Chương 519: Mật thất
Quân sĩ tìm từ chính điện, hai dãy nhà ngang, các am thờ, hậu viện, kể cả mấy hang nhỏ bên vách núi cũng chẳng thấy bóng dáng Từ Thiền sư. Khả năng Từ Thiền sư xuống núi bị loại trừ bởi chỉ có một con đường độc đạo, thứ nữa quân sĩ canh giữ ngoài cổng tam quan và một số địa điểm khác quanh am. Bên cạnh đó, Thiền sư tuổi đã cao, dẫu sức khoẻ hơn người bình thường và có luyện võ công cũng chẳng thể phi thân từ am xuống chân núi. Chương nhận định Từ Thiền sư đã bị đám thích khách khống chế rồi giấu ở đâu đó, thậm chí nguy hại đến tính mạng hoặc… Thiền sư đã ẩn mình trong mật thất.
Quan Lam Giang cho biết, ngoài Từ Thiền sư còn có thêm bảy đại đệ tử không thấy mặt. Bảy đại đệ tử của Từ Thiền sư đều có võ công, ba anh em họ Quan từng là môn đệ theo học nghệ. Bởi thế, Chương lại nghiêng về khả năng các đệ tử đưa ông xuống núi bằng một con đường ít người biết.
Chương đích thân vào kiểm tra nơi làm việc của Từ Thiền sư, anh không phát hiện điều gì bất thường. Mấy kệ gỗ kê sát vách có rất nhiều sách xếp ngay ngắn, theo lời Triệu Nhã Lâm và Quan Lam Giang thì đó là sách thuốc. Trên bàn, Từ Thiền sư đang viết sách dở dang, bút lông đặt ngay ngắn bên nghiên mực, ghế ngồi cũng chẳng xô lệch. Trong phòng nghỉ, Chương cũng không phát hiện ra điều gì bất thường khi mà gối chăn xếp ngay ngắn, áo quần vắt trên dây thừng sát vách. Quân sĩ lục soát kĩ trong phòng ngủ, tìm thấy mấy nén bạc cùng vài đồng bạc lẻ. Nơi ăn nghỉ của bảy đại đệ tử cũng không có bất cứ sự xáo trộn nào thể hiện bọn họ đã vội vã tay nải xuống núi.
Chương đưa ra lời khẳng định:
- Tất cả dấu hiệu cho thấy bọn họ chưa ra khỏi am, ta chắc rằng mấy người đang ở đâu đó quanh đây mà thôi.
Quan Lam Giang cùng mấy chú tiểu thông thuộc tất cả mọi ngõ ngách trong am ngoài núi, đã dẫn binh sĩ sục sạo khắp cả, bây giờ đứng trước mặt Chương, người nào người nấy mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở hồng hộc nhưng xem chừng hãy còn hăm hở chờ Chương phân phó.
Chương đến cạnh bên giường Quan Thiện đang nằm thiêm th·iếp, sắc mặt nhợt nhạt nhưng đã qua cơn nguy kịch. Quan Lam Giang đã tự tay làm thuốc giải độc cho cha vì kẻ họ Mao kia vốn quen biết nên nàng hiểu cách dùng độc của hắn ta.
- Đưa ta đến nơi ở của Thích Tâm Phúc!
Quan Lam Giang cùng mấy chú tiểu lập tức dẫn đường, Chương muốn tận tay kiểm tra, anh nghĩ chỉ còn một khả năng Thích Tâm Phúc khống chế Từ Thiền sư và đồ đệ trước khi động thủ.
Nơi làm việc và nghỉ ngơi của Thích Tâm Phúc là một ngôi nhà lợp ngói ba gian nằm trong một hốc đá lớn. Một căn bếp nhỏ lợp mái tranh nằm cạnh lối vào, tường gạch non trát bùn đất, rơm rạ. Một bên đầu hồi nhà có cây sung tán sum suê, ngọn cây chạm vào vách đá. Chương đứng giữa sân ngẩng mặt nhìn trời mây trước khi bước lên thềm nhà vào trong.
Sàn nhà lát gạch đỏ au, bài trí giản đơn, bộ bàn ghế đặt ở gian giữa, một ban thờ Phật nho nhỏ kê sát tường. Hai gian hai bên ban thờ đều có giường tre, chăn chiếu thẳng thướm tinh tươm. Chương tiến đến kệ sách xem qua, đều là sách Hán tự nghiên cứu kinh Phật, thảo dược và một vài cuốn luận bàn võ học.
Chương xem xét một lượt bên ngoài ngôi nhà, tuyệt chẳng thấy dấu vết nào thể hiện có hầm hố ẩn giấu. Chương đứng giữa cửa ngôi nhà nheo mắt nhìn quang cảnh xanh một màu rừng, phóng tầm mắt ra xa, anh thấy những xóm làng bao quanh bởi những luỹ tre, bốn bề là đồng ruộng.
Tả hữu đứng trước sau im phăng phắc, chẳng ai dám phiền khi Chương đang suy nghĩ ngoại trừ Lam Khuê hoặc Nhã Lâm.
Chương ngoảnh trông ngôi nhà một lượt, ánh mắt dừng nơi bức tượng Phật bằng đồng. Nhìn một hồi lâu, Chương bước trở vào châm 5 que hương, lẩm nhẩm vái xong đâu đấy, anh cắm hương, vái thêm ba vái và sững người trong giây lát. Chương quỳ gối, dùng ngón tay quệt nhẹ lên mất viên gạch đỏ au, ánh mắt bỗng nhiên rực sáng. Chương đứng dậy nói với thuộc hạ:
- Mau di chuyển ban thờ này ra chỗ khác!
Tả hữu quay nhìn nhau, Chương bật cười:
- Nhìn kĩ đi, tại sao bốn chân gỗ của ban thờ lại có bánh xe ẩn bên trong? Xem này… dấu vết tuy rất mờ nhưng có thể thấy ban thờ này thường được đẩy sang bên trái khoảng 1 thước.
Mọi người xúm lại xem cho kĩ, quả nhiên nền gạch đỏ au ở bốn chân ban thờ có một vệt ngang dài chừng 1 thước, phải nhìn thật kĩ mới phát hiện được. Quan sát kĩ hơn, thấy hai chân ban sát tường nơi bụi, tàn hương bám trên nền gạch hiện rõ một đường thẳng. Phạm Ngũ Lão quỳ một gối, lách mũi kiếm vào khe hở rất nhỏ giữa chân ban và nền gạch và xác nhận:
- Đại Vương nói đúng, chân ban có cơ quan!
Mọi người dạt ra, Phạm Ngũ Lão và Nguyễn Địa Lô đứng trước tượng Phật vái ba vái, chia hai bên người đẩy kẻ kéo. Quả nhiên ban thờ Phật dịch chuyển vô cùng dễ dàng sang bên trái độ 1 thước. Phạm Ngũ Lão gỡ câu đối bằng gỗ treo tường, dùng đốc kiếm gõ nhẹ, dỏng tai nghe.
- Thưa Đại Vương, đằng sau bức tường này hẳn có cơ quan, âm thanh nghe rất lạ.
Chương bước đến gần hết nhìn lên lại ngó xuống, anh nói:
- Cửa lùa hoặc cửa lật nhưng ta nghĩ thiết kế dạng như này nhất định phải là cửa lùa, gỡ hết hoành phi câu đối ra.
Hoành phi câu đối bị gỡ bỏ để lộ những đường vân trên bức tường. Chương cười mũi, bảo rằng:
- Khá khen cho Thích Tâm Phúc nguỵ trang mật thất. Ngày ngày ăn chay niệm Phật, lại dùng tượng Phật che chắn cho việc ám muội.
Phạm Ngũ Lão sai quân đập bỏ bức tường nhưng Chương ngăn lại. Anh nói:
- Đừng phá một kiệt tác như thế này, có khi ngày sau còn cần dùng đến. Tường nhẵn, không có chốt nên không thể lùa được sang một bên chỉ còn dạng cửa lật. Thử dùng sức tác động xem thế nào… à… khoan đã…
Chương ngoảnh lại nói với thuộc hạ:
- Mau xuống bếp bốc mấy nắm tro lên đây!
Thị vệ mau chóng đem tới nhiều tro bếp, Chương bốc mấy nắm tro ném thẳng vào tường, bụi bay mù mịt. Tả hữu chẳng hiểu Chương làm như vậy để làm gì.
Chương bảo mọi người tránh ra để lấy ánh sáng, anh đứng sang một bên dí sát mặt vào tường nhìn nghiêng nghiên một chốc, xoa hai tay đầy tro vào với nhau, bảo Phạm Ngũ Lão:
- Cậu dùng lực đẩy bức tường xem sao.
Anh chỉ vào khoảng giữa bức tường, Phạm Ngũ Lão bán tín bán nghi vận sức làm theo và tất cả mọi người đều tròn xoe mắt ngạc nhiên khi bức tường bề ngang độ 2 thước thụt sâu vào trong, hiện ra cơ quan ẩn giấu. Phạm Ngũ Lão vận thêm sức đẩy bức tường sang một bên theo chỉ dẫn của Chương. Đằng sau bức tường là một khoảng trống sâu hun hút, nhìn kỹ có ánh sáng yếu ớt hắt ra.
Phạm Ngũ Lão cầm đuốc dẫn theo mấy Thân Vệ quân thận trọng tiến vào. Ngôi nhà dựng trong hốc núi hoá ra là lối vào một hang động có bề ngang khá rộng.
- Đại Vương thật là tài!
Tả hữu râm ran bàn tán khiến Chương phải ra hiệu giữ trật tự trong khi chờ đợi và anh không phải chờ lâu. Phạm Ngũ Lão trở ra, nét mặt rạng rỡ nói rằng:
- Hang động bên trong rất rộng, có nhiều hốc nhỏ thông ra sườn núi. Đây chính là mật thất của Thích Tâm Phúc, Từ Thiền sư cùng nhiều người khác bị giam giữ bên trong ạ!
- Mau dẫn ta vào xem!
Càng vào sâu trong hang nhiệt độ càng giảm, lối đi được trải sỏi đá khiến mỗi bước chân đều gây ra tiếng động. Lối từ cửa hang đi sâu vào chừng mươi trượng có một đoạn nút cổ chai dài độ 1 trượng, đủ cho hai người đi qua. Đi qua đoạn này, Chương bước lên dãy bậc thang bằng đá, ngạc nhiên khi trông thấy hang có dạng mái vòm và một khoảng rộng cả trăm mét vuông tương đối bằng phẳng. Thân Vệ quân đang loay hoay tìm cách tháo cùm sắt giam giữ Từ Thiền sư cùng hơn mười người khác.
Hai chân Từ Thiền sư bị cùm chặt vào cùm sắt như tội nhân, chẳng thể đứng dậy.
- Mô Phật! Bần tăng và đồ đệ xin mắt Vạn Thắng vương!
Chương ngồi xuống ân cần hỏi thăm, trấn an Thiền sư, sai thị vệ mau tìm khoá mở cùm. Tìm mãi, Phạm Thu Cúc phát hiện tượng Phật trên ban có dấu hiệu bị dịch chuyển nên đã nghiêng tượng xem thử và tìm thấy chùm chìa khoá giấu dưới đáy tượng Phật.
Quân sĩ phát hiện trong các chum, vại cất giấu trong hang chứa đao kiếm, giáp trụ, mũ mão… cùng một số binh khí khác. Hoạ đồ chi tiết địa phận huyện Hát và Tích Lịch được tìm thấy trong rương gỗ cùng nhiều sổ sách ghi chép. Nhã Lâm, Lam Khuê và Thu Cúc lật giở kiểm tra một lượt, phát hiện một cuốn ghi chép tỉ mỉ hoạt động của những kẻ làm nội gián nhưng không ghi rõ tên họ mà gọi bằng những biệt danh.
Nghe Lam Khuê nói sơ lược, Chương bảo:
- Có địa danh làng xã rồi thì đưa người đến đó lùng bắt. Nghe qua các hoạt động của chúng thì những kẻ đó đi lại thường xuyên, cũng dễ sàng lọc mà. Em đưa cuốn sổ ấy cho ông Nghĩa, ông ấy sẽ tự biết phải làm như thế nào.
- Bạc vàng có một rương đầy. - Lam Khuê tủm tỉm cười. - Nhà sư cũng giàu thật.
Chương nói tỉnh bơ:
- Tịch thu sung công!
Chương đến chỗ Phạm Ngũ Lão đang kiểm tra binh khí thu thập được, tuyệt không có y phục thể hiện Thích Tâm Phúc đang làm việc cho sứ quân nào. Phạm Ngũ Lão bày tỏ băn khoăn, Chương vỗ vai Lão mà rằng:
- Tướng sĩ La thành nhiều người gốc gác Sơn Tây, họ cần gì Thích Tâm Phúc vẽ hoạ đồ chi tiết trong vùng. Theo suy đoán của ta, Thích Tâm Phúc là gian tế của Quảng Trí quân hoặc mấy tay tù trưởng miền ngược. Thích Tâm Phúc và thân tín là người Kinh nên khả năng làm tay sai cho tù trưởng không cao lắm.
Phạm Ngũ Lão cho là phải. Chương nói:
- Chỗ này giao lại cho anh em, cậu đưa Thiền sư về nghỉ ngơi. Thiền sư chắc chắn biết ít nhiều về Thích Tâm Phúc, dựa vào đó ta sẽ có nhận định rõ ràng hơn về hắn.
Phạm Ngũ Lão nắp bóp cánh tay phải, bực dọc:
- Tên khốn ấy trông vậy mà dữ tợn, nếu không có khiên chắn sợ là tôi chẳng còn được hầu Đại Vương nữa.
Chương động viên:
- Cậu có sức hơn người nhưng võ học còn hạn chế, gầm trời này còn bao kẻ ẩn danh.
Đoạn Chương ngoảnh nhìn Thiền sư đang được tháo cùm, nói nhỏ với Ngũ Lão:
- Ông cụ ngoài bốc thuốc còn từng là một tay cao thủ. Nay ta cứu ông ấy, giữ thanh danh cho am thì ta cũng cần thứ gì đó.
- Đại Vương! - Phạm Ngũ Lão cười khổ. - Đại Vương tính kế với Thiền sư ư?
Chương tặc lưỡi mà rằng:
- Chẳng lẽ để tuyệt học võ công theo ông ấy về với đức Phật?
Phạm Ngũ Lão cúi đầu và nói:
- Tạ ơn Đại Vương đã nghĩ cho thuộc hạ.
- Ngày sau cậu trở thành rường cột nước nhà, cậu phải giỏi hơn muôn người để dạy dỗ con cái của ta. Ta không có khiếu về võ, chịu, chẳng ham hố gì.
- Đại Vương! Ngài vơ một tay có trăm tướng dũng mãnh, chẳng cần cố công học làm gì. Vương tử và vương nữ nhất định sẽ có người trở thành nhân tài. Ông Lý An vẫn thường truyền thụ võ nghệ cho Thiên Kim, ông ấy còn bắt Thiên Kim học quân cơ.
Chương phẩy tay, giục Ngũ Lão:
- Học nhiều là tốt, chẳng bổ dọc cũng bổ ngang. Cậu mau đi đi.
Chương nán lại thăm thú từng ngõ ngách trong hang động, thấy rằng hang rất thích hợp cất trữ lương thực, khí giới, tài vật phòng khi hữu sự. Chưa kể, hang có nhiều lối thông ra hai bên sườn núi.