Chương 516: Bạch Vân am
Phạm Ngũ Lão một lần nữa vận giáp phục sáng loáng giả trang Vạn Thắng vương dẫn đoàn tuỳ tùng theo con đường độc đạo lên Bạch Vân am ngay khi trời vừa sáng rõ. Quan Thiện theo sát Phạm Ngũ Lão trong khi Quan Lam Giang tháp tùng Chương, vừa đi vừa kể những điều cô nàng biết về Sài Sơn và Thiền sư Từ Minh Giác cho Chương nghe.
Đến lưng chừng núi quả nhiên có phục binh. Thích khách ẩn nấp trong rừng bắn tiễn, Phạm Ngũ Lão và Thân Vệ dùng khiên che chắn. Quan Thiện đứng gần đó, phản ứng chậm, bị một mũi tên bắn trúng cánh tay máu chảy ròng ròng. Chương bảo Quan Lam Giang giúp Quan Thiện cầm máu.
Thích khách ẩn nấp hai bên lối lên Bạch Vân am bắn tiễn không có tác dụng đành rút đao đổ ra hỗn chiến. Thân Vệ quân bình tĩnh dùng khiên chống đỡ để bọn Nguyễn Địa Lô và Phạm Thu Cúc dùng hoả mai b·ắn h·ạ ở cự li gần. Thích khách không đông, áng chừng không đến ba mươi kẻ. Chương và Lam Khuê được che chắn kĩ càng, anh ngồi xổm chờ đợi cho đến khi Triệu Nhã Lâm xác định được kẻ đầu sỏ đang luôn miệng hò hét bằng thứ phương ngữ ít người hiểu được. Chương nhổm người lên quan sát, thấy kẻ đó có sức mạnh hơn người, cú đấm của hắn tung ra khiến Thân Vệ quân cầm khiên đỡ vẫn b·ị đ·ánh ngã dúi dụi.
Chương đưa súng ngắn cho Lam Khuê cầm, nàng giao khẩu AK cho anh. Sau cái lắc đầu ra hiệu của Chương, Triệu Nhã Lâm cùng hai thị vệ cầm khiên sắt mở lối, Chương theo sau, cách vài bước chân, Lam Khuê và Vi Thọ Kỳ yểm trợ sau lưng, mấy người lom khom dọc theo đội hình tiến lên cao, nơi thích khách đang dồn sức đánh Phạm Ngũ Lão. Được vài trượng, Chương đứng thẳng người tì báng súng lên vai nghiêng đầu bóp cò. Anh bắn phát một, hạ gục liền bốn người đang có ý định t·ấn c·ông bọn Nhã Lâm.
Tiếng nổ đanh gọn, khác biệt của khẩu AK khiến đám thích khách giật mình nhảy ngược về phía sau, nhất thời ngưng giao chiến. Chương nổ thêm hai phát súng nữa, hai thích khách đổ gục như thân chuối bị đốn gốc khiến những kẻ còn lại hoảng hồn. Phạm Ngũ Lão lợi dụng thời cơ đám thích khách chú ý đến Chương, anh đẩy Thân Vệ quân dạt sang hai bên dùng sức phóng ngọn giáo xuyên bụng một kẻ trước khi nhún người đạp vai kẻ đó bật lên cao nhắm đến tên đầu sỏ đánh tới.
Phạm Ngũ Lão che tầm ngắm nên Chương hạ nòng súng ngắm bắn hai kẻ khác ở cự li gần, c·ái c·hết đến với bọn họ rất nhanh. Vi Thọ Kỳ nhận lệnh hỗ trợ Phạm Ngũ Lão. Hai đánh một chẳng chột cũng què. Tên đầu sỏ rất khoẻ, Phạm Ngũ Lão và Vi Thọ Kỳ cũng chẳng kém cạnh. Hai người kẻ trước người sau, kẻ lui người tiến quần đối thủ mệt phờ trước khi khống chế được hắn.
Chương ung dung bước đến trước mặt tên đầu sỏ, Nhã Lâm giật phăng khăn che mặt của hắn để Chương nhìn rõ mặt. Chương xoa cái đầu nhẵn nhín của hắn, cười nhạt:
- Ta cho ngươi hai lựa chọn, khai ra những điều ta muốn biết, ta chỉ phế một cánh tay của ngươi. Nếu ngươi không chịu, đầu ngươi lìa khỏi cổ.
Bấy giờ Quan Lam Giang vừa mới băng bó cầm máu cho Quan Thiện xong, cô nàng lách qua thị vệ đến gần trông tận mặt tên đầu sỏ rồi thốt lên:
- Mao sư huynh? Sao lại là huynh?
Tên đầu sỏ thoáng giật mình cúi đầu không đáp. Chương xoa cái đầu trọc của hắn thêm một lần nữa, vỗ nhẹ mấy cái, lạnh giọng nói:
- Ta đoán không sai mà, trên Bạch Vân am có nội gián, chỉ không ngờ các người lộ mặt sớm như vậy. Lần sau muốn hành thích ta nhớ chuẩn bị thiên binh vạn mã chứ dăm ba thằng trọc đầu như ngươi cậy sức hơn người làm được gì chứ?
Nghe thấy Chương nói vậy, kẻ trọc đầu họ Mao ngẩng lên nhìn anh trân trối, lại nhìn sang Phạm Ngũ Lão đứng bên cạnh Chương, ánh mắt dường như chất chứa vạn câu hỏi vì sao. Chương phá lên cười, xoa đầu thích khách, khẽ lắc đầu tỏ vẻ thương cảm:
- Kiếm củi ba năm đốt một giờ mà thất bại, thật là buồn cho các ngươi. Xẻo hai tai nó!
Thân Vệ quân đè sấp tên trọc đầu họ Mao xuống, hắn hằn học gào lên:
- Mạc tặc, ngươi đừng vội đắc ý!
Chương gằn giọng:
- Ngươi nên nói ít thôi, dành sức mà kêu than. Gian tế rơi vào tay ta sẽ khó mà sống, ta cũng không cần tra khảo gì ngươi.
Chương bảo với Vi Thọ Kỳ:
- Áp giải nó xuống dưới làng Sài, nó khai thì tha c·hết, còn như kín miệng hãy tùng xẻo nó cho ta.
Máu đỏ tươi từ hai bên tai chảy ướt đẫm hai vai Mao thích khách. Vi Thọ Kỳ cho quân trói tay chân khiêng Mao thích khách xuống làng Sài theo lệnh của Chương, báo dân binh trong làng lên thu dọn xác c·hết.
Quan Lam Giang mặt trắng bệch đứng như tượng gỗ từ nãy đến giờ, Chương bước đến trước mặt cô nàng trừng mắt nhìn khiến cô giật mình kinh sợ lùi lại vài bước quỳ xuống lắp bắp thưa:
- Mao… Mao sư huynh Mao Cương là đồ đệ của Từ Thiền sư, huynh… huynh ấy ở Bạch Vân am đã bảy năm.
Chương chỉ vào những xác c·hết nằm ven đường, bốn trong số đó trọc đầu.
- Còn những kẻ kia?
Quan Lam Giang nhìn kỹ một hồi, run rẩy thưa:
- Họ… họ là tăng đồ của Bạch Vân am ạ.
- Cửa chùa sao lại dung nạp mấy thứ này? Hừ! - Chương cười mũi. - Có phải Quan tiểu thư cũng muốn nhân cơ hội đâm cho ta một dao không?
Quan Lam Giang dập đầu đến chảy máu thanh minh. Chương bảo cô nàng đứng dậy nói, thấy máu chảy xuống mặt cô gái trẻ, Chương lại thương hoa tiếc ngọc hạ hoả.
- Thực hư mọi chuyện chờ ta lên Bạch Vân am sẽ tỏ tường. Bây giờ tiểu thư nên lo chữa chạy cho Quan lão gia, chẳng phải ông ấy trúng độc hay sao?
Quan Lam Giang hốt hoảng chạy lại kiểm tra, nước mắt ngắn dài nói trong nước mắt hoà lẫn máu:
- Độc này của Mao sư huynh, trên am có thuốc giải ạ. Xin vương thượng hãy cứu mạng cha của tiểu nữ.
Chương thở hắt ra một cái, khoát tay ra hiệu mọi người tiếp tục lên am. Chương ra hiệu cho Thọ Kỳ và Phạm Ngũ Lão lại gần căn dặn riêng, hai người gật đầu liên hồi. Vi Thọ Kỳ dẫn theo mấy Thân Vệ quân chạy vượt lên trước, mất hút trong tán cây rừng rậm rạp.
Lam Khuê thì thào hỏi Chương:
- Anh nghĩ Bạch Vân am là một cái bẫy ư?
Chương gật đầu. Lam Khuê lại hỏi:
- Nói vậy Từ Thiền sư cùng một giuộc với đám này?
Chương giải thích:
- Theo suy đoán của anh thì không hẳn vậy. Bọn chúng dò được danh tính của chúng ta từ lúc xuất thành, vội đón lõng ở Mã Tế, hẳn là biết nơi chúng ta đến. Sẽ thật dại dột nếu không bày binh bố trận trên am.
- Nhưng thấy động chẳng lẽ chúng không lui?
Chương nheo mắt nhìn xa xăm bảo rằng:
- Ẩn nấp dưới tấm áo cà sa thật là lí tưởng. Mấy năm trước Vũ Ninh vương từng dùng gian tế giả dạng nhà sư, em có nhớ không nhỉ?
- Lúc ấy em còn chưa biết anh nhưng có nghe chị em kể.
Chương nói thêm:
- Sư sãi nhận được sự kính trọng của bách tính nên giả trang hoặc dùng thân phận nhà sư dò la thám thính là cách mà nhiều sứ quân dùng đến, bởi vậy anh không lạ. Cái ổ gian tế trên Bạch Vân am có từ khi nào chẳng thể biết nhưng anh đồ rằng còn không ít kẻ giả dạng nhà sư.
Qua một tuần trà, Chương đã thấy cổng tam quan Bạch Vân am trước mặt. Ngô Phù Khê và Thân Vệ quân đứng chờ sẵn. Ngô Phù Khê chạy đến báo cáo:
- Từ Thiền sư trở bệnh nặng nên không ra tận cổng đón tiếp Đại Vương được, ông ấy xin tạ lỗi và chờ Đại Vương ở chính điện.
Khoé miệng Chương khẽ động đậy, anh hỏi:
- Tăng chúng đâu cả?
- Báo cáo, tôi bảo họ cứ ai làm việc nấy, không cần phải ra cổng đón đợi Đại Vương.
Chương gật đầu, hỏi thêm Ngô Phù Khê:
- Anh Kỳ đâu?
- Báo cáo, tôi mới gặp anh Kỳ.
Bạch Vân am là một quần thể kiến trúc nằm trên sườn núi, lưng am tựa núi, mặt nhìn về hướng Nam, nơi có dòng sông Hát. Chương dành chút ít thời gian đứng trước cổng am ngắm cảnh vật kì vĩ xung quanh, thong thả cất bước trên từng bậc đá dẫn lên sân chính điện, hai bên là cây cao toả bóng mát dọc lối đi.
Cảnh vật tĩnh mịch, không gian bình yên đến lạ trước cơn mưa máu có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Chương dừng chân trước bậc tam cấp của ngôi chính điện năm gian lợp ngói. Anh nhìn hai dãy nhà nằm tả hữu mái ngói ngả màu thời gian, rêu phong cũ kỹ. Mấy chú tiểu vừa quét sân, dựng chổi vào cột, đứng ngay ngắn chắp tay cúi đầu chào. Bước lên bậc tam cấp, Chương nhìn hai ông Thiện, Ác toạ hai bên bất chợt nhớ ngôi chùa làng cũ kỹ năm xưa thi thoảng anh vẫn theo bà nội lên thụ lộc.
Mùi hương trầm phảng phất trong gió, lẫn với tiếng tụng kinh gõ mõ trong chính điện vọng ra.
- Mô Phật!
Một nhà sư từ trong chính điện bước ra.
- Trước Phật chúng sinh bình đẳng, các thí chủ có lòng đến bái Phật cớ sao đằng đằng sát khí? Chốn tu hành thanh tịnh, mong các thí chủ buông bỏ ân oán bên ngoài, đừng đem binh khí vào trong. Mô Phật.
Triệu Nhã Lâm đứng chắn ngang trước mặt Chương, nàng nói:
- Vạn Thắng vương không phải người thường, ngài là Thiên tử. Đại Vương vì mến mộ đức độ của Từ Thiền sư, chẳng quản đường sá xa xôi có mặt ở đây, nhà chùa phải lấy đó làm mừng mới phải. Chúng tôi là thị vệ, không thể rời tay khỏi binh khí!
- Mô Phật! - Nhà sư nói. - Cửa chùa luôn rộng mở đón bách tính. Bạch Vân am bao năm rời xa chốn thị phi, Vạn Thắng vương đến cửa chùa, có lòng hướng Phật là phúc cho bách tính. Chính điện là nơi thanh tịnh, binh khí các thí chủ đem theo đều đã lấy mạng người, không còn sạch sẽ. Mô Phật, nếu Vạn Thắng vương vẫn nhất quyết vào trong bái Phật với binh khí, bần tăng không dám cản. Có điều… Vạn Thắng vương thông tuệ hơn người, học cao hiểu rộng chẳng lẽ không biết điều đó ư?
Chương khẽ gật. Triệu Nhã Lâm, Phạm Ngũ Lão và mọi người rút khí giới bỏ xuống thềm nhưng giữ lại khiên trong khi Chương vẫn đeo khẩu AK trước ngực, Lam Khuê giắt khẩu súng ngắn bên trong tà áo. Hai món thần khí là vật bất li thân.