Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 517: Chúng sinh bình đẳng!




Chương 517: Chúng sinh bình đẳng!

Phạm Ngũ Lão, Triệu Nhã Lâm đi bên tả, Ngô Phù Khê, Nguyễn Địa Lô đi bên hữu. Chương đi giữa, thụt lại vài bước, Lam Khuê theo sát. Thị vệ bê ba mâm lễ phủ lụa đỏ xếp thành hàng nối nhau tiến vào chính điện, che chắn hai bên.

Ba nhà sư vận áo cà sa đang ngồi xếp bằng tụng kinh niệm Phật, lưng quay ra cửa chính. Hai nhà sư trẻ đứng hai bên ban thờ Phật mắt nhắm nghiền, miệng lẩm nhẩm, tay mân mê tràng hạt.

Hương trầm thơm lại khiến Chương khịt mũi mấy lần vì anh cảm thấy có mùi khó chịu. Một ý niệm thoáng qua trong đầu khiến anh dừng chân, thuộc hạ cũng đột ngột đứng lại, ánh mắt người nào người nấy đề cao cảnh giác. Nhà sư dẫn lối bước thêm vài bước rồi cũng dừng chân, đầu hơi cúi như thể thành kính lắm. Bất thình lình, nhà sư xoay người rất nhanh vung mạnh cánh tay ném thứ gì đó về phía Chương. Cùng lúc ấy tiếng mõ im bặt, ba nhà sư vụt đứng dậy, bật người nhảy lên cao xoay người đồng loạt phóng liền một lúc mấy mũi đao sắc nhọn về phía Chương.

Phạm Ngũ Lão và Ngô Phù Khê đi hàng đầu dường như chỉ chờ có vậy, cả hai cùng bước nhanh chắn ngang trước mặt Chương, giơ khiên sắt che chắn. Nguyễn Địa Lô và Triệu Nhã Lâm đứng ngay đằng sau lập tức lùi chéo một bước dùng khiên che cho Chương. Chương và Lam Khuê theo phản xạ chỉ cần hụp người xuống một chút.

Các mũi đao và ám tiễn trúng phải khiên sắt choang choang, rơi xuống đất. Các nhà sư ra tay rất mau lẹ, họ phóng thêm một loạt ám khí nữa song vẫn chưa đạt được ý định đoạt mạng Chương.

Thân Vệ quân, nữ thị vệ nhất loạt xô đến đẩy Chương và Lam Khuê vào giữa, lui dần ra cửa. Những binh sĩ chưa kịp vào bên trong điện, hãy còn ở ngoài mái hiên nhanh như cắt nhào đến nhặt lại binh khí.

Trong hai dãy nhà ngang, mấy chục bóng người cầm đổ ra, người nào người nấy mặt mày dữ tợn, sát khí đằng đằng, lăm lăm khí giới hò reo đòi chém g·iết. Thân Vệ quân, thị vệ và một toán quân kị dưới quyền An Nhữ Hầu đang chờ ở giữa sân mau chóng nhập lại, tựa lưng vào nhau chống trả chờ Chương từ trong điện trở ra.

Trong chính điện, thích khách ẩn nấp sau ban thờ Phật và sâu trong gian thờ nhất loạt xông ra, dễ đến ba, bốn mươi người.

Tất cả các nhà sư đều là thích khách, số đông còn lại ăn vận như dân thường.

Chương khom người lùi vài bước ra hướng cửa chính, nét mặt lộ sát khí, khẩu AK chúc mũi xuống nền gạch, báng tì vào bả vai, nấc liên thanh đã gạt sẵn. Lam Khuê ở ngay phía sau Chương, một tay nàng đặt trên lưng chồng để chồng nàng biết đường lui, tay còn lại Lam Khuê cầm chặt khẩu súng ngắn, mặt không biến sắc.



Nhà sư và thích khách áp sát những người cầm khiên vung đao, kiếm mặc sức đâm chém.

Âm thanh do kim loại va vào nhau rợn người.

- Tả!

Chương thét lớn một tiếng, đó là ám hiệu định trước. Bọn Phạm Ngũ Lão, Triệu Nhã Lâm và mấy Thân Vệ quân nhảy một bước về phía sau cố ý ngã chồng, đè lên nhau khiến lưỡi đao của những kẻ hăng máu chém hụt.

Trước mặt Chương có một khoảng trống, anh gằn giọng:

- Này thì chúng sinh bình đẳng!

Rồi bặm môi, nhíu mày siết cò, giữ chặt thân súng quạt ngang.

Chương chưa bao giờ dám nhận bản thân là một tay thiện xạ, nhưng trong khoảng cách hai, ba trượng, bắn trượt thật khó hơn bắn trúng.

Sau một tràng âm thanh đanh gọn, uy lực, gần chục kẻ m·ất m·ạng ngay tức khắc.

Đạn găm cả vào cột gỗ lim.

Mấy kẻ chưa trúng đạn giật mình kinh sợ đứng ngây ra, bất động trong giây lát. Lam Khuê giơ súng nổ hai phát yểm trợ cho Chương thay băng đạn mới.



Sáu nhà sư giả cũng vì những âm thanh như sấm rền, đồng bọn m·ất m·ạng nhanh như chớp mà kinh hoảng, luống cuống. Phạm Ngũ Lão và mấy Thân Vệ quân lúc này đã bật dậy, hô lớn một tiếng cho Lam Khuê ngưng bắn rồi xông lên đánh với nhà sư và đám thích khách.

- Hữu!

Đến lượt bọn Ngô Phù Khê hụp người xuống, Chương kéo một băng AK, lấy mạng thêm chục kẻ khác và Lam Khuê một lần nữa nổ súng. Nàng ngắm bắn một nhà sư, hạ gục kẻ đó sau hai phát đạn.

Ngô Phù Khê hăm hở hô quân sĩ xông lên nhặt lấy khí giới của những kẻ vừa m·ất m·ạng ngay trước mặt rồi lăn xả vào chém g·iết. Thích khách rơi vào núng thế tìm đường tháo thân.

Phạm Ngũ Lão cận chiến với nhà sư ban nãy dẫn bọn Chương vào điện ngay trước ban thờ Phật. Nhà sư dáng tầm thước, Phạm Ngũ Lão vung gươm chém trúng ông ta hai lần nhưng kì lạ thay lưỡi gươm cứ như chém vào gạch đá bật ngược trở lại, Ngũ Lão lấy làm thất kinh và càng kinh sợ hơn nữa khi nhà sư này dùng tay không đỡ, gạt các đường kiếm của Lão vô cùng dễ dàng. Thậm chí còn xáp tới tung liền mấy đòn hiểm khiến Ngũ Lão lúng túng vừa thoái vừa toát mồ hôi hột. Nhà sư thét lên một tiếng thật lớn, ngắm thẳng ngực Phạm Ngũ Lão tung ra một quyền, Phạm Ngũ Lão đưa khiên ra đỡ.

- Binh!

Phạm Ngũ Lão b·ị đ·ánh bật về sau vài bộ, mất đà nằm ngã ngửa. Ngô Phù Khê trông thấy vậy vung đao nhào đến toan chém nhà sư giải vây cho Phạm Ngũ Lão nhưng nhà sư trụ bộ thật vững, lại thét một tiếng, vung tay tung một quyền đánh Ngô Phù Khê. Ngô Phù Khê giật mình xoay cổ tay giơ ngang thanh đao đỡ đòn.

Nắm đấm của nhà sư cứng như thép nguội, thanh đao gãy làm đôi, Ngô Phù Khê lãnh trọn một cú thôi sơn vào giữa ngực bay ngược về sau, máu rỉ ra hai bên khoé miệng.

Nhà sư được thế, múa một bài quyền xông đến đánh Triệu Nhã Lâm và Nguyễn Địa Lô. Nguyễn Địa Lô đã trông thấy thân thủ kinh hồn táng đởm của nhà sư nhưng vẫn nhảy ra chặn lối, quét một đao nhưng nhà sư vung quyền đánh vào cổ tay Nguyễn Địa Lô khiến thanh đao văng đi. Đồng thời, nhà sư tung một quyền đánh Địa Lô ngã dúi dụi vào mấy chàng Thân Vệ. Trên tấm khiên sắt của Địa Lô hằn dấu vết nắm đấm.



Chương tròn xoe mắt ngạc nhiên vì không ngờ trên đời này có kẻ thân thủ cao siêu đến vậy, luyện võ đến mức đao thương bất nhập.

Nhà sư toan tung quyền đánh Triệu Nhã Lâm đang trấn trước mặt Chương thì Phạm Ngũ Lão lúc này đã bật dậy vớ lấy cây thương bày sẵn trong bát bửu đâm đến. Nhà sư lách người tránh mũi thương khiến Phạm Ngũ Lão mất đà, nhà sư lại hét lên một tiếng tung quyền đánh Phạm Ngũ Lão ngã bật ngửa về sau. Tấm khiên sắt hai lần cứu mạng Phạm Ngũ Lão.

- Lũ ruồi nhặng!

Nhà sư nghiến răng múa hai cánh tay vận khí, trợn mắt ngoảnh nhìn Chương mà rằng:

- Mạc tặc! Hôm nay ta sẽ siêu thoát cho ngươi!

Chương cười mũi giật lấy khẩu súng lục trong tay Lam Khuê giơ lên, anh cười gian trá:

- Đạn rơi cửa Phật, vạn vật nằm im! Tha mạng cho ngươi là việc của Phật còn tiễn ngươi về với Phật là việc của ta!

Dứt lời Chương lạnh lùng bóp cò không chớp mắt.

Nhà sư luyện võ đến mức đao thương bất nhập, vô cùng tự tin trước binh khí, lảo đảo bước vài bước, hai tay buông thõng vô lực rồi đổ ập xuống nền gạch.

- Nếu không vì ban thờ Phật thì ta đã tặng các ngươi một băng rồi.

Anh chĩa súng sang bên phải, mặt lạnh như tiền nổ thêm ba phát súng tiễn hai nhà sư về miền cực lạc trong tích tắc.

Bên ngoài sân chính điện, thích khách vây bọc hai bên t·ấn c·ông bọn An Nhữ Hầu, hai bên quân số tương đương nhau hỗn chiến rất hăng. Thích khách liều lĩnh còn bọn An Nhữ Hầu, Thân Vệ thì bản lĩnh. Thần Vũ quân, XT1 đứng nửa trong điện, nửa ngoài mái hiên dùng hoả mai ngắm bắn thích khách. Xét về thanh thủ nhanh nhẹn, thích khách nhỉnh hơn nhưng lại thua thiệt về giáp và hoả lực. Đao kiếm đâm chém vào trọng giáp của quân An Nhữ Hầu không có tác dụng, ngược lại, nếu trúng một mũi thương hoặc nhát đao của quân Thiết kị thì đến sáu, bảy phần sẽ lìa đời. Thiết kị quân có trọng giáp, thiếu tính cơ động, thiên về thủ nhưng Lê Phụng Hiểu tuyển chọn những binh sĩ cường tráng vào quân, dạy những miếng đánh giản đơn hòng lấy mạng đối phương nhanh nhất có thể.

Vi Thọ Kỳ và một tiểu đội Thân Vệ nằm phục sẵn trên mỏm đá cao bên ngoài cổng tam quan, trông thấy thích khách đổ ra đánh lập tức rời nơi ẩn nấp, chạy qua cổng dùng lựu đạn ném vào đám thích khách đang nhảy từ trong dãy nhà ngang ra sân lớn. Hàng chục quả lựa đạn p·hát n·ổ khiến nhiều kẻ b·ị t·hương nằm la liệt.

Sân chính điện Bạch Vân am không còn tĩnh mịch khi tiếng súng nổ, lựu đạn vang và mùi máu tanh, mùi thuốc súng trộn lẫn vào nhau.