Chương 508: Hắc y nhân
Chương không phải chờ đợi lâu, độ một khắc sau người lính Thân Vệ quay lại bẩm báo, Vi Thọ Kỳ đã theo dõi ba người lạ mặt vừa ở dưới thuyền lên, bọn họ thay đổi sang y phục đen và đi về hướng thị tứ.
- Một trong ba người đó là nữ giả trang nam nhân, còn lại trảo phu, hắn kéo thuyền lên cạn giấu trong đám lau sậy ạ.
Chương suy nghĩ thật nhanh, anh nói với Nhã Lâm và Lam Khuê:
- Hai em cùng đi với cậu ấy, túm kẻ đó về đây!
Nhã Lâm đặt bó rơm xuống bên cạnh Chương rồi rút lưỡi lê sắc lẹm ra sẵn sàng. Trong khi ấy Lam Khuê vẫn cầm trường côn đen bóng trong tay làm đòn gánh từ đầu. Ba người rẽ lau sậy biến mất, còn lại Chương và Lý Nhân Nghĩa.
Lý Nhân Nghĩa vốn nghe nói Trịnh Quý phi cũng là người có thân thủ nhưng từ ngày gặp ở thành Sơn Tây chỉ thấy Quý phi lo hầu hạ cơm nước, cái ăn giấc ngủ cho Vạn Thắng vương nên có phần ái ngại khi Ái phi phải xung trận. Chương nói:
- Ông đừng bận tâm, Trịnh Quý phi trông liễu yếu đào tơ như vậy thôi chứ côn quyền của nàng ấy không vừa đâu. Tối qua có động nàng ấy bình thản như không. Nàng ấy biết ta thích tuýp nữ nhân dịu dàng nên mới thục nữ, ông đừng có nhầm.
Lý Nhân Nghĩa ngồi quỳ bên cạnh Chương thưa rằng:
- Dạ bẩm Đại Vương, hạ quan có biết Hoàng hậu và phi tần bên cạnh ngài đều là nữ nhân hào kiệt nhưng… thật khó mà tưởng tượng được ạ.
- Vậy thì đừng tưởng tượng, trần đời này lắm sự lạ khó hiểu và ông đừng cố hiểu đàn bà, chỉ cần yêu thương và nuông chiều họ vô điều kiện là được, còn lại ông muốn làm trời làm đất họ cũng thuận.
Im lặng một chốc, Lý Nhân Nghĩa lại hỏi:
- Dường như Đại Vương bận tâm về c·ái c·hết của hai cậu lính?
Chương tựa lưng vào gốc cây, ánh mắt nhìn xa xăm và bảo:
- Hai là số nhiều! Họ vì ta mà m·ất m·ạng không rõ nguyên do. Qua chuyện này ta nhận thấy cần phải thay đổi vài thứ. Cổ nhân có dạy, vua coi bề tôi như chân tay, bề tôi coi vua như tim ruột. Vua coi bề tôi như chó ngựa, bề tôi coi vua như kẻ qua đường và… vua coi bề tôi như cỏ dại, bề tôi coi vua như giặc c·ướp. Dẫu ta không xem bản thân là vua, chỉ là kẻ ngang qua Vạn Xuân rồi mắc kẹt ở nơi này nhưng tính mạng một người vô cùng đáng quý. Ta nói vậy, ông có thắc mắc vì sao đêm qua ta lại hạ lệnh g·iết kẻ lạ mặt đó không?
Lý Nhân Nghĩa đáp:
- Kẻ đó đáng c·hết ạ!
Chương khẽ lắc đầu, cười buồn mà rằng:
- Cũng có thể! Đã nói tính mạng mỗi người là trân quý thì ai chẳng có quyền sống. Trước đây ta thường nương tay với kẻ đối địch nhưng thời nào thế ấy. Phàm những kẻ ngu trung thì tốt nhất không nên giữ, nay chúng có thể vì giữ mạng mà thuận, mai có thể dẫn giặc về nhà trả thù và thực tế… chúng sẽ là những kẻ hăng hái nhất. Ta thấy rằng bản thân phải trở nên sắt đá hơn, thẳng tay trừ đi một số kẻ để bảo vệ những người mà bắn có thể s·át h·ại.
Chương dừng một quãng, khẽ thở dài:
- Cô gái trong khách điếm ấy nào có tội tình gì? Bởi vậy, kẻ nào mà sự tồn tại của hắn gây nguy hiểm cho người khác mà không cải tạo được thì nên trừ đi.
- Hạ quan từng hầu rượu Lý An đại nhân, đại nhân từng trích lời Đại Vương “Nhân đạo với kẻ thù là t·ự s·át”! Hạ quan tâm đắc với câu này. Có điều… Đại Vương nhân từ cũng là phúc của muôn dân.
Chương nhoẻn miệng cười và bảo:
- Cũng phải, ta nói nhiều quá có khi quên mất. Ta có thể ác với kẻ thù nhưng khoan hoà với bách tính.
Có tiếng loạt xoạt, Chương hướng ánh nhìn về nơi đó chờ đợi chẳng bao lâu đã thấy Nhã Lâm và Thân Vệ quân xốc nách lôi theo một người vận y phục đen đang cố giãy giụa hòng thoát ra. Lam Khuê tay cầm trường côn mở lối. Nhã Lâm thả kẻ b·ị b·ắt nằm sấp trước mặt Chương, Thân Vệ quân giữ hai tay, đầu gối ghì vào lưng kẻ đó.
Triệu Nhã Lâm thưa:
- Kẻ này cũng bị cắt lưỡi ạ!
Chương nhíu mày bảo Lý Nhân Nghĩa giúp lột áo kẻ đó và quả nhiên trên ngực trái của hắn có hoa văn.
Chương lạnh lùng bảo mọi người:
- Lấy dây trói nó lại thả xuống sông, thằng này không có lưỡi chẳng cung khai được gì đâu.
Nhã Lâm trói chặt tay chân hắc y nhân bằng mấy sợi vải lụa.
- Ta cho mày một cơ hội cuối cùng, ta biết mày hiểu lời ta nói. Nếu biết chữ hãy gật đầu!
Nhưng hắn lại lắc, Chương thở dài:
- Mày sống chẳng để làm gì, đào hố chôn mày lại tốn công.
Nhã Lâm và Lam Khuê lánh mặt đi, Lý Nhân Nghĩa và chàng Thân Vệ loay hoay thêm một lúc lột hết quần áo của hắc y nhân theo lệnh của Chương rồi khiêng hắn thả lăn xuống sông. Xong xuôi, Chương đến chỗ hắc y nhân giấu thuyền xem xét đồ đạc mà hắn mang theo. Vũ khí cá nhân của kẻ xấu số ngoài thanh đao còn có ám tiễn. Thân Vệ quân bỏ tay nải thu được ra cho Chương xem, bên trong có mấy bình gốm nhỏ khác màu bịt chặt miệng, Nhã Lâm nói khả năng đó là thuốc độc và thuốc giải độc. Chương lấy hai nén bạc và mấy đồng lẻ đưa cho Thân Vệ quân:
- Nhớ chia cho anh em, đủ một bữa chứ hả?
Lam Khuê ngồi bên cạnh phì cười:
- Anh làm thế khác nào k·ẻ c·ướp chứ?
- Nó ở trên đất Sơn Tây, đất này của chúng ta mà.
Không tìm thêm được vật gì hữu ích giúp Chương đoán định lai lịch hắc y nhân nên anh bảo Thân Vệ quân vận y phục đen ở lại mật phục còn anh và mọi người về thị tứ.
- Mấy lọ này cái nào là thuốc độc em nhỉ?
Triệu Nhã Lâm không biết, chẳng ai biết. Bỗng Chương nảy ra ý định rợn người, anh thản nhiên nói:
- Vậy đi bắt ba kẻ kia rồi thử mấy thứ này trên người chúng là xong. Anh không tin bọn chúng đều câm với mù chữ đâu. Để mà nói về tra khảo thì Phạm Bỉnh Di cần phải gọi anh là thầy.
Nhã Lâm ôm bó rơm, Lam Khuê cầm trường côn làm gậy chống trong khi Chương bước thất thểu, một tay luôn để sẵn trong cạp quần như thể đau bụng còn Lý Nhân Nghĩa cầm bầu rượu đựng nước lã giả làm kẻ say cùng trở về thị tứ theo lối cũ.
Chương tạt vào một hàng bán rượu trong thị trấn, anh gọi rượu và lạc cùng nhâm nhi từng chút một với Lý Nhân Nghĩa. Thôn nữ Nhã Lâm và Lam Khuê ngồi đối diện, cách Chương một khoảng. Quãng gần một nén hương thì Chương trông thấy chàng Thân Vệ quân anh cử về trước đó đang dáo dác tìm anh. Chương rời quán, bọn Nhân Nghĩa lần lượt theo sau, đến một chỗ vắng mới tụ lại. Biết ba kẻ lạ mặt ở dưới thuyền đang ngồi trong một tửu quán, dường như chờ thêm người. Đồng thời Chương hay tin bọn Phạm Ngũ Lão bắt được ba kẻ khả khi dò la gần bờ sông và lạ thay những kẻ đó cũng chẳng thể nói được.
- Như vậy chúng đang đưa thêm người đến để vây bắt ta đây mà, điểm hẹn của chúng rất có thể là tửu quán hoặc khách điếm nhưng thị tứ còn bao nhiêu khách điếm?
Triệu Nhã Lâm lập tức cung cấp thông tin:
- Ngoài chỗ bị cháy thì còn ba khách điếm khác nhưng nhỏ hơn ạ. Ba ngôi khách điếm ấy đều nằm bên lối xuống bến.
Thân Vệ quân lại chạy đi, một lúc sau trở lại, hơi thở gấp gáp:
- Báo cáo, một trong ba kẻ đó đã ra khỏi tửu quán, hắn đang đi quanh thị tứ.
- Nếu nó tách lẻ ra thì túm ngay!
Luồn lách qua hai dãy nhà, chàng Thân Vệ quân chỉ cho Chương một hắc y nhân đang thong dong trên con đường lớn, thi thoảng kẻ đó dừng chân bên một gánh hàng. Dù chỉ nhìn từ phía sau nhưng Chương xác định kẻ đó là nữ nhân giả trang nam nhân.
- Dáng người mảnh khảnh, bước đi thanh thoát và bờ vai kẻ đó không rộng. Thực muốn biết nam hay nữ cứ bắt về khảo đã.
Nhã Lâm, Lam Khuê và chàng Thân Vệ nhận lệnh hành động. Ba người lần lượt tiếp cận mục tiêu đến, quả nhiên sau một hồi nhìn dọc ngó ngang, kẻ đó dạo bước đến khách điếm nằm trên lối xuống bến thuê hai phòng nghỉ tạm qua đêm.
- Ả này biết nói! - Chương thì thào với Lý Nhân Nghĩa. - Túm được ả này thì ra hết chuyện.
Nhã Lâm và Lam Khuê theo vào thuê một phòng, chàng Thân Vệ bộ dạng nhếch nhác ngồi gục đầu tựa lưng vào bức tường vách gỗ bên ngoài khách điếm chờ đợi. Chương không phải chờ lâu, chưa đầy nửa khắc trôi qua đã thấy Lam Khuê từ trong khách điếm bước ra ngoài làm hiệu. Thân Vệ đứng dậy vào thuê thêm một phòng nghỉ rồi chạy lại báo cho Chương. Chương và Lý Nhân Nghĩa ung dung vào khách điếm đặt cơm rồi theo chân chàng Thân Vệ vào gian phòng đã thuê. Bên trong, Nhã Lâm và Lam Khuê đã chờ sẵn, mục tiêu bị khống chế quỳ dưới nền đất nện nhẵn thín, miệng bị nhét giẻ, tóc tai rũ rượi, đúng là nữ nhân dù mái tóc đã cắt ngắn ngang vai.
Chương ngồi xuống ghế, cái ghế ọp ẹp khiến anh suýt ngã nên đành bỏ ý định ấy. Bước đến trước mặt hắc y nữ nhân, Chương cúi người nâng cằm cô ta lên nhìn cho rõ rồi cười nhạt:
- Xem ra ngươi cũng có chút nhan sắc, ta hi vọng ngươi vẫn còn lưỡi để nói điều ta muốn nghe. Đừng sợ, ta không c·ướp sắc của ngươi đâu, so với hai mỹ nhân này thì ngươi hẵng còn kém một bậc.
Đoạn anh đứng lên bảo với Nhã Lâm và Lam Khuê:
- Canh giữ ả cẩn thận, chờ ta túm nốt hai thằng kia rồi khảo một lần.
Trở ra gần đến cửa, Chương dừng chân nói với Lam Khuê:
- Đừng có huỷ dung nhan của ả ta!
Ra khỏi khách điếm, Lý Nhân Nghĩa thắc mắc nên Chương nói nhận định của anh:
- Ả mặt hoa da phấn, nhìn có khí chất, thân phận không tầm thường.
- Đại Vương dặn không được huỷ dung nhan của ả, có phải ngài lo Quý phi…
Chương cười và nói:
- Quý phi không làm bậy, ta lo cô Lâm nhân cơ hội xuống tay mà thôi.
- Đại Vương muốn thu nạp cô ả?
Chương lắc đầu:
- Những người như ả ở trong Thần Vũ quân nào có thiếu, mỹ nhân m·ất m·ạng cũng phải đẹp. Có điều… ả này ta thấy còn non, ánh mắt chưa có sát khí, còn vì sao ả đến đây thì chờ túm hết lượt khảo chả muộn.
Hai kẻ ngồi trong tửu quán uống hết một bầu rượu, đến nửa bầu thứ hai thì gục đầu xuống bàn chìm vào giấc ngủ. Cả hai đã bị Vi Thọ Kỳ đánh thuốc. Thọ Kỳ và chàng Thân Vệ trước đó lân la gọi rượu ở bàn bên, chờ đến lúc trời sẩm tối mới thanh toán tiền rồi dìu hai kẻ đang mê man thẳng một mạch lên hang Mã Tế. Nhã Lâm và Lam Khuê chẳng mấy khó khăn khi áp giải cô ả đã b·ị b·ắt trước đó đến điểm hẹn. Trong lúc chờ hai kẻ b·ị đ·ánh thuốc tỉnh giấc, bọn Chương lấy lương khô ra ăn, ngồi hóng gió và nhìn ngắm quang cảnh dưới ánh trăng khuya.
Ba hắc y nhân bị trói tay chân dựa lưng vào vách đá, hai ngọn đuốc cắm hai bên soi tỏ khuôn mặt ba người. Nữ nhân tuổi đôi mươi ngồi ở giữa, một nam nhân tuổi ngoài ba mươi trên mặt có một vết sẹo lớn, kẻ còn lại trẻ hơn, gây ấn tượng với cặp mắt xếch và cái mũi tẹt. Hai nam nhân bị lột áo lộ hình xăm hoa văn nơi ngực trái. Nhã Lâm đã kiểm tra cô gái và xác nhận ả có một hình xăm. Trong hai hắc y nhân, người trẻ hơn bị câm dù lưỡi không bị cắt.
Chương ngồi trên một phiến đá nhỏ lần lượt nhìn kỹ gương mặt từng người, chẳng để tâm đến ánh mắt hằn học của bọn họ. Anh đặt mấy lọ gốm nhiều màu sắc trước mặt cả ba bắt đầu cuộc tra khảo.
- Những thứ này do ta thu thập được từ đồng đảng của các người. - Chương nói. - Ta có lòng nhân nên các người một cơ hội, nếu cung khai mọi điều ta cần thì các người sẽ được sống, nhược bằng không c·ái c·hết sẽ đến ngay thôi.
Hắc y nhân mặt sẹo gằn giọng hỏi Chương:
- Ngươi là ai?
Chương cười khinh khỉnh đáp:
- Vạn Thắng vương hoặc Mạc tặc theo cách gọi của các ngươi! Sao cũng được.
Hắc y nhân tròn xoe mắt ngó Chương trân trân, có lẽ do bộ dạng của anh lúc này chẳng khác kẻ hành khất là bao.