Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 518: Giữ tiếng thơm




Chương 518: Giữ tiếng thơm

Chương chạy ra ngoài mái hiên trông thấy cảnh hỗn chiến, anh không nghĩ thích khách lại đông đến vậy. Còn lại băng đạn hơn hai mươi viên, Chương đứng nép bên cột bình thản, dứt khoát siết cò bắn từng viên một cho đến lúc hết đạn. Chương không tiếc đạn tiễn những kẻ toan m·ưu s·át mình nhanh chóng xuống âm phủ.

Chuyện kể thì dài nhưng mọi sự diễn ra nhanh, có lẽ chỉ trong nửa tuần trà mà thôi.

Thích khách núng thế bèn tìm tháo chạy ngược trở lại bằng lối trước đó đã xông ra, An Nhữ Hầu và Vi Thọ Kỳ dẫn binh t·ruy s·át.

Chương tựa lưng vào bức tường gỗ trước cửa chính điện nhét từng viên AK vào băng đạn, đảo mắt nhìn khắp nơi, không bỏ sót ngóc ngách nào đề phòng bất trắc. Nguyễn Địa Lô dìu Ngô Phù Khê từ trong chính điện ra, đặt Khê ngồi phệt, tựa lưng vào cột. Mấy binh sĩ b·ị t·hương nằm la liệt ngoài mái hiên của ngôi chính điện.

Ngô Phù Khê thở phì phò, máu không còn rỉ nơi khoé miệng. Chương quỳ xuống xé toạc áo của Ngô Phù Khê ra, miếng sắt mỏng bảo vệ trước ngực hằn rõ hình nắm đấm, đủ để thấy sức mạnh kinh người của nhà sư ban nãy. Nguyễn Địa Lô tháo vội dây buộc giáp bên eo kiểm tra ngực của Ngô Phù Khê, giữa ngực, một vùng da tròn xoe, đỏ ửng. Chương động viên:

- Anh chịu khó một tí, để ta gọi cô ả Quan Lam Giang đến xem xét.

Ngô Phù Khê lắc đầu, khó nhọc đáp:

- Thuộc hạ chỉ nội thương một chút chứ không sao, Đại Vương đừng quá lo. May có tấm giáp hộ thể nên còn giữ được mạng.

Nữ thị vệ chạy nhanh ta cổng tam quan í ới gọi Quan Lam Giang mau vào. Quan Lam Giang líu díu chạy, khúm núm đứng dưới bậc tam cấp, hai tay ve vạt áo cúi đầu chờ Chương phân phó. Chương bảo cô nàng bắt mạch cho Ngô Phù Khê, Quan Lam Giang làm theo, một lúc sau cô nàng cho biết v·ết t·hương của Ngô Phù Khê không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng dăm ba hôm là khỏe.

- Trong hương trầm khả năng có độc! - Chương hỏi Quan Lam Giang. - Có thể hạ độc bằng mùi hương không?

Quan Lam Giang suy nghĩ giây lát rồi thưa:

- Bẩm vương thượng, không thể hạ độc bằng mùi hương nhưng tẩm thuốc mê hồn vào trầm thì được ạ. Hít phải thứ đó sẽ b·ất t·ỉnh trong một khoảng thời gian.

- Ta cùng mọi người vào trong chính điện đã hít phải mùi đó, làm thế nào để giải độc?

Quan Lam Giang ngoảnh nhìn vào bên trong gian chính điện và nói:

- Vương thượng mới vào đó chưa lâu nên có trúng mê hồn hương cũng không đáng lo. Bây giờ người có thấy đầu óc váng vất không ạ?

Chương ấn nhẹ tay lên thái dương và bảo:



- Một chút!

- Người ngồi ngoài này cho thoáng, để tiểu nữ vào trong dụi hết hương trầm và chế thuốc giải độc cho người.

Dứt lời, Quan Lam Giang vụt đứng dậy bước qua cửa chính điện đứng sững trong giây lát mới chạy ù đến ban thờ Phật rút hết các nén hương và trầm đang cháy nhúng vào mấy bát nước mưa và rượu trên ban. Mùi hương trầm và hương đặc quánh trong chính điện, Quan Lam Giang nhịn thở, đẩy cửa hông chính điện chạy ra. Một thoáng sau cô nàng quay trở ra, cầm khăn tay lụa ẩm ướt bọc thứ gì đó bên trong.

Chương và Lam Khuê đứng cạnh nhau, tựa lưng vào bức vách, Nhã Lâm đứng đối diện, dựa vào cột lớn, cả ba người đều cảm thấy đầu óc váng vất. Quan Lam Giang xin phép rồi đưa khăn lụa gần đến mũi của Chương, bảo chàng hít thật sâu bằng mũi rồi thở ra bằng miệng ba lần. Cô nàng tiếp tục làm như thế với Lam Khuê và Nhã Lâm và cả Ngô Phù Khê lúc này thần trí có phần hơi mơ hồ.

Chương khịt mũi liên tục, hắt xì một cái thật mạnh, nhăn mặt hỏi Quan Lam Giang:

- Sao ngai ngái như mùi nước tiểu vậy?

Quan Lam Giang đang cho Nguyễn Địa Lô ngửi, nghe Chương hỏi vậy bỗng mặt đỏ như gấc. Chương tròn xoe mắt rồi lảng sang hỏi Lam Khuê và Nhã Lâm. Hai nàng từ từ ngồi phệt xuống mái hiên, bảo rằng cảm thấy đỡ váng đầu hơn sau khi hắt xì hơi.

Chương ngoảnh hỏi Quan Lam Giang:

- Sao hai cô ấy lại bị như vậy?

- Khí tức nữ nhân có khác nam nhân nên Quý phi và Triệu thị vệ cần chút thời gian ạ. Vương thượng và mấy anh ngồi nghỉ một chốc là khoẻ thôi.

Chương gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Quan Lam Giang cúi đầu nói:

- Bẩm vương thượng! Bên trong chính điện chắc đã đốt trầm từ lâu và đốt rất nhiều nên mọi người mới mau bị trúng như thế. Các anh đây thể trạng khoẻ mạnh nên không bị ảnh hưởng nhiều nhưng nếu hít thở trong đó độ non một tuần trà nhất định sẽ ngủ mê man. Dạ bẩm, do gấp quá nên tiểu nữ chỉ kịp hái thảo dược bên ngoài nhai nhát trộn với hoàn nguyên thang. Dạ, tiểu nữ không dám mạo phạm đến vương…

Chương giơ tay ngắt lời Quan Lam Giang:

- Cứu người như cứu hoả, đừng câu nệ, ta hiểu rồi.

- Tạ ơn vương thượng!

Chương nói với mấy Thân Vệ vào lôi xác mấy nhà sư đặt xuống sân. Chương khoanh tay đứng tựa cột, hất hàm hỏi Quan Lam Giang:



- Mấy kẻ đó là ai? Có phải người trong chùa không? Ban nãy ta thấy tiểu thư giật mình khi vào chính điện.

Quan Lam Giang liền thưa:

- Người nằm kia là Đại sư Thích Tâm Phúc, Đại sư từ nơi khác đến chùa, được khoảng mười năm, khi ấy tiểu nữ còn nhỏ. Đại sư là người tốt bụng, thường quan tâm đến đời sống bà con trong vùng. Bà con dù có xa nếu gia đình có việc cậy nhờ, Đại sư đều đích thân đến tận nhà giúp cho.

Chương hơi nhíu mày:

- Ông ta có võ nghệ vô cùng cao siêu, một mình ông ta đánh ba chiến tướng của ta bay như lá rụng.

- Bẩm vương thượng, tuyệt học của Đại sư là Thiết quyền nhưng rất ít đồ đệ học được. Tiểu nữ nghe nói muốn học thứ ấy phải trải qua khổ luyện hà khắc. Các huynh trưởng của tiểu nữ bảo rằng Đại sư đã luyện thành một thuật khiến đao thương bất nhập song thực hư chẳng ai biết.

Chương khẽ thở dài:

- Ông ta đã làm được điều ấy, ta tận mắt nhìn thấy. Đao kiếm không có tác dụng với ông ta, ông ta rất mạnh.

- Vương thượng đã hạ gục Đại sư?

Chương gật đầu và nói:

- Kể cho ta nghe thêm những việc ông ta đã làm cho bách tính trong vùng. Ta thật không hiểu, đã xuất gia đến tuổi này rồi mà lại hành xử thiếu khôn ngoan.

Quan Lam Giang kể một số việc Thích Tâm Phúc đã làm, nhìn chung đều là việc thiện. Chương nghe xong thì rơi vào trầm tư một hồi, đến khi Lam Khuê khẽ lay, anh mới trở lại thực tại.

Chương ngoảnh hỏi thêm:

- Mấy người còn lại thì sao?

- Tiểu nữ chỉ biết một người, bốn người còn lại tiểu nữ chưa từng gặp.

Chương bảo Thân Vệ quân:



- Bốn kẻ đó hãy đem hoả táng cùng với những kẻ khác sau khi nhận dạng, ai là thầy chùa để nằm chung với hai người đó. Các cậu nghe cho rõ đây, các nhà sư ở Bạch Vân am xả thân bảo vệ ta, chống lại thích khách do Tô Trung Từ phái đến nên đã t·hiệt m·ạng, nghe rõ chưa?

Thân Vệ quân đồng loạt đứng nghiêm hô lớn:

- Rõ!

Chương nói với Quan Lam Giang:

- Đó là những gì tiểu thư nhìn thấy, n·gười c·hết là hết tội, đừng có làm vấy bẩn Bạch Vân am và thanh danh của Thiền sư Từ Minh Giác. Ồ! Nói mới nhớ, mau đi tìm Thiền sư cho ta!

Thân Vệ quân và nữ thị vệ vào hai dãy nhà ngang tìm kiếm, Thiền sư chưa thấy nhưng lôi ra tám chú tiểu đang sợ đến xanh mặt xanh mày. Chương bảo Quan Lam Giang hãy nói với các chú tiểu rằng thích khách đã s·át h·ại sư sãi trong chùa. Quan Lam Giang làm theo dù chưa thực sự hiểu hết ý định của Chương.

- Anh chắc mấy kẻ đó là La thành phái đến?

- Phan Văn Hầu hoặc Tô Trung Từ, chỉ có một trong hai kẻ đó mà thôi. - Chương hạ giọng nói đủ cho Nhã Lâm và Lam Khuê nghe. - Nhưng đây gần La thành nên cứ đổ vấy cho lão già họ Tô. Chúng ta cứ nói gian tế La thành muốn hành thích ta nên đã s·át h·ại một số nhà sư và… người nằm kia đã chống lại bọn chúng nhằm bảo vệ ta. Thông tin này lan truyền trong giới tăng ni Phật tử sẽ có lợi cho chúng ta. Tô Trung Từ sai quân s·át h·ại nhà sư, Vạn Thắng vương ra tay diệt trừ đám ấy. Toàn những điều tốt cả.

Lam Khuê thừa nhận:

- Chỉ có anh mới nghĩ được như thế!

Chương than:

- Là do bọn họ ép ta đấy chứ!

Bọn Phạm Thu Cúc, Phạm Ngũ Lão, Vi Thọ Kỳ lần lượt áp giải gần năm mươi tên thích khách về sân chính điện, mấy mươi tên kịp chạy thoát và hơn một trăm kẻ m·ất m·ạng nằm rải rác khắp nơi, từ trong chính điện, ngoài sân, cửa hai dãy nhà ngang, sườn núi…

- Xẻo một bên tai, thích bốn chữ lên mặt chúng rồi tra khảo sau! Mà đem ra ngoài cổng tam quan ấy, nhà chùa là nơi thanh tịnh, đừng để chúng kêu như lợn.

Lam Khuê đứng bên nói nhỏ:

- Anh không còn khoan hoà như trước.

Chương nhún vai bảo rằng:

- Với những kẻ này mà nhẹ tay thì thiên hạ sẽ chửi anh mất. Sắp tới anh sẽ bảo anh Di đến huyện này tảo thanh mới được. Với dân nhất định phải khoan hoà nhưng giặc c·ướp, thích khách cứ thẳng tay t·rừng t·rị.

Hàng trăm người tìm khắp từng ngóc ngách trong am mà chẳng thấy Thiền sư Từ Minh Giác đâu, Ngô Phù Khê một mực khẳng định lúc gà gáy có gặp Thiền sư.