Chương 505: Hang Mã Tế
Bách tính Sơn Tây cũng như bách tính Thiên Đức hầu hết có tín ngưỡng đạo Phật, bởi vậy khắp vùng có nhiều đình chùa, miếu mạo. Chương xuất bạc vàng giao thẳng cho thôn xóm thuê nhân công tu bổ chùa chiền. Lý Nhân Nghĩa chịu trách nhiệm đôn đốc công việc này và ông khéo léo mách các cụ cao niên huy động con cháu trong làng khơi thông cống rãnh, đào hào nước đắp đất làm đường sá giúp việc đi lại giữa các làng thuận tiện hơn. Chăm lo đời sống tinh thần cho các cụ ông, cụ bà là cách giản đơn nhất lấy giúp được lòng bách tính, Chương tin vào điều này và thực tế chứng minh anh đúng. Các cụ ca ngợi phò mã của tiên vương thương dân, nông dân khắp vùng vui mừng vì làm bao nhiêu của mình chừng ấy và trẻ con bắt buộc phải đi học mà chẳng tốn tiền. Thuế khoá miễn, tu bổ đình chùa, làm đường sá, dạy dân một số nghề thủ công mới và giá muối thì rẻ như cho không khiến tình hình Sơn Tây sau binh biến mau chóng yên bình trở lại.
Uyển Như mới cấn thai nhưng vẫn đến lộ Hắc Giang cùng với Triệu Nhã Lâm tổ chức gặp mặt lưu dân phương Bắc, chủ yếu người Vân Nam quốc. Với thân phận Ái phi, gốc gác khiến nàng thành thạo ngôn ngữ, biết nhiều tập tục hoặc suy nghĩ của người phương Bắc nên lưu dân có thiện cảm với nàng, đặc biệt giới thương nhân. Nói gì thì nói, lưu dân khi biết Ái phi và Thị vệ trưởng kề cận bên Vạn Thắng vương là người phương Bắc hoặc gốc gác phương Bắc đều cảm thấy rằng họ có thể yên tâm sinh sống trên mảnh đất mới này. Uyển Như mời riêng giới thương nhân đến gặp và khuyên họ nên mạnh dạn đến Thiên Đức tìm cơ hội làm ăn, nếu thiếu vốn liếng, Ái phi sẽ cho mượn chỉ với điều kiện ràng buộc là phải tạo công ăn việc làm, trả lương tương xứng cho người Vạn Xuân cũng như tuân thủ luật lệ do Thiên Đức đặt ra. Sở dĩ Uyển Như tạo điều kiện như vậy là bởi theo chỉ thị của Chương, anh muốn giới thương nhân sẽ xuôi dần về phương Nam dọc theo bờ biển nhằm chuẩn bị cho tương lai. Sau cuộc gặp này, hàng trăm thương nhân, tiểu thương lộ Hắc Giang đến thành Sơn Tây xin giấy xác nhận đến Thiên Đức tìm cơ hội làm ăn buôn bán. Thương nhân nào vốn mỏng mà không muốn vay, Ty Thương nghiệp góp vốn nhưng không tham gia công việc cụ thể. Thương nhân có tiền nhưng thiếu thuyền, Ty Thương nghiệp cho thuê hoặc bán thuyền với giá rẻ và điều kiện vẫn là sử dụng lao động người Vạn Xuân trong vùng Thiên Đức kiểm soát. Với những điều kiện thông thoáng như vậy chẳng lấy gì làm khó hiểu khi tầng lớp thương nhân, tiểu thương trong các vùng Thiên Đức kiểm soát tăng nhanh về số lượng. Thương nhân nào xuôi thuyền về phương Nam đến các vùng đất Thiên Đức chưa kiểm soát để buôn bán thậm chí còn được Chính phủ Vạn Xuân bí mật cấp thêm tiền vàng hoặc gạo củi… Đổi lại, sau mỗi chuyến đi họ sẽ gặp bọn Trần Nhật Tôn tường trình tất cả những gì họ nghe hoặc thấy được tại nơi đó.
Kiểm soát được Sơn Tây đồng nghĩa Chương có thêm mỏ vàng, phát triển khai khoáng. Anh dùng vàng bạc đào được đổi lấy tin tức, hàng hoá hoặc các giống cây trồng, vật nuôi từ các nơi khác đưa về Sơn Tây với mong muốn rút bớt thời gian phát triển kinh tế trong vùng. Ty Thương nghiệp hoặc thương nhân sẽ thu mua nông sản, gia cầm của bách tính đem bán xuống phương Nam hoặc ngược lên phương Bắc. Trong đó Hiến Doanh và Ninh Hải được xác định là hai thương cảng quan trọng.
Trong suốt thời gian Chương ở Sơn Tây, Thiên Bình và Duệ không được phép đến thăm bởi như Chương quán triệt, ba người không thể ở cùng một nơi khi ra khỏi làng Vạn Xuân. Duệ nắm chính quyền, Thiên Bình quản chính trị còn Chương giữ quân sự, khi rời bản doanh xuất chinh phải có ít nhất hai người ở lại bởi Nhà nước đã hình thành, kẻ thù mỗi lúc một nhiều, khó biết được các mối nguy tiềm tàng.
Chương lo xa như vậy là có cơ sở, nhất là anh đang ở đất Sơn Tây.
Trung tuần tháng 6, Chương dự định đến dâng hương tại Bạch Vân am trên đỉnh Sài Sơn thuộc huyện Hát. Bạch Vân am là nơi Thiền sư Từ Minh Giác trụ trì. Theo lời Lý Thái sư thì Thiền sư Từ Minh Giác mấy mươi năm trước từng theo Lý tiên vương dấy binh lập nước. Sau khi đại công cáo thành, Thiền sư xin về ở ẩn, tránh xa triều chính lập ra Bạch Vân am. Chương từng nghe danh Thiền sư Từ Minh Giác trong những lần chuyện trò với Khuông Vạn Thái sư cũng như Thiền sư Sùng Phạm. Anh muốn gặp Thiền sư vì ngoài việc tu bổ đình chùa thì lắng nghe tâm tư, nguyện vọng của chư tăng là điều Chương chú trọng. Chương không phải Phật tử, anh chỉ có tín ngưỡng nhưng giới tăng ni Vạn Xuân vốn học cao hiểu rộng, biết nhiều chuyện trên đời và bách tính trong vùng đều kính trọng họ. Nói cách khác, Vạn Thắng vương nhận được sự ủng hộ của các cao tăng sẽ gặp nhiều thuận lợi trong việc bình định vùng đất căn bản nhà Lý.
Vốn biết các vị đại sư không thích cờ gióng trống reo, tiền hô hậu ủng khi một vị vương đến vãn cảnh, bản thân Chương cũng không muốn lễ nghi rườm rà, thế nên Vi Thọ Kỳ đưa nhiều toán Thân Vệ quân đi tiền trạm trước đó mấy ngày trời. Song song với đó, Phạm Thu Cúc cử các cô gái Thần Vũ giả trang thôn nữ thu mua lúa gạo, vải vóc trên tuyến đường từ thành Sơn Tây đến huyện Hát. Chương bí mật rời hành cung Trường Xuân trong vai khách thương vào sáng sớm ngay khi cửa thành vừa mở. Trong đoàn có Trịnh Lam Khuê, Triệu Nhã Lâm cùng vài nữ thị vệ giả hầu gái, Nguyễn Địa Lô và một tiểu đội thiện xạ giả mã phu. Phạm Ngũ Lão, Vi Thọ Kỳ, Lý Nhân Nghĩa có trong đoàn, cả thảy hơn ba chục người ngựa. Phùng Thanh Hòa đang đóng quân ở huyện Hát, quân Thiết kỵ Vũ Ninh đồn trú tại huyện Tích Lịch nhận mật lệnh cấm trại trong vòng 7 ngày.
Đoạn đường từ thành Sơn Tây đến núi Sài Sơn nằm trên địa phận huyện Hát gần 70 dặm đường, vòng qua địa phận huyện Sơn Lăng và huyện Tích Lịch. Đường sá nhìn chung chỉ phù hợp cho đi bộ nên xe ngựa kéo không đi nhanh được mà Chương cũng chẳng vội. Anh thong dong cưỡi con Á lôi mà Phùng Thanh Hòa tặng cho Phạm Ngũ Lão vì Lão giúp Hòa trong cơn nguy khốn. Trên đường đi đoàn khách thương họ Trịnh dừng chân ở một vài thôn làng thuộc huyện Tích Lịch hỏi thu mua gạo theo ám hiệu của Thần Vũ quân do Phạm Thu Cúc quẩy quang gánh đi trước tiền trạm khoảng hai, ba dặm đường.
Chiều muộn, đoàn thương khách nghỉ trong khách điếm tại thị tứ có hơn trăm mái tranh lụp xụp nằm ven sông Chu, chi lưu nhỏ của sông Hát. Sau bữa tối đạm bạc, thiếu gia họ Trịnh ngồi đọc sách một mình bên hai đĩa đèn dầu sáng trưng trong căn phòng. Mấy người tớ gái ngồi đan áo gần bên, mấy cô khác bắc ghế trên khoảng sân nhỏ trước cửa căn phòng sáng đèn thì thầm to nhỏ. Phạm Ngũ Lão và bọn Vi Thọ Kỳ chia nhau cảnh giới vòng ngoài và ở cả những căn phòng trên tầng.
Quãng giữa giờ Tuất, Phạm Thu Cúc sai người mật báo với Chương rằng dân trong thị tứ phát hiện hai xác c·hết là nam nhân trên hang Mã Tế cách nơi Chương đang nghỉ chưa đầy một dặm. Đồng thời nữ binh bẩm báo đã mất liên lạc với hai trong số năm nữ binh Thần Vũ quân cắm ở khu vực này. Phạm Thu Cúc tìm từ chiều song chưa thấy tăm hơi. Chương nghe xong liền gọi Lý Nhân Nghĩa lúc này đang ngồi đọc sách bên cửa bếp vào hỏi về hang Mã Tế.
Lý Nhân Nghĩa bẩm, Mã Tế là một hang nhỏ nằm ở lưng chừng ngọn núi đá vôi cao trăm trượng ven sông Chu. Hang núi ấy vốn vô danh, dân quanh vùng gọi hang Mã Tế sau khi một thổ hào họ Chu người địa phương hưởng ứng lời kêu gọi dấy binh của Lý tiên vương. Chu thổ hào dùng máu ngựa tế trời đất trước cửa hang nên bách tính mới gọi như vậy.
- Chu thổ hào nay ở đâu?
Lý Nhân Nghĩa thưa:
- Chu thổ hào năm xưa giờ ở kinh thành, họ Chu vẫn còn nhiều người sống trong vùng ạ.
Thân Vệ quân thấy nhiều nhà vẫn còn sáng đèn, nhiều người đốt đuốc kéo nhau về hướng hang Mã Tế thì lấy làm lạ liền cử người chạy đi nghe ngóng tình hình, một lúc sau quân chạy về bẩm báo hai n·gười c·hết là tráng niên, khả năng không phải người trong thị tứ, họ mới đến vài hôm tìm việc làm thuê kiếm cơm qua ngày. Vi Thọ Kỳ giật mình, một mặt vội cử mấy người khác đi xem rõ sự tình liệu có phải người mình hay không, mặt khác bẩm rõ sự tình với Chương. Chương cúi đầu suy nghĩ một chốc rồi ra lệnh tất cả cùng đến nơi đó xem sao.
Bách tính đứng ngay dưới chân núi vì binh sĩ cản không cho lên. Lúc Chương đến thì hai t·hi t·hể vừa được phủ khăn khiêng xuống đặt dưới đất, quan binh bảo mọi người nhận mặt một lần nữa xem có quen biết hay không nhưng chẳng ai nhận ra hai người xấu số.
- Thưa thiếu gia! - Vi Thọ Kỳ dường như cố trấn tĩnh bước lại gần thưa trình. - Dạ… dạ là người mình ạ!
- Tại sao người mình nằm ở trên đó mà anh không biết?
- Thưa thiếu gia, lúc chiều đến tiểu nhân có gặp một trong hai cậu đang nằm kia cùng vài người khác. Dạ… mới cách đây chừng hơn một canh giờ thôi ạ.
Chương hít một hơi thật sâu, nén cơn giận, anh nói với Phạm Ngũ Lão:
- Xem xét kỹ càng đừng để anh em c·hết oan uổng.
Nói đoạn Chương quay trở về khách điếm, Phạm Ngũ Lão ở lại cùng mấy Thân Vệ quân đứng lẫn trong đám người đang bàn tán xôn xao. Về được già nửa quãng đường, hai bên đường cây cỏ um tùm, Chương trông thấy ba người đàn ông vận y phục màu tối, đầu chít khăn, tay cầm đuốc rảo bước ngược chiều, điệu bộ có phần vội vã. Chợt như có linh tính, Chương bảo quân sĩ thử chặn đường ba người đó bắt chuyện. Một Thân Vệ quân bước nhanh, chếch sang bên trái nhưng còn chưa kịp lên tiếng bắt chuyện thì ba người lạ bỗng dừng chân rồi bất thình lình một kẻ rút thanh gươm giấu ở sau lưng chém thẳng vào chàng Thân Vệ. May thay anh chàng này xoay người né kịp nhát chém chí mạng nhưng mũi kiếm vẫn khiến anh chàng b·ị t·hương.
Vi Thọ Kỳ phất tay một cái, Thân Vệ hai bên tả hữu liền ào lên. Cùng lúc ấy Vi Thọ Kỳ cảm thấy có thứ gì đó vừa sượt qua vành tai trái, ngoái lại vừa lúc thấy bóng Triệu Nhã Lâm nhảy lên đẩy ngã Chương xuống đất, mọi người kịp nghe một tiếng “keng” nho nhỏ. Sau phản ứng của Nhã Lâm, Trịnh Lam Khuê và nhóm nữ thị vệ đứng quay lưng tạo thành một vòng tròn che chắn, tay lăm lăm lưỡi lê sắc nhọn đảo mắt nhìn xung quanh.
Mới qua ngày rằm nên trăng rất sáng.
Có mấy âm thanh như tiếng gió rít, liên tiếp vài tiếng leng keng vang lên.
- Ám tiễn! - Trịnh Lam Khuê hét lớn.
Vi Thọ Kỳ không dám xông lên đánh với ba kẻ lạ mặt vì lo cho an nguy của Chương. Chương lồm cồm ngồi dậy bảo mọi người mau về khách điếm vì nơi này không tiện ở lâu. Triệu Nhã Lâm và nữ thị vệ không ai b·ị t·hương do bên trong có vận giáp mỏng chống được ám tiễn.
Dưới ánh trăng, mấy chàng Thân Vệ quây lấy ba thích khách song chưa hạ thủ được. Vi Thọ Kỳ thanh minh:
- Thân thủ của bọn chúng rất tốt ạ!
- Dường như bọn nó đang đợi ta nên mới ra tay nhanh như vậy. Hành tung của chúng ta đã bị lộ!
Chương rút khẩu súng lục đeo bên hông ra lên đạn xoạch một tiếng, gạt Vi Thọ Kỳ và Triệu Nhã Lâm ra, bước nhanh về nơi gần chục người đàn ông hai bên đang tìm cách tiêu diệt lẫn nhau. Trăng sáng, Thân Vệ quân có buộc dải khăn trắng nơi cổ tay nên Chương dễ dàng phân biệt được. Thích khách phát hiện Chương đến, có lẽ thông qua dáng dấp của anh cao hơn mọi người nên chuyển mục tiêu sang Chương. Chương lạnh lùng giơ súng lên bóp cò, âm thanh khô khốc vừa dứt thì một thân người đổ gục ngay trước mặt anh. Chương hướng nòng súng vào kẻ chỉ cách anh 1 trượng và nổ súng không chớp mắt. Sau hai tiếng súng chát chúa, hai thích khách đi bán muối ngay tức khắc. Kẻ thứ ba có lẽ giật mình vì hai t·iếng n·ổ liên tiếp nên lơ là liền bị Thân Vệ quân đá văng thanh gươm bắt sống.
- Y t·ự s·át rồi, thưa công tử!
Vi Thọ Kỳ kiểm tra kinh mạch kẻ vừa b·ị b·ắt.
- Bọn này là thích khách được thuê, chúng không phải người Vạn Xuân đâu ạ.
Chương ra lệnh:
- Là ai tính sau, việc cần kíp bây giờ là về khách điếm thu dọn đồ đạc đổi chỗ ở ngay.
Mấy nữ thị vệ và Thân Vệ quân định chạy đi ngay, Chương như sực nhớ ra điều gì liền dặn:
- Tắt hết đèn đuốc ở khách điếm trước khi đi, đừng cho người chủ biết. Ta sẽ đến chỗ ở dự phòng.
Vi Thọ Kỳ dí đuốc tận mặt từng thích khách, lần giở y phục hòng tìm ra vật gì đó hữu ích. Vừa lúc ấy bọn Phạm Ngũ Lão kéo nhau chạy đến vì nghe tiếng súng nổ, Phạm Ngũ Lão đoán có chuyện chẳng lành. Cả đám vội dụi tắt đuốc, đổi lối đi đến một ngôi nhà nhỏ mái tranh vách đất nằm rìa thị tứ, gần bờ sông do Phạm Thu Cúc thuê từ trước. Nữ binh đứng ngoài cổng bồn chồn chờ đợi do nghe t·iếng n·ổ mà không thể bỏ vị trí. Thấy Chương đến, cô nàng báo cáo, Thu Cúc đang đi tìm nữ binh mất liên lạc. Quãng một khắc đồng hồ sau, Phạm Thu Cúc và bốn nữ binh vẻ mặt hốt hoảng chạy về, trông thấy Chương bình an vô sự cả bọn mới thở phào.
Nửa đêm hôm ấy khách điếm bị phóng hoả, lửa cháy rực một góc trời. Chương đứng ở đầu hồi căn nhà ven sông, ánh mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa đằng xa, lục lại trí nhớ xem chuyến đi của anh sơ hở ở chỗ nào mà hành tung lại bị người ta biết được. Người muốn hạ sát sát anh rất nhiều, dễ đến cả vạn người mong ngóng điều ấy, địch nhân thì kệ thôi, chỉ lo gian tế trong nội chỉ điểm.
Trịnh Lam Khuê đề nghị Chương huỷ chuyến đi nhưng anh cương quyết tiếp tục hành trình với lí do người đứng đầu thiên hạ không thể từ bỏ một kế hoạch, dù nhỏ, bởi một đám chuột nhắt. Muốn bắt được kẻ đứng sau, phải cho bọn chúng có thêm cơ hội hành động. Tuy vậy để Lam Khuê yên lòng, Chương đồng ý cho Phạm Ngũ Lão giả trang Trịnh thiếu gia, thương nhân thu mua ngũ cốc vì Phạm Ngũ Lão cao suýt soát anh.
- Thưa Đại Vương! - Vi Thọ Kỳ khúm núm đứng cạnh bên thắc mắc. - Sao Đại Vương lại phát hiện ra ba kẻ đó là thích khách vậy ạ?
Chương nhìn Vi Thọ Kỳ, Phạm Ngũ Lão, Triệu Nhã Lâm và Lý Nhân Nghĩa một lượt. Đoạn anh bật cười:
- Do bọn chúng ăn mặc khác người nên ta lấy làm lạ đó thôi.
- Dạ bẩm… dạ bẩm… - Lý Nhân Nghĩa hỏi dò. - Có phải do bọn chúng vận áo dày không ạ?
Chương gật đầu mà rằng:
- Hôm nay trời oi, chúng ta mặc đồ cộc tay mà ba kẻ đó mặc áo dài tay bên ngoài, cổ áo cài kín nên ta sinh nghi và hơn cả… vừa đi chúng vừa dáo dác nhìn quanh, nếu chúng ta không chủ động đến hỏi có lẽ chúng sẽ dừng chân bên đường để nhận mặt. Ta đương nghĩ đến một khả năng là bị lộ vì các cô đầy tớ!
Nhã Lâm vội thanh minh:
- Chúng em rất cẩn trọng, tuyệt không lộ hành tung đâu ạ.
Chương dịu giọng:
- Ầy! Đó là ta đang nghĩ đến các khả năng thôi mà. Mọi người lấy đó làm bài học, cần chú ý quan sát hành động lạ của những người xung quanh, bao gồm cả y phục.
Đoạn anh chỉ về ngọn lửa đằng xa và nói thêm:
- Hoặc chúng ta bị theo dõi ngay từ lúc rời thành! Chúng phóng hoả khách điếm, sáng ngày ra không thấy xác chúng ta nhất định đám ấy sẽ toả ra tìm xung quanh đấy. Các anh phải tính cách bắt lấy một thằng, đừng để nó t·ự s·át như ban nãy. Nó c·hết như thế dễ quá.
- Chúng có giấu một viên độc dược sẵn trong miệng. - Vi Thọ Kỳ lấy ra hai viên đan dược màu sẫm. - Bên ngoài phết mật, cắn mạnh viên đan dược vỡ ra và…
Chương nhìn hai viên đan dược, nhếch miệng cười nhạt:
- Hắn trúng kịch độc nên m·ất m·ạng rất nhanh, phải túm được vài thằng rồi đem rắn độc tợp cho chúng mỗi thằng một cái cho c·hết từ từ mới hả dạ.
- Phi tiêu này cũng tẩm độc. - Phạm Ngũ Lão lấy ra hai phi tiêu sáu cạnh sắc nhọn cẩn thận đặt lên bàn. - Hình dáng của chúng khác so với những loại tôi từng nhìn thấy.
Chương chăm chú nhìn một hồi, hỏi Phạm Ngũ Lão và Phạm Thu Cúc về những thông tin hai người đã nghe ngóng được.