại Vương, mạng của em và nhà họ Dương nhờ có ngài mà nhặt lại được. Họ Dương một lòng trung thành với ngài.
Chương gạt đi:
- Ta hỏi em cơ chứ Dương lão gia và Vũ Thư ta nào có nghi hoặc gì.
- Xin Đại Vương không trách tội em mới dám tỏ.
Chương gật đầu:
- Đêm nay ta gạt đại sự sang một bên cho đỡ nhức đầu. Ta muốn hiểu thêm tâm tư nguyện vọng của những người kề cận sớm tối.
Dương Yên Thư hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí để bày tỏ:
- Nếu không được Đại Vương ân sủng thì em sẽ ở giá. Em đã thề như vậy.
Chương giật mình hỏi lại:
- Sao có thể?
- Dạ, Dương Yên Thư đ·ã c·hết từ lúc dám hành thích Thần phi. Em bây giờ chỉ có tâm nguyện vì Đại Vương mà không ngại nguy nan. Mạng của em do ngài vớt được.
Chương lại thở dài:
- Vậy nếu ta gả em đi thì sao?
- Nữ nhân Vạn Xuân tự do yêu đương, ngài cấm việc ép gả nên ngài sẽ không gả em đi.
Quan Lam Giang nghe vậy liền mở tròn mắt nhổm dậy hỏi Dương Yên Thư:
- Thật thế hả chị?
Dương Yên Thư vẫn ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên đầu gối đáp lời Quan Lam Giang.
- Thưa Quan đại phu, từ hồi còn ở huyện Thiên Đức, Đại Vương khuyến khích nữ nhân tự do tìm hiểu và yêu đương. Sau khi lên ngôi, ngài đã cấm việc ép gả. Hội phụ nữ Thiên Đức vẫn thường ca tụng việc ấy.
Chương lắc đầu cười khổ. Chương nhớ mọi khi Yên Thư và Lam Giang chị chị em em, nay vừa thấy Lam Giang ngồi trong lòng Chương, Yên Thư lập tức đổi giọng. Một chi tiết nhỏ vậy thôi cũng thể hiện Dương Yên Thư khôn khéo. Chương ngẫm lại 5 nữ nhân của mình, thêm Lam Giang là 6, đều có xuất thân chẳng tầm thường, được nuôi dạy tử tế.
Chương kéo nhẹ Quan Lam Giang ngả đầu vào ngực, anh ngoảnh nhìn cô gái họ Dương vẫn đang ngồi đó, nhớ lại lần đầu gặp mặt thì cô gái này mồm miệng không vừa.
Trăng khuya đã tỏ, ba người lặng im theo đuổi những suy nghĩ riêng. Chương ngắm cô gái thắt đáy lưng ong họ Dương một hồi, bảo cô đứng dậy xoay một vòng.
- Em có thể ngồi ở đây nếu em muốn.
Dương Yên Thư lập tức ngồi ghé lên cạnh bàn trước mặt Chương để anh ngắm.
- Còn phải 2 canh giờ nữa mới có tin tức! Ta nghĩ nên dành thời gian quý giá để vui vẻ cùng mỹ nhân. Yên Thư! Em nghĩ thế nào nếu đêm nay ta muốn em ngủ cùng?
Dương Yên Thư đáp:
- Tổ tiên bảy đời nhà họ Dương phù hộ cho em. Thưa Đại Vương… dạ… nếu được hầu hạ ngài, em xin phép được đi tắm.
- Lại đây! Ta còn một vòng tay trống trải.
Dương Yên Thư dường như chỉ chờ có vậy sà vào lòng Chương. Một lúc ôm hai mỹ nhân toàn tâm toàn y với mình, Chương chợt nghĩ một bên là giang sơn, một bên là mỹ nhân chẳng thể bỏ bên nào cả.
- Thưa Đại Vương, chúng em hầu hạ ngài ngay ở đây sao?
Chương đang nhắm mắt tận hưởng chợt nghe Yên Thư hỏi vậy, còn chưa kịp đáp. Yên Thư đã nói thêm:
- Trăng thanh, gió mát và mỹ nhân. Chỉ cần Đại Vương muốn ạ.
- Ồ! Lỡ đâu binh sĩ nhìn thấy thật không hay lắm đâu.
Dương Yên Thư liền đứng đậy rảo bước nhanh về phía sau. Chương đoán cô nàng gặp bọn Vi Thọ Kỳ dặn dò. Chương bỗng cảm thấy thú vị với cô nàng họ Dương, quả nhiên chị em họ nên có nét giống nhau về tính cách.
- Đại Vương! - Quan Lam Giang thủ thỉ. - Đã hơn hai tháng ngài không đụng đến mỹ nữ. Ngài phải cẩn trọng.
- Quan đại phu! Chả phải em sẽ đảm trách sức khoẻ của ta sao? Ta hứa sẽ nhẹ nhàng.
Thưởng trăng, thưởng trà, thưởng hai mỹ nhân quả nhiên làm quân vương lắm chỗ lợi.