Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 507: Núi Mã Tế




Chương 507: Núi Mã Tế

Mặt trời đứng bóng, Chương trong bộ y phục màu nâu cũ kỹ, buộc khăn đầu rìu rời khỏi ngôi nhà lá tuềnh toàng cùng với Lam Khuê, Nhã Lâm, Vi Thọ Kỳ, Lý Nhân Nghĩa và hai quân Thân Vệ, tất cả có bảy người chia thành hai nhóm cách nhau mươi trượng. Nhằm giả trang cho đạt, Trịnh Lam Khuê dùng than củi quệt vào hai bên gò má, mu bàn tay… của Chương do nước da của anh sáng như nho sĩ. Điểm đầu tiên Chương đến là ngôi khách điếm nay chỉ còn lại đống tro tàn.

Từ xa Chương đã nghe tiếng khóc nỉ non, ai oán. Đến nơi, anh lẫn vào những người dân trong thị tứ đang giúp gia chủ dọn dẹp đống hoang tàn. Hai vợ chồng người chủ khách điếm cùng hai người con và một gia nô than khóc vì gia sản tiêu tan cũng như một đầy tớ gái bị t·hiệt m·ạng trong đ·ám c·háy. Quan binh trên huyện chưa đến, chỉ có ba dân binh đang khiêng người b·ị n·ạn ra khỏi đ·ám c·háy. Chương nghe mọi người kháo nhau người đầy tớ gái t·hiệt m·ạng do ngủ say. Thi thể cháy đen đặt trên tấm chiếu mới, hương khói nghi ngút. Lát sau một cỗ áo quan bằng gỗ mộc do bốn tráng niên trong thị tứ khiêng đến đặt bên cạnh. Thi thể người xấu số chưa thể nhập quan vì sự việc đã báo quan binh, cần phải có người nhà quan xác nhận sự việc, làm phép k·hám n·ghiệm t·ử t·hi rồi mới được chôn cất. Nếu làm trái lệ Sơn Tây vương đặt ra từ trước sẽ bị luận tội trượng.

Nhà quan cử người đến là ông thầy lang cắp tráp đi cùng hai người lính. Bách tính xúm quanh xem thầy lang làm phép khám nghiệm nhưng Chương thất vọng khi thấy ông thầy lang chỉ xem xét mọi thứ qua loa. Chương thì thào với Vi Thọ Kỳ, Vi Thọ Kỳ tròn xoe đôi mắt, liên tục gật đầu rồi lấy trong người ra mấy đồng bạc bỏ vào trong cái nón mê đặt bên cạnh người xấu số. Bọn Lam Khuê, Nhã Lâm đứng lẫn trong đám đông cũng chen lên bỏ vào nón mấy đồng, nhiều người khác làm theo. Thị tứ nằm ven sông, có bến đò nhiều người qua lại nên việc người lạ bày tỏ lòng thương cảm với người đã mất chẳng ai lấy làm lạ.

Vi Thọ Kỳ đứng cạnh ông thầy lang lưng hơi khom, hai bàn tay đan vào nhau để trước bụng. Anh thì thào mấy lời, ông thầy lang đến cạnh xác n·ạn n·hân cháy chẳng còn hình thù, cúi xuống cạy miệng xem xét cẩn thận.

Bọn Chương tách khỏi đám đông ra khỏi thị tứ, bấy giờ Vi Thọ Kỳ mới thưa chuyện:

- Ông ấy đã xem và bảo rằng bên trong miệng và cổ họng của n·ạn n·hân không ngậm thứ gì, nhất là không có tro bụi ở trong khoang miệng đâu ạ.

Chương khẽ gật, cúi người bước nhanh, một tay luồn dưới bụng nơi giắt khẩu súng lục. Ngang qua quãng đường tối qua bị phục kích, Vi Thọ Kỳ lẩn mình vào đám lau sậy còn Chương, Lam Khuê và Nhã Lâm đội nón cắm cúi thêm một đoạn nữa mới ngồi tránh nắng dưới một gốc cây có ý chờ đợi. Nhóm của Lý Nhân Nghĩa có ba người vượt qua chỗ Chương ngồi, chọn một gốc cây khác nghỉ chân.

Vi Thọ Kỳ bẩm báo:

- Cây cỏ chỗ đấy bị giẫm đạp tứ tung nhưng theo kinh nghiệm của tôi, bọn phục kích có khoảng năm đứa. Các dấu chân và cây cỏ hướng về phía bờ sông ạ.

- Ngôi nhà mà người phát hiện đ·ám c·háy trên hang Mã Tế nằm ở chỗ nào?

Vi Thọ Kỳ vơ lấy cái que vạch xuống đất để Chương dễ hình dung. Kỳ thuật mọi chuyện thêm một lần. Theo đó, tối hôm qua người dân sống trong mấy ngôi nhà nhỏ dưới chân núi Mã Tế phát hiện lửa cháy ở lưng chừng núi, người dân sợ cháy lan vì thời tiết đang cuối mùa hè trời hanh khô nên kéo nhau đi d·ập l·ửa và phát hiện hai t·hi t·hể Thân Vệ quân ngoài cửa hang.

Đường lên hang Mã Tế không khó khăn là mấy, trong khi Chương leo núi thì Lý Nhân Nghĩa giả làm người nhà quan vào hỏi thăm sự tình ở mấy ngôi nhà dưới chân núi.

- Ban nãy anh bảo xem miệng n·gười c·hết để làm gì vậy?

Lam Khuê bây giờ mới tò mò hỏi. Chương đáp ngắn gọn:

- Cô gái ấy đ·ã c·hết trước khi khách điếm bị phóng hoả. Nơi cô ấy c·hết là căn phòng nhỏ ở đầu hồi mé Tây khách điếm, t·hi t·hể co quắp nhưng vẫn nằm trên giường nên anh mới sinh nghi. Căn phòng đó có thể là nơi k·ẻ g·ian phóng hoả đầu tiên và trong đám đông theo dõi sự việc hẳn có thích khách trà trộn. Chúng ta không m·ất m·ạng, tàu ngựa không bị thiệt ắt chúng sẽ toả người kiếm tìm chúng ta trong thị tứ.

- Sao anh có thể biết cô gái bị g·iết trước khi bị cháy chứ?

Chương dừng chân, thở mạnh vài hơi, chỉ vào mũi, giảng giải ngắn gọn cho Lam Khuê và Nhã Lâm:

- Cứ cho cô ấy b·ị đ·ánh thuốc mê nhưng lửa cháy sẽ có khói, khách điếm có nhiều vật dụng dễ bắt lửa như mái tránh, vách gỗ… dẫu chúng phóng hoả kiểu gì đi nữa, cô gái hôn mê vẫn sẽ hít phải khói bụi. Đấy là nhận định ban đầu của anh, để chắc chắn cần phải mổ t·hi t·hể kiểm tra nhưng anh nghĩ không cần thiết vì kẻ thủ ác nhắm đến chúng ta, cô gái là n·ạn n·hân bất đắc dĩ mà thôi.

Vi Thọ Kỳ bổ sung:

- Tôi đã nhìn kỹ, phần lưng của ấy chưa bị cháy và cơ thể không có v·ết t·hương do b·ị đ·âm chém. Có khả năng cô gái bị kẻ xấu b·óp c·ổ cho đến c·hết. Đại Vương của chúng ta thật tài, cái gì ngài ấy cũng có thể suy đoán ra được. Hầu ngài ấy một ngày còn hơn một năm ngang dọc.



Lam Khuê không giấu nổi vẻ đắc chí, nàng lại hỏi Chương:

- Cớ sao anh một hai đòi lên hang?

- Để tìm câu trả lời và… cũng là để Ngũ Lão rảnh tay xử trí bọn đần độn.

Triệu Nhã Lâm thì thào với Lam Khuê:

- Ban nãy em đã nói với Quý phi rồi, Đại Vương dự liệu trưa hoặc chiều nay sẽ có biến xảy ra ở căn nhà chúng ta đang nghỉ tạm.

Mặc kệ hai nữ nhân thì thào to nhỏ, Chương dấn bước nối gót Vi Thọ Kỳ. Đến gần cửa hang, anh vịn tay vào một tảng đá nằm dưới tán cây thở phì phò. Từ dưới chân núi lên hang Mã Tế chừng bảy mươi trượng, song như đã nói, thể lực của Chương còn thua hai mỹ nhân theo chân dù ngày nào anh cũng tập thể dục vào mỗi sáng.

Chương xem xét kỹ càng những vạt cỏ cháy đen và tán lá sum suê ám khói lửa ngả màu. Trước cửa hang Mã Tế có khoảng đất bằng phẳng rộng chừng bảy chục mét vuông, đứng từ vị trí này quan sát được mọi động tĩnh dưới thị tứ và bến đò. Như thế, Thân Vệ quân cử người đến vị trí này cảnh giới là rất hợp lý. Trên sông Chu phía bên tả, đang có ba con đò nhỏ từ huyện Hát sang sông.

Chương quan ngát từng ngóc ngách bên ngoài cửa hang trong khi Vi Thọ Kỳ đốt đuốc lần mò vào sâu vào bên trong xem xét.

- Hang này rất sâu, có ngách thông l·ên đ·ỉnh núi ạ. - Vi Thọ Kỳ đầu tóc mặt mũi đầy bụi bẩn như từ âm phủ mới lên, quay trở ra bẩm báo. - Càng đi sâu vào bên trong càng hẹp. Dạ bẩm, tôi có phát hiện một bếp than và một số đồ đạc bỏ lại.

- Ở đâu?

- Từ cửa hang vào sâu độ bảy, tám trượng thôi ạ.

Cửa hang Mã Tế rộng chừng sáu trượng, cao cỡ một trượng, cỏ cây dây leo đầy cửa hang. Chương theo chân Vi Thọ Kỳ, vào sâu trong hang không khí mát mẻ trái ngược với bên ngoài. Dưới ánh đuốc bập bùng, Chương thấy mấy viên đá nhỏ kê làm bếp, hai niêu đất nằm chỏng chơ, rau rừng nấu dở vương vãi bên cành và nhiều thanh củi cháy dở cùng bó củi nhỏ bên cạnh. Sát bên vách đá còn mấy đống tro hình chữ nhật, nhìn qua là biết dấu tích của nệm rơm bị đốt.

Chương phán đoán:

- Có thể những người ở trong hang này chuẩn bị bữa tối thì Thân Vệ quân bất ngờ xuất hiện. Anh Kỳ! Anh soi kỹ này… thấy chưa?

Gần cửa hang có vài dấu máu đã khô dính trên đá. Chương cầm đuốc dí sát vách hang xem xét thật kỹ, anh phát hiện những vệt màu nâu đen nhỏ li ti vương trên một bên vách cách cửa hang chừng một trượng. Sau một hồi kiếm tìm các dấu vết kỹ càng, Chương trở ra ngoài đứng như pho tượng phóng tầm mắt ngắm dòng sông, xóm làng xa xa trước khi bảo mọi người xuống núi. Lý Nhân Nghĩa đứng chờ sẵn ven con đường mòn, ông không thu thêm được thông tin nào hữu ích từ những người dân định cư ở chân núi.

Chương nheo mắt nhìn bầu trời trong veo, áng chừng mới quãng đầu giờ Thân bèn quyết định:

- Lần theo dấu chân ra hướng bờ sông, mọi người cẩn thận một tí.

Vi Thọ Kỳ lại dẫn lối, Nhã Lâm và hai chàng Thân Vệ đoạn hậu, Chương đi trước, Lam Khuê theo sát. Bảy người mất hút trong đám cỏ cây um tùm mọc cao ngang đầu người lớn. Vài mươi trượng tính từ con đường đất, bọn Chương phát hiện một gò nổi đủ cho mấy người ngồi. Nơi này cỏ cây đổ rạp, giữa gò có một cây không lớn lắm, tán lá chìa bốn hướng vô cùng lí tưởng để nghỉ chân. Dưới gốc cây vương vãi nhiều mảnh vỏ khoai lang và sắn nướng. Vi Thọ Kỳ trèo lên cây và bảo rằng dễ dàng trông thấy bất kỳ ai qua lại trên con đường đất. Tìm kiếm thêm một lúc, Vi Thọ Kỳ lần theo dấu vết dẫn mọi người đi mãi đến bờ sông Chu. Tại đây, Chương nhận thấy dấu vết thích khách để lại rõ ràng hơn, bùn vương vãi, lau sậy đổ rạp từng mảng như thể nơi này dùng giấu thuyền. Gần mép nước có nhiều dấu chân còn in hằn.

Vi Thọ Kỳ trèo lên một cái cây gần đó phóng tầm mắt quan sát xung quanh, lúc sau báo rằng phía thượng lưu có hai con thuyền đánh cá chậm rãi xuôi theo dòng, ngoài trảo phu, mỗi thuyền chở theo ba người đều là nam nhân. Chương bảo Thọ Kỳ theo dõi còn bản thân ngồi tựa vào một gốc cây khác bứt lá cỏ trầm ngâm suy tư, chẳng ai biết anh đang mưu tính điều gì tiếp theo. Lam Khuê lẳng lặng ngồi xuống cạnh bên rót nước vối vào bát sứ đưa Chương uống.

Gió từ mặt sông thổi hắt vào khiến lau sậy lay động liên hồi. Ngồi chán Chương lại nằm vắt chân chữ ngũ đong đưa một hồi rồi bất chợt nhổm dậy nói với Lam Khuê:



- Mình có Bộ Công an nhưng chưa có Cục Pháp y, sắp tới anh phải thành lập cục ấy mới được. Cần phải có những người nghiên cứu rành rẽ y thuật, võ thuật trong Cục Pháp y để phát hiện những manh mối cần thiết. Cái ông thầy lang lúc trưa đến làm phép xét nghiệm gì mà chỉ đứng ngó lấy lệ, thật nực cười.

Mọi người thấy Chương nói liền thu hẹp khoảng cách để lắng nghe. Chương nói tiếp:

- Nãy giờ anh xâu chuỗi mọi việc từ những gì nhìn thấy thì tình huống hai cậu Thân Vệ m·ất m·ạng có thể như sau…

Như Chương suy luận, thích khách có nhiều toán, kẻ cầm đầu chọn hang Mã Tế hòng dễ bề quan sát động tĩnh trong thị tứ và nhờ thế biết được đoàn thương khách từ xa. Chương không loại trừ đám thích khách là một toán c·ướp do tàn binh dưới trướng Trần Văn Lộng tụ tập lại với nhau. Hai chàng Thân Vệ nhận thấy hang Mã Tế có vị trí tốt nên chọn làm đài quan sát, lúc lên tới nơi phát hiện ra một toán người đã ở sẵn từ trước đang thổi cơm trong hang. Hai chàng Thân Vệ tìm cách dò la, đối phương nhận ra chân tướng nên chủ động t·ấn c·ông trước.

- Những vệt máu dưới nền hang đá có dạng hình tròn, lớn nhỏ không đều nhau, khả năng lớn do máu nhỏ từ v·ết t·hương. - Chương giải thích. - Những vệt nâu đen li ti trên vách đá là máu khô, tính từ ngoài cửa hang thì những giọt li ti đó nằm ở vách bên tả, cao độ ngang đầu người.

Chương vẫy một Thân Vệ lại gần, bảo anh ta đứng thẳng, anh dùng tay trái quệt một đường ngang ngực chàng trai rồi nói tiếp:

- Phần lớn mọi người đều thuận tay trái, nếu mũi lê quét ngang phần ngực người đối diện thì những vệt máu trên vách hẳn do Thân Vệ quân làm đối thủ b·ị t·hương. Vệt máu nhỏ dưới nền hang ra đến cửa là hết trong khi hai Thân Vệ quân của chúng ta nằm cách cửa hang đến năm trượng và ở hai hướng khác nhau. Phạm Ngũ Lão có nói trên người tử sĩ chỉ có một v·ết t·hương duy nhất do trúng độc từ v·ũ k·hí của đối thủ. Tại sao hai người ấy không vận giáp mỏng, anh Kỳ phải tìm hiểu cho rõ và tội này ta sẽ tính lên đầu anh.

Chương dừng lại lấy hơi rồi nói thêm, giọng hơi trầm xuống:

- Cỏ cây nơi ấy cháy hết cả, cộng thêm bách tính dưới núi chạy lên d·ập l·ửa nên hiện trường xáo trộn. Đường lên xuống núi chỉ có một, thích khách b·ị t·hương xuống dưới bằng cách nào?

Chương ngước nhìn Vi Thọ Kỳ đang ở trên cây và hỏi:

- Anh Kỳ là cao thủ, anh có thuật khinh công, vậy anh nhảy được từ trên núi xuống hoặc đạp lên cây cỏ mà chạy không?

Vi Thọ Kỳ nhăn mặt đáp:

- Đại Vương đừng giễu bọn thuộc hạ! Thực là thuộc hạ có thuật khinh công nhưng nó chỉ giúp thuộc hạ nhảy cao hoặc chạy nhanh hơn trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi. Nếu thuộc hạ đạp cỏ mà đi được cần gì phải leo trèo khổ cực.

Chương lại ngả lưng xuống cỏ, đôi mắt lim dim:

- Như vậy có hai khả năng, một là bọn chúng phóng hoả bên trong hang nhằm xoá dấu vết, tiếp đó phóng hoả nơi hai Thân Vệ đang nằm rồi xuống núi thật mau. Với thân thủ của bọn họ thì xuống núi vô cùng dễ dàng và mau chóng nhưng một hoặc hai người trong bọn chúng b·ị t·hương thì mọi chuyện sẽ khác. Đường xuống núi không có vệt máu nào nên ta tính đến khả năng thứ hai, chúng nấp trong hang, chờ mọi người lên d·ập l·ửa rồi lẫn vào những người ấy ung dung xuống núi. Khi ấy trời đã tối, khó mà nhận ra ai là ai.

Mọi người chăm chú lắng nghe từng câu từng chữ Chương nói ra, người nào người nấy mắt tròn xoe như hai hòn bi ve.

- Vậy kẻ b·ị t·hương, nếu có, đang ở đâu? Trong thị tứ có thầy lang, tìm ông ta hỏi thử. Kẻ cầm đầu chắc chắn còn ở trong thị tứ, hắn có thể b·ị t·hương nặng nên mệnh lệnh rời rạc.

- Làm sao anh có thể chắc được điều ấy?

Chương hé mở một mắt nhìn Lam Khuê, mỉm cười:

- Đó là anh suy luận logic! Thực hư phải kiểm tra. Với những người có thân thủ như anh Kỳ hay mấy cậu đây hẳn phân biệt được v·ết t·hương do lưỡi lê tạo ra hoặc đao, kiếm chứ? Tuy anh không biết võ thuật hay dùng binh khí nhưng anh chắc chắn một điều rằng mỗi binh khí sẽ tạo ra miệng v·ết t·hương khác nhau.



Mọi người đồng tình với nhận định của Chương, trong bảy người chỉ có Chương và Lý Nhân Nghĩa mù tịt về cách dùng binh khí. Lam Khuê quỳ gối sát bên chỗ Chương nằm, hỏi thêm:

- Còn nơi lau sậy um tùm này thì sao? Hẳn anh có dự mưu gì nên mới kéo mọi người đến đây rồi nằm chèo queo như vậy.

Chương lại nhổm người ngồi dậy nói với mọi người:

- Ban nãy đứng trên cao ta thấy nơi này rất thích hợp đổ quân từ bên kia sông vì kín đáo, xung quanh chẳng có người, dễ cất giấu thuyền bè v·ũ k·hí và ẩn náu. Từ đây vào thị tứ chưa đầy hai dặm. Kẻ đang muốn hại chúng ta là c·ướp vô tình có mặt ở đây hay một toán được chuẩn bị kỹ càng? Ta nghiêng về giả thuyết thứ hai vì bọn này hành động tương đối bài bản chứ không phải một đám ô hợp.

Vi Thọ Kỳ nói vọng từ trên cây xuống:

- Thưa Đại Vương, một con thuyền nhỏ cập bờ, con thuyền còn lại xuôi dòng ạ.

- Vào bến?

- Dạ không! Cách chỗ chúng ta khoảng bảy, tám chục trượng thôi ạ.

Chương nhếch miệng cười nhạt, cặp lông mày khẽ động đậy.

- Bọn thuộc hạ túm chúng tra khảo!

Chương vội giơ tay ngăn Vi Thọ Kỳ, anh nói:

- Anh theo dấu bọn chúng xem m·ưu đ·ồ của chúng là gì, đừng manh động.

Vi Thọ Kỳ lập tức biến mất sau đám lau sậy xanh rì. Chương nói với một Thân Vệ:

- Cậu đi theo hướng đó quan sát động tĩnh, có gì lạ báo lại, ta ở đây chờ.

Người lính lưỡng lự, Chương vỗ vai anh ta và bảo:

- Đừng lo cho an nguy của ta, trừ phi chúng kéo đến trăm kẻ cùng lúc may ra ta mới lo, đi đi.

Còn lại người Thân Vệ cuối cùng, Chương ra lệnh:

- Cậu mau theo lối cũ về thị tứ tiếp ứng cho anh Kỳ nếu họ về đó. Trường hợp đợi không thấy ai thì về nhà báo mọi chuyện với anh Lão. Đi ngay!

Còn lại bốn người, Lý Nhân Nghĩa không giấu nổi vẻ lo lắng. Chương hiểu suy nghĩ của Nhân Nghĩa bèn bảo:

- Ông lo cho an nguy của ta, ta hiểu! Nhưng bộ dạng của chúng ta khác nào nông phu chạy loạn. Kể như có chạm mặt vài thích khách thì ta sẽ tiễn chúng về chầu tiên tổ ngay khi chúng còn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Lý Nhân Nghĩa vâng dạ, nhìn sang hai nữ nhân đứng gần bên Chương, tuyệt không thấy họ có vẻ bồn chồn nên Nhân Nghĩa có phần vững bụng.

Chương tự tin bởi bên trong bó rơm Nhã Lâm ôm khư khư kia cất giấu tuyệt học võ thuật đích thực.