Chương 506: Thích khách câm
Hai chàng Thân Vệ quân t·hiệt m·ạng do trúng kịch độc từ v·ết t·hương chí mạng do ám tiễn gây ra. Phạm Ngũ Lão đã tận mắt kiểm tra v·ết t·hương và như những gì anh dò la được từ quan binh cũng như chính miệng người phát hiện ra sự việc kể thì một chàng Thân Vệ nằm sấp, v·ết t·hương chí mạng ở bả vai. Người còn lại có một v·ết t·hương ở ngực trái, nằm ngửa. Hai t·hi t·hể nằm cách nhau khoảng 3 trượng gần cửa hang Mã Tế.
Vi Thọ Kỳ cho biết, bởi hang Mã Tế cách thị tứ không xa, lại nằm ven sông Chu, có tầm nhìn bao quát toàn thị tứ và phụ cận nên Thân Vệ quân lên đó trú tạm cảnh giới vòng ngoài khi Chương ở khách điếm.
Chương nói, giọng xúc động:
- Hai cậu ấy vì ta mà uổng mạng, phải đưa về thành Sơn Tây an toán trọng thể.
Vi Thọ Kỳ ấp úng:
- Một trong hai cậu ấy mới… mới lấy vợ hồi đầu năm ạ.
Chương nhìn Vi Thọ Kỳ hồi lâu rồi gục đầu nén tiếng thở dài buồn bã nói với Trịnh Lam Khuê:
- Hãy để ý đến gia quyến của hai cậu đó giúp anh.
Không gian trong căn nhà nhỏ trở nên tĩnh lặng hơn khi Phạm Thu Cúc chưa tìm được hai nữ binh Thần Vũ.
- Công tác chuẩn bị gặp vấn đề! - Chương đứng dậy đi đi lại lại. - Mọi người cần rà soát kỹ càng tất cả các khâu. Hành tung của ta bị lộ dẫn đến Thân Vệ quân và Thần Vũ quân bị lộ thân phận. Cúc mau chóng cho người bắt liên lạc với tất cả các toán Thần Vũ nhắc chị em cẩn trọng, tạm ngưng các hành động không cần thiết. Chỗ anh Kỳ, anh phải thay đổi ngay mọi sắp xếp trước đó, cần thiết thì trộn Thần Vũ với Thân Vệ nhằm bảo vệ lẫn nhau.
Vừa lúc ấy hai Thân Vệ lôi về một thích khách, họ bắt được kẻ này khi hắn chuẩn bị phóng hoả chuồng ngựa. Chương đến trước mặt thích khách, anh nhìn cặp mắt xếch của hắn rồi quay trở lại chỗ ngồi.
- Trong miệng hắn không ngậm độc dược nhưng… nhưng hắn không có lưỡi ạ!
Chương chau mày, khoé miệng động đậy như định nói gì đó lại thôi. Vi Thọ Kỳ xông đến định bạt tay thích khách song Chương không cho, anh yêu cầu nữ nhân có mặt tạm lánh.
- Tuy ngươi câm có thể nghe hoặc viết! - Chương lạnh giọng. - Ngươi có gan hành thích ta hẳn sẵn sàng đón nhận c·ái c·hết rồi phải không?
Chương ngồi xổm nhìn chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện.
- Cởi hết quần áo nó ra!
Mệnh lệnh lập tức được thi hành, thích khách mình trần như nhộng bị đặt nằm ngửa trên ghế băng. Chương dằn giọng:
- Bình sinh ta vốn không thích các trò t·ra t·ấn nhưng có vẻ như các người đánh giá thấp ta! Nhìn cặp mắt của ngươi trăm phần trăm chẳng phải Kinh tộc, dù ngươi thuộc tộc nào thì hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là kinh sợ vì dám vuốt râu hùm.
Chương lấy một cái khăn thấm ướt sũng, sai quân đặt lên mặt thích khách sau đó dùng nước giếng dội lên từ từ khiến tên thích khách sặc nước vùng vẫy trong vô vọng. Biện pháp trấn nước nhìn thì giản đơn nhưng cảm giác mang lại chẳng đơn giản chút nào.
- Quân du hí ngôn! Mày câm nhưng nghe được chứ? Nếu hiểu lời ta nói thì gật, nhược bằng không ngươi muốn c·hết cũng khó lắm.
Thích khách vẫn câm như hến, Vi Thọ Kỳ tiếp tục trấn nước trong khi Chương thản nhiên ngồi uống trà theo dõi.
- Ngươi biết chữ không?
Thích khách lắc đầu, Chương cười nhạt:
- Vậy là ngươi hiểu lời ta nói, ngươi không điếc!
Tra khảo gần nửa canh giờ vẫn chẳng moi được thông tin nào, Chương nói với Vi Thọ Kỳ:
- Trói nó lại ném xuống sông.
Vi Thọ Kỳ trói chặt thích khách, cùng quân Thân Vệ khiêng kẻ đó ra sông Chu quẳng xuống rồi trở lại báo cáo hoàn thành nhiệm vụ. Lam Khuê và Nhã Lâm đứng cạnh nhau lấm lét nhìn Chương rồi lại nhìn nhau khẽ lắc đầu. Họ chưa từng thấy Chương lạnh lùng đến vậy, cứ nghĩ anh chỉ doạ kẻ kia hòng khai thác mà thôi.
- Chỉ có ba nhóm người có thể đứng sau những kẻ này! - Chương nhận định. - Một là La thành, hai là những người âm thầm chống đối ta ở Sơn Tây và sau cùng là nhóm Vân Nam quốc, Quý Châu quốc ngụ ở lộ Hắc Giang.
Chương chỉ vào y phục và v·ũ k·hí của thích khách đang đặt trên mặt bàn nói tiếp:
- Trình độ rèn đúc v·ũ k·hí của chúng khá tốt, những v·ũ k·hí có chất lượng như thế này các sứ quân chưa thể làm ra được. Y phục hắn mặc làm từ loại vải đắt tiền, không phải loại bách tính hay dùng và như các anh đã thấy ngực trái của hắn có một hình xăm rất đẹp. Hãy ghi nhớ hình dạng hình xăm ấy.
Triệu Nhã Lâm đoán định:
- Có thể là bên La thành ạ!
Chương nhìn Nhã Lâm nhoẻn miệng cười hiền lành, nhớ lúc tối nàng dùng thân mình che chắn cho anh trong lúc nguy cấp.
- Nếu thực do La thành phái đến thì chẳng lấy gì làm lo lắng nhưng ta cho là không phải bởi thị tứ nằm sâu trong nội địa Sơn Tây. Hai cậu Thân Vệ t·hiệt m·ạng trên cửa hang Mã Tế, hai nữ binh m·ất t·ích, khách điếm mới bị phóng hoả và chuồng ngựa cũng bị nhắm đến, mọi người không thấy gì lạ sao?
Lý Nhân Nghĩa liền thưa:
- Chuồng ngựa của chúng ta không gần khách điếm mà cách một quãng chừng trăm thước, lại thuê riêng biệt lúc mới đến chứ không thuê sẵn. Phải chăng Đại Vương cho rằng thích khách nắm rõ hành tung của chúng ta và… là người bản địa?
Chương khẽ gật đầu và nói:
- Trong số bọn chúng phải có ít nhất một người rành rẽ nơi này mới chỉ điểm được. Suy luận rộng ra có thể thấy lưu dân Vân Nam hay Quý Châu quốc chẳng có lợi gì nếu ta m·ất m·ạng, họ làm vậy sẽ được gì? Chưa kể Uyển Như cùng Nhã Lâm mới uý lạo ở vùng đó mấy hôm trước. Kẻ nào có lợi nhất nếu ta m·ất m·ạng thì kẻ đó chính là chủ mưu.
Chương lấy một tờ giấy vừa viết vừa giảng giải:
- Chúng ta chia thành ba nhóm rời thành vào đầu giờ Mão, trên đường có tạm dừng chân tại ba điểm ở đây, ở đây và ở đây!
Anh gõ nhẹ đầu bút lông lên mặt giấy và tiếp tục:
- Cuối giờ Thân ta đến thị tứ thuê khách điếm, anh Kỳ vẫn gặp Thân Vệ và không có động tĩnh gì lạ. Quãng giữa giờ Tuất thì người dân ở đây phát hiện trên hang Mã Tế có thây người. Cuối giờ Tý khách điếm cháy và giữa giờ Sửu túm được kẻ vừa c·hết đ·uối dưới sông. Ta liệt kê thì giờ như vậy đúng chứ?
Mọi người đều chăm chú lắng nghe và cùng gật đầu. Chương nhấn mạnh:
- Nữ binh m·ất t·ích trước khi chúng ta đến, phải đặt giả thuyết hai cô ấy bị t·ra t·ấn nên buộc phải cung khai những gì các cô ấy biết. Tuy thông tin nữ binh Thần Vũ nắm được tương đối hạn chế nhưng k·ẻ g·ian dựa vào thân phận của các cô ấy mà đoán ra sự xuất hiện của ta.
Phạm Thu Cúc liền thưa:
- Các em tham gia tiền trạm đều đáng tin, nhất định các em ấy sẽ không cung khai thông tin nào gây nguy hại cho Đại Vương, em lấy tính mạng đảm bảo ạ.
Chương trấn an Thu Cúc:
- Đó chỉ là giả thuyết chứ ta không nghi ngờ người của mình. Nếu như các em ấy có khai cũng chẳng sao vì lỗi của ta là hành động theo thói quen định sẵn thành ra k·ẻ g·ian phán đoán được.
Chương đặt bút lông xuống bàn, gật gù:
- Thể bọn chúng rải người đón lõng nên nhân lực chưa đủ. Câu hỏi là ba kẻ chúng ta chạm mặt vội vã đi từ trong thị tứ ra hướng hang Mã Tế là tại sao? Tiếp viện ư? Nếu chúng thực rõ hành tung của ta thì đặt mai phục hai bên đường sẽ thành công cao hơn. Ái phi và ba thị vệ che chắn bên tả theo hướng di chuyển của chúng ta đồng loạt trúng ám tiễn trong khi bên hữu không có. Như vậy tạm kết luận chúng có khoảng năm gã mai phục bên đường nhưng chưa rõ thực hư đoàn chúng ta có phải thương nhân hay không. Bởi thế chúng chỉ ra tay khi đồng bọn bị t·ấn c·ông. Với cách Thân Vệ quân chống trả, chúng xác định được thân phận thực sự của chúng ta.
Lý Nhân Nghĩa đăm chiêu suy nghĩ một hồi mới hỏi:
- Đại Vương nghi có nội gián ạ? Như lời Đại Vương vừa nói, tôi nghĩ… tôi nghĩ ở thành Sơn Tây có kẻ hai lòng.
- Tạm thời xác định như vậy, việc cần kíp bây giờ là Thân Vệ quân phải tản ra ẩn nấp quanh căn nhà này quan sát động tĩnh. Chúng ta chưa sang sông cũng không quay trở về nên bọn chúng nhất định sẽ cử người dò la ngay khi trời sáng.
Chương hỏi Nhã Lâm:
- Ông Hiểu cách đây bao xa?
Nhã Lâm đáp:
- Dạ không đến hai mươi dặm ạ!
- Anh Kỳ báo cho ông Hiểu, ta muốn kiểm soát chặt khu vực xung quanh thị tứ này nhằm tát nước bắt cá.
Vi Thọ Kỳ hỏi:
- Có cần ông Hiểu đến đây không ạ?
Chương ngó quanh rồi bảo:
- Chúng ta có hơn ba mươi người, triệu tập nữ binh và Thân Vệ trong thị tứ được hơn chục người nữa mà trong rương đầy súng ống, lựu đạn đủ sức chống lại cả trăm tên thích khách liều mạng, cần gì phải náo động bách tính như vậy.
Vi Thọ Kỳ lập tức cử hai quân Thân Vệ chuyển lệnh đến Lê Phụng Hiểu, xuất phát cách nhau một khắc.
Còn lại ba người trong căn nhà nhỏ khi tiếng gà gáy sáng đâu đó vọng đến, Trịnh Lam Khuê mới thỏ thẻ hỏi:
- Anh nghi cho ai?
- Đó là điều kẻ chủ mưu muốn! - Chương trả lời. - Hắn muốn ta nghi ngờ những người xung quanh và ta không được phép làm như vậy.
- Em vẫn nghĩ anh nên về thành, an nguy của anh là của ba quân Thiên Đức. Anh không thể mạo hiểm tính mạng chỉ để tìm xem kẻ đứng sau là ai.
Chương vỗ về Trịnh Lam Khuê:
- Anh hiểu điều ấy và chính vì thế anh phải tìm cho ra kẻ thủ ác.
Chương nheo mắt nhìn Nhã Lâm, ra hiệu cho nàng ngồi xuống bên cạnh và nói:
- Ta cũng vận giáp bên trong, sao em phải làm vậy chứ?
- Em c·hết không tiếc nhưng Đại Vương có chuyện gì thì Hoàng hậu và các phi đổ tội lên đầu em cả.
Chương cười và hỏi:
- Ồ! Vậy là sợ Hoàng hậu hạch tội chứ gì?
- Em lo cho an nguy của ngài.
- Khuê này! - Chương quay ra nói với Lam Khuê. - Em nên có lời với Thiên Bình.
- Thiên hạ và mỹ nhân đều của anh, anh muốn là được sao lại bảo em nói với Thiên Bình?
- Đó là sự tôn trọng anh dành cho mỹ nhân của mình! Chị em bảo ban nhau trong ấm ngoài mới êm được chứ.
Trịnh Lam Khuê hờn dỗi:
- Cũng là anh cả! Anh muốn thiên hạ biết bà cả lấy vợ bé cho chồng chứ gì? Làm vậy để có tiếng thơm cho Thiên Bình đúng không?
- Mỹ nhân của anh đều thông minh hơn người chứ em tưởng à! Thôi, tranh thủ ngả lưng một chút để xem những con khỉ sẽ làm gì trong hôm nay.
Triệu Nhã Lâm hỏi:
- Trưa nay Đại Vương có lên hang Mã Tề như dự định không ạ?
- Đi chứ! Ta muốn xem hang đó có gì.
Chương trả lời, đặt lưng xuống giường chìm vào giấc ngủ. Lam Khuê và Nhã Lâm trải nệm rơm chắn ngang cửa ra vào, cố chợp mắt để chốc nữa đổi gác.