Chương 534: Oan hồn binh sĩ trận vong
Đêm ấy Chương đặt chân lên đất huyện Vũ Ninh, chàng Trung đội trưởng dẫn lối đến trạm kiểm soát của quân doanh bờ Nam. Chỉ huy quân doanh nhận nhiệm vụ đưa thượng cấp về thành Bát Vạn. Trăng sáng vằng vặc soi tỏ lối cho ba mươi người thong dong chẳng cần đốt đuốc. Mỗi khi sắp qua một làng, quân dẫn đường sẽ đốt đuốc thúc ngựa vượt lên trước bắt liên lạc với tuần binh chốt giữ ở đầu làng đó. Huyện Vũ Ninh thuộc quyền kiểm soát một thời gian dài nên quy củ, nề nếp hơn hẳn, an ninh thắt chặt, không lo t·rộm c·ắp. Chương cưỡi ngựa qua cổng các làng đều trông thấy ba người tuần binh ở cửa điếm canh đứng nghiêm giơ tay chào. Họ chỉ biết thượng cấp đang tuần tra kiểm soát. Điếm canh có cột cờ Thiên Đức quân, gần đó treo mấy cái chiêng. Giả như có động, tuần binh gõ chiêng liên hồi, chả mấy chốc mà cả làng vác theo đòn gánh, gậy gỗ đổ ra.
Huyện Vũ Ninh cũng như các huyện thuộc phủ Thiên Đức, Tế Giang… cấm tuyệt đối bách tính cất trữ đao kiếm. Đêm hôm quân tuần tra bắt được người có hành tung đáng nghi, giắt theo binh khí dù chưa thực hiện hành vi phạm tội cũng bị quy vào tội m·ưu đ·ồ t·rộm c·ắp hoặc g·iết người. Nhiều làng Chương đi qua, trâu bò của dân buộc đầy ngoài luỹ tre chẳng lo t·rộm c·ắp. Trâu bò đều có đeo số hoặc viết mực trên thân để biết của nhà ai. Dù luật Thiên Đức phạt tội g·iết người rất nặng nhưng t·rộm c·ắp b·ị b·ắt tại trận, dân làng có hùa vào đ·ánh c·hết cũng chẳng biết trị tội ai. Kẻ trộm cũng vì thế mà tởn. Thứ nữa, các tài sản như trâu bò, nghé, lợn… có trộm được cũng khó tiêu thụ. Trâu bò muốn xẻ thịt phải có giấy xác nhận của làng, muốn đem bán sang nơi khác phải có xác nhận của người giữ trọng trách an ninh tại làng. Tất cả trâu bò đem bán k·hông r·õ n·guồn g·ốc đều bị tịch thu, người bán bị quy vào tội t·rộm c·ắp. Luật lệ là vậy nhưng hiếm khi phải áp dụng bởi dắt trâu đem bán ban ngày đã khó huống chi ban đêm.
Chương rất vui vì thành quả anh nhìn thấy và mong các vùng như Sơn Tây, Vĩnh Yên cũng sớm được như vậy.
Có thể thấy ở những vùng mới kiểm soát, quân Thiên Đức duy trì các trại quân dã chiến hoặc đóng giữ ở các điếm canh đê, canh đồng một trung đội bộ binh vệ tinh. Còn như các vùng ổn định, vùng lõi thì việc đảm bảo an ninh thôn xóm giao hẳn cho dân binh địa phương do lực lượng công an phụ trách. Mỗi huyện có một tiểu đoàn địa phương đóng phân tán, các đơn vị cấp đại đội đóng giữ tại một vị trí thuận lợi, chia thành 3 trung đội thành thế chân kiềng, mỗi trung đội như vậy cách nhau khoảng 4 đến 6 dặm, đảm bảo kiểm soát cả huyện và có mặt ở nơi cần thiết, tối đa nửa canh giờ, kể từ khi nhận lệnh.
Xa xa, xóm làng im lìm sau những luỹ tre, 5 tiếng trống canh theo gió vọng đến nghe rõ mồn một. Dưới ánh trăng thanh, gió thổi không ngừng, nhìn bốn bề, cánh đồng lúa ngút ngàn dập dờn, xanh thẫm một màu đại dương. Chương chợt dừng ngựa ngoái nhìn xung quanh, dường như có thứ thanh âm kì lạ thoảg qua tai anh, nghe như xa nhưng lại rất gần. Đoàn người ngựa đi thêm một quãng, Chương bỗng nghe như tiếng sáo diều từ đâu đó vọng đến, anh hỏi:
- Còn bao lâu nữa đến thành Bát Vạn?
Quân dẫn đường liền thưa:
- Báo cáo thủ trưởng, chừng non nửa canh giờ ạ. Đi thêm độ một tuần trà, thủ trưởng sẽ trông thấy ánh đèn trên lâu gác thành Bát Vạn.
Tiếng vó ngựa lộc cộc, gần đến gò đất ven đường cỏ cây um tùm, Chương lại nghe tiếng sáo diều ngày một rõ. Bất giác Chương nhớ lúc thơ ấu có vài lần chạy theo mấy anh thanh niên thả diều ở ngoài cánh đồng làng. Vào mùa hè các anh hay thả sáo diều, nhất là những đêm sáng trăng.
Tiếng sáo diều bỗng im bặt, dường như không chỉ mình Chương nghe thấy thanh âm đồng quê ấy. Vừa lúc Chương đi ngang gò đất, bỗng đâu nghe có tiếng ba quân hò reo xung trận. Thân Vệ quân phản ứng mau lẹ, người nào người lấy đã kịp rút đao sẵn sàng.
Lạ thay bốn bề vắng lặng như tờ, ngoài những cơn gió lạnh khiến cỏ cây hoa lá khẽ lay động thì chẳng có gì khác lạ. Tiếng hò reo ba quân cũng im bặt.
Gió lạnh thổi hắt vào mặt như thể mùa đông vừa chợt đến. Trực giác mách bảo, Chương ngoảnh nhìn lên gò đất phía bên trái con đường, vừa lúc vầng trăng khuya bị một đám mây che khuất. Ngồi trên lưng ngựa, đỉnh gò đất không cao hơn Chương là bao. Trong một thoáng giây, Chương nhìn thấy bóng dáng một tráng sĩ chống ngọn giáo đứng trên đỉnh gò. Anh giật mình định thần nhìn lại, chỉ thấy chỗ đó có một bụi cây đang rung rinh theo gió mà thôi.
Lam Khuê, Nhã Lâm và Quan Lam Giang không hẹn mà cùng cưỡi ngựa sát vào Chương, nàng nào cũng dáo dác nhìn quanh, nét mặt trắng bệch như thể vừa trông thấy ma vậy.
Lam Khuê lên tiếng:
- Trên… trên gò có người! Trên gò có người mà… mà nhoáng một cái đã không còn trông thấy nữa anh ạ!
Nhã Lâm và Lam Giang mím chặt môi cùng gật đầu xác nhận. Chương không nói, lặng lẽ luồn khẩu AK từ sau lưng ra trước ngực, mở chốt an toàn một cách chậm rãi.
- Có ma anh ạ!
Chương cầm lấy tay Lam Khuê, bóp nhẹ một cái, nói với ba cô gái:
- Có ta ở đây không sợ!
Không thấy động tĩnh nào khác, đoàn tiếp tục di chuyển nhưng chưa được mấy bước, âm thanh do binh khí v·a c·hạm với nhau vọng đến. Chương nheo mắt nhìn nhưng nào thấy ai, xong lạ thay… quân sĩ dẫn đường hình như đang vung đao kiếm đánh nhau với ai đó. Vi Thọ Kỳ thúc ngựa vượt lên, đột nhiên con chiến mã như bị ai đó xô mạnh khiến cả người lẫn ngựa ngã dúi dụi xuống hào nước ven đường. Mấy chàng Thân Vệ quân nhảy xuống ngựa chạy đến giúp Vi Thọ Kỳ. Vi Thọ Kỳ bị ngựa đè may không gãy chân nhưng nhăn nhó vì trật khớp vai.
Cuộc sống luôn chứa đựng sự lạ kì, một người thân thủ tốt, đi giữa lằn ranh sinh tử mặt không biến sắc, hiếm khi b·ị t·hương mà lúc này gặp t·ai n·ạn lãng nhách. Vi Thọ Kỳ thưa:
- Báo cáo! Như có ai đó vừa xô mạnh khiến tôi phản ứng không kịp. Thật xấu hổ.
Chương hất hàm về phía trước, hỏi:
- Mấy người lính của chúng ta đang múa may cái gì vậy?
Quân tướng nhìn nhau, Vi Thọ Kỳ bảo quân chạy lên trước thét gọi quân dẫn đường trở lại. Hơn chục binh sĩ, người nào cũng đẫm mồ hôi. Trung đội trưởng báo cáo:
- Có một toán phục binh từ bên đường nhảy ra t·ấn c·ông nên chúng tôi chống đỡ. Bọn họ ăn vận nhìn rất giống quân Vũ Ninh, người nào người nấy đằng đằng sát khí.
Chương hỏi:
- Bọn chúng đâu?
- Báo cáo thủ trưởng, vừa rồi anh này gọi nên chúng tôi lui, bọn chúng cũng chạy ào về phía cánh đồng mất dạng.
Chương ngồi trên cao, trắng treo đằng sau, Trung đội trưởng không nhìn rõ mặt anh. Chương đoán là có sự lạ, nơi này không thể có quân Vũ Ninh, một đội quân đã không còn tồn tại ngoại trừ trong hoài niệm.
Chương đưa súng cho Lam Khuê, đổi lấy khẩu súng ngắn rồi nhảy xuống ngựa. Trung đội trưởng thảng thốt:
- Đại… Đại Vương! Sao lại là Đại Vương?
- Dẫn ta đến đó!
Lam Khuê, Nhã Lâm và Lam Giang líu ríu bá·m s·át Chương. Thậm chí Lam Khuê còn cầm chặt vạt áo của Chương trong vô thức, rõ là cô nàng đang sợ hãi.
Chương cầm đuốc soi kỹ nhưng ruộng lúa tuyệt chẳng có dấu chân người giẫm đạp. Gió rít từng cơn lạnh thấu xương, thoảng trong gió như có mùi tanh nồng của máu.
Chương đứng thẳng người nhìn quanh một chặp trước khi trở lại chỗ mấy con ngựa. Anh trèo lên gò đất, hai tay chống hông đảo mắt tứ phía.
- Đây là nơi nào? - Chương hỏi.
- Dạ thưa, chúng ta đang ở đất Ngọc Xá, làng Sen cách đây chừng hơn hai dặm ạ.
- Ngọc Xá à? - Chương lẩm bẩm. - Ngọc Xá ư?
- “Đúng rồi!”
Bên tai Chương thoảng như có ai đó vừa trả lời, kèm theo đó là những âm thanh quỷ dị hệt như tiếng cười đắc chí vọng đến từ cõi hư vô. Vừa lúc một cơn gió lạnh thổi qua khiến Chương khẽ rùng mình.
- Trước đây có trận đánh nào giữa Thiên Đức quân với quân Vũ Ninh ở nơi này không?
Thuộc hạ chẳng ai tỏ tường. Chương khẽ nhếch miệng cười nhạt, ngồi hụp xuống nói với mọi người:
- Ta không muốn tin nhưng phải thừa nhận là chúng ta đang gặp ma!
Chương vừa dứt lời, Lam Khuê và Nhã Lâm vọt từ dưới đường lên gò nhanh như cắt, mỗi người một bên, nắm chặt lấy cánh tay Chương. Quan Lam Giang thì chậm hơn một chút. Cô nào cô nấy mặt cắt không ra giọt máu.
Chương chỉ về phía Nam, bảo rằng:
- Có ai trông thấy những bóng người mờ nhạt đứng chắn lối đằng kia không?
Bọn Lam Khuê rú lên, tay chân run lẩy bẩy, hai mắt nhắm tịt. Bọn Vi Thọ Kỳ ở dưới nhớn nhác nhìn về hướng Chương chỉ, kẻ bảo trông thấy người thì không.
Chương đứng dậy nói với khoảng không:
- Những người khuất mặt nghe đây! Đất Vũ Ninh nay hưởng thái bình, muôn dân no ấm. Vạn Thắng vương ta vì việc công mà qua vào giờ này. Nếu các người là ma đói, nay mai ta sai người cúng bái. Còn như mồ mả chưa yên, thân xác phơi ngoài nội thì chỉ cho người khác biết mà cải táng. Tuyệt đối không được quấy quả quan binh, nếu trái lời ta sẽ trị tội.
Gió thổi nhẹ dần rồi ngưng hẳn. Chương nói với Trung đội trưởng:
- Cậu nhớ vị trí, ngay ngày mai đem lễ đến cúng bái rồi hỏi dân trong vùng xem trước đây nơi này chôn cất ai. Nếu tìm được xương cốt thì cải táng, xây mồ mả mới đàng hoàng, dặn những người có ruộng ở đây nên hương khói cho n·gười đ·ã k·huất. Dẫu cho là ai cũng đều người Vạn Xuân cả, rõ chưa?
- Dạ rõ!
Chương lên ngựa tự mình dẫn đầu và chẳng trông thấy gì nữa. Về đến thành Bát Vạn, Chương gọi Trần Thông cùng tướng lĩnh trấn thành đến hỏi chuyện. Lúc quân Thiên Đức vây thành Bát Vạn, có một toán quân nhỏ về cứu thành đụng độ với quân chủ lực Thiên Đức ở khu vực ấy và t·ử t·rận. Quân Thiên Đức thu dọn chiến trường, vùi xác người xấu số rồi sau đó không thấy ai đề cập đến nữa.
Chương hỏi Trần Thông:
- Huyện nhà có lập “Quỹ đền ơn đáp nghĩa” chưa nhỉ?
Trần Thông thưa rằng:
- Quỹ ấy đã lập nhưng chưa dùng đến là bao bởi tráng niên huyện Vũ Ninh mới vào quân Thiên Đức gần đây ạ.
- Ông lo cho người sống rất tốt, thôi thì những người từng t·ử t·rận vì cuộc chiến đều chung một giống nòi. Ông nhờ các thầy ở chùa đến những nơi từng là chiến địa tụng kinh niệm Phật giúp họ cởi bỏ oán thù mà siêu thoát. Xi măng, cát sỏi và gạch chúng ta nào thiếu? Xây cất mồ mả cho những người chưa biết tên ấy thật đàng hoàng, có lẽ… đấy cũng là cách hàn gắn nốt những v·ết t·hương còn lưu lại trong tâm trí bách tính huyện này.
Nói đoạn Chương thở dài:
- Cũng lỗi do ta không nhắc mọi người để ý, ông nhớ giúp ta việc đó. Hẳn họ thác mang theo lòng căm phẫn nên gặp ta mới quấy quả như thế.
Tiễn Chương ra ngoài cổng thành, Trần Thông bạo gan hỏi:
- Đại Vương, hạ quan xin hỏi thật, Đại Vương gặt oan hồn tử sĩ như vậy có khiến ngài sợ không?
Chương nhún vai mà rằng:
- Cũng có một thoáng ta sợ khi chưa biết thực hư. Ta đâu phải thánh nhân.
- Đại Vương anh minh! Hạ quan nghe kẻ dưới kháo nhau, Đại Vương quát một câu thôi là quỷ thần kh·iếp sợ!
- Ông đừng có nghe đồn đãi lung tung! Quỷ thần sợ người cương trực, ngay thẳng. Ông cứ ngay thẳng thần Phật phù trợ, quỷ thần khắc kh·iếp sợ.
Chương về đến Vạn Xuân hai người vợ bồng con đứng chờ tíu tít hỏi han đủ chuyện. Chuyện Vạn Thắng vương gặp oan hồn về đến làng trước Chương. Nhờ cuộc chạm mặt chẳng mong muốn ấy mà mồ mả tử sĩ của các sứ quân trước đây ở các vùng như Tế Giang, Đằng Châu, Sơn Nam Hạ, Vũ Ninh, Hải Đông, Sơn Tây và Vĩnh Yên được tu sửa, xây cất đàng hoàng kèm với văn bia. Chẳng biết oan hồn tử sĩ có vì thế mà mang ơn Vạn Thắng vương hay không nhưng sự thật thì công việc ấy khiến dân chúng các vùng đề cao lòng nhân đức của Vạn Thắng vương.