Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 498: Viện binh La thành




Chương 498: Viện binh La thành

Trên một gò cao cách bờ tả ngạn Tích Lịch chỉ vài mươi trượng có một nhóm người che ô dõi ánh mắt theo bóng chiến thuyền Yết Kiêu đằng xa với âm thanh phành phành trong buổi sớm. Từ Quý Châu, Liêu Nhất Khổng từ kinh sư đến nơi này từ chiều hôm qua cùng với vài người khác và tận mắt thấy con thuyền lớn không có mái chèo lướt nhẹ trên sông. Từ Quý Châu và Liêu Nhất Khổng đi từ kinh hoảng đến ngạc nhiên, tò mò nên quyết xem cho kỳ được chuyện lạ mà nửa đời người họ chưa từng nghe lấy một lần.

Nguyên do hai vị mưu sĩ tất tả từ kinh sư đến vùng hoang vu này là muốn tận mắt trông thấy thần khí và cách dụng binh của Thiên Đức hòng giúp ích cho việc tìm đối sách giúp Tô Thái uý trong nay mai.

Trông dòng Tích Lịch mênh mông đang cuồn cuộn chảy về hướng Đông, Liêu Nhất Khổng nói với Từ Quý Châu:

- Như tiên sinh trù liệu, quả thật cha con nhà họ Cao thật khó trở về.

- Liêu tiên sinh nói theo nghĩa nào?

- Nghĩa nào cũng vậy cả thôi! - Liêu Nhất Khổng thở dài kèm nụ cười có phần chán nản. - Mà có về được cũng bị trị theo quân pháp, chi bằng không về!

Từ Quý Châu huých nhẹ, ý bảo Liêu Nhất Khổng đừng nên nói những lời nghịch nhĩ.

- Liêu tiên sinh nghĩ thứ đó dùng cái gì để lướt nhẹ trên sông? Hôm qua còn nghĩ binh sĩ đạp cái guồng mà nay ngược gió lớn vẫn không thấy ai đạp guồng như những thuyền nhỏ.

- Đời lão lần đầu thấy sự lạ, rõ Vạn Thắng vương là bậc kỳ nhân. Trăm nghe không bằng một thấy, kẻ có thực lực như vậy xưng hùng xưng bá mà chưa thâu tóm hết giang sơn thật lấy làm lạ!

Từ Quý Châu nói:

- Đó mới là chỗ đáng sợ! Một khi ta mạnh ta trấn áp kẻ khác, dùng vũ lực khuất phục họ. Nếu Lý Sứ tướng có trang bị như Thiên Đức thì chẳng quá một năm máu chảy thành sông và…

- Từ tiên sinh nghĩ dụng ý của Vạn Thắng vương là gì? Muốn quy phục thiên hạ bằng mưu trí?

- Kẻ dựng đại nghiệp không nghĩ như người thường! Mạc tặc có thể nắm thiên hạ trong tay nhưng lại không làm hoặc chưa vội làm. Mạc tặc cứ như một thứ bệnh l·ở l·oét l·ây l·an khắp cơ thể người ta, thậm chí ăn tận vào xương tuỷ. Mỗ cho rằng Mạc tặc muốn chiếm được đến đâu an dân đến đó, thong dong như người cao cờ đánh với đám nhập môn. Tiên sinh, phải chăng tiên sinh đã có lòng hướng về Thiên Đức thật ư?

Liêu Nhất Khổng nhìn quanh và nói:

- Tiên sinh chả bảo những kẻ vong quốc như chúng ta nào có lựa chọn ư? Ta nương náu trên đất Vạn Xuân được ngày nào hay ngày đó mà thôi. Đại Vũ sớm muộn cũng chiếm lấy xứ này.

- Nhưng một chiến thuyền kỳ lạ kia chẳng thể thay đổi được gì đâu!

- Họ đã làm ra một cái ắt có thêm nhiều chứ. Thù Đại Vũ phải trả, mỗ muốn đầu quân cho người có thể giúp trả được mối cừu diệt tộc.



Từ Quý Châu im lặng, ánh mắt đăm đăm về đại kỳ nhỏ bằng lòng bàn tay bên kia dòng sông rộng theo đuổi những suy nghĩ giấu kín trong lòng.

- Thủy quân đến cứu viện cũng khó mà chuyển binh về hướng Đông nhập bọn với Trần Văn Lộng chẳng phải ý hay. - Liêu Nhất Khổng ấn mũi giày vải hằn xuống đất. - Thuyền Yết Kiêu kia nhất định đánh luôn cả hậu quân giữ lối sang sông của Lộng. Tiên sinh phải nghĩ ra cách nào đưa pháo mã trở về bình an vô sự chứ?

- Từ Quý Châu này nào phải thánh nhân, chấp hữu ơi là chấp hữu. - Từ Quý Châu than. - Tại hạ thấy binh tốt về được đã là cái phúc, pháo mã coi như bỏ rồi. Dẫu tin tức chưa đủ đầy nhưng tại hạ tin rằng ở mặt Bắc có hai, ba đạo quân Thiên Đức đang quấy phá ngày đêm bào mòn tinh thần ba quân họ Cao. Cái thế trận này thật lạ, vây mà không đánh. Cha con họ Cao nếu xông ra họ sẽ lùi, cố thủ trong trại thì họ nhiễu, hư hư thực thực khó lắm thay.

Liêu Nhất Khổng đăm chiêu nhìn khoảng không xám xịt trước mặt mà rằng:

- Người Vạn Xuân thích thế chân kiềng, đó là một thế vững như bàn thạch. Hẳn đằng ấy có hai đạo khiến cha con họ Cao phải căng mình ra chống đỡ, nếu kéo dài ắt sẽ nguy khốn chẳng đánh mà bại.

- Tại hạ nghĩ đến khả năng Mạc tặc chiêu hàng cha con họ Cao song điều này khó. Cao Quang Chương là nha tướng thân tín của Lý Sứ tướng, Tô Thái uý cũng đánh giá cao ông ta.

Liêu Nhất Khổng lại nhìn quanh một lượt rồi mới nói:

- Từ tiên sinh, tại hạ còn nghĩ đến một điều còn xấu hơn nữa.

Từ Quý Châu bước đến gần có ý chờ đợi, Liêu Nhất Khổng nói nhỏ hơn, đủ cho hai người nghe:

- Vạn Thắng vương chiêu hàng cha con họ Cao, dùng cha con họ Cao đánh Lộng và… đoàn thuyền đằng xa kia sẽ làm nhiệm vụ yểm hộ đường thủy!

Từ Quý Châu chau mày hỏi lại:

- Nhưng chiêu hàng bằng cách nào?

- Đó mới là chuyện hệ trọng. Cao gia đều ở kinh sư, Cao Quang Chương trở giáo chả phải gia quyến sẽ bay đầu hết lượt ư? - Liêu Nhất Không suy luận. - Cao lão tướng quân thà c·hết chứ không liên luỵ người thân đâu.

Từ Quý Châu cười nhạt:

- Tiên sinh nói vậy cũng bằng không, nếu không có chuyện quy hàng thì sao có thể bắt Lộng? Tiên sinh cả nghĩ quá rồi.

Liêu Nhất Khổng lại nói:

- Vạn Thắng vương dụng nhân rất lạ, rất khó đoán biết nhưng tìm hiểu kĩ thì tại hạ có một nhận định, tuy mơ hồ song cũng hơn chẳng có. Vạn Thắng vương như bao quân vương khác đều đề cao lòng trung thành tận tuỵ của thuộc hạ, sẵn sàng dụng tướng đối địch bại trận nhưng lại cực kỳ không ưng kẻ tạo phản. Trong quân Thiên Đức hiện chỉ có hai tướng Lý Trí Thắng và Đặng Sỹ Nghị người Hải Đông nắm nhiều quân. Ngoài ra… tại hạ chưa nghe nói tướng nào phản chủ cũ mà được trọng dụng trong quân.



Từ Quý Châu có vẻ không đồng tình:

- Tiên sinh quên Dương Vũ Thư trấn thành Côn Lôn, La Đình Kính cầm binh t·ấn c·ông Côn Lôn ư? Còn bao kẻ khác nữa.

Liêu Nhất Không cười, có vẻ đắc chí lắm:

- Tại hạ chưa rõ Vạn Thắng vương thu phục đám ấy bằng cách nào nhưng Từ tiên sinh có lẽ không để ý đến một chi tiết lặp đi lặp lại nhiều lần. Phàm cái gì lặp đi lặp lại ắt mang tính đặc trưng, tuy không biểu đạt cách dụng người nhưng có thể xem như đại ý vậy. La Đình Kính cầm quân đánh Côn Lông thành hay Lý Văn Ba t·ấn c·ông Hải Đông… đều có điểm chung không dùng tướng thu phục được quay lại đánh chủ tướng cũ. Bởi vậy tại hạ mới nghĩ đến trường hợp Vạn Thắng vương dụng cha con họ Cao đánh Lộng và biết đâu lại dùng Lộng đánh La thành.

Từ Quý Châu gật gù tỏ vẻ đồng tình với Liêu Nhất Khổng nhưng lại nói:

- Lộng mà b·ị b·ắt khó toàn mạng!

- À! Dùng ngoại binh đánh lại chủ cũ thì khó chấp nhận nhưng biết đâu đấy.

- Tướng như Lộng ở Thiên Đức có hàng chục người như Nguyễn Lạc Thổ, Bàn Phù Sếnh, Lý Văn Ba… - Từ Quý Châu lại cười nhạt. - Lộng chẳng có giá trị gì, nếu không có Liễu Môn Nhân giúp sức có khi m·ất m·ạng từ lâu rồi.

- Liễu tiên sinh có nhiều thứ hay, phải cái cao ngạo, giá như…

Cả hai mưu sĩ chẳng hẹn mà cùng im lặng. Dẫu sao họ cũng chỉ là môn khách, chẳng phải cái gì nói ra cũng được áp dụng nhưng thân ăn nhờ ở đậu chẳng thể làm gì hơn được.

- Lý Sứ tướng sẽ cử binh đến tiếp ứng nhưng bản tính Sứ tướng không quyết đoán. - Từ Quý Châu than thở. - Dựa tình hình mà liệu thì… sợ là viện binh thấy không giải vây được có khi cũng chờ thời cơ mà thì giờ của cha con họ Cao không nhiều.

Liêu Nhất Khổng bỗng nhiên tỏ ra hào hứng:

- Mấy năm trước nhìn vạn quân giao chiến mà tại hạ chẳng lo sợ, nay các bên còn chưa đủ vạn quân đánh nhau chả hiểu sao trong lòng cứ thấp thỏm.

Từ Quý Châu cảm thông:

- Là do tiên sinh muốn xem phỏng đoán của bản thân có đúng hay không đó mà. Hai ta háo hức với cái mới lạ cũng phải thôi. Bởi tiên sinh nói ra nên giờ ta cũng tò mò xem dự liệu của tiên sinh đúng hay không.

Liêu Nhất Khổng cười mà rằng:

- Chỉ là phỏng đoán mà thôi, tiên sinh đừng bận lòng. Có điều… giả như được giao quyền lúc này thì tiên sinh sẽ hành động ra sao?



Từ Quý Châu thật thà nói:

- Tốt sang sông nào có thể lùi, nước cờ sai ngay từ đầu thì… thôi thì mất tốt. Thứ cần bây giờ là đừng mất thêm nữa mà thôi.

- Quân Tốt! Hay cho lời ví von của tiên sinh, quả thật cha con họ Cao như quân Tốt trong bàn cờ.

Trong quân doanh, Cao Quang Chương lặng ngồi nghe con trai giãi bày mọi sự xảy ra với giọng điệu có phần chua chát và chẳng bỏ sót chi tiết nào, thi thoảng lại cật vấn thêm đôi ba câu. Chuyện đã xong, Cao Tòng Chinh ngồi đó, ánh mắt buồn rầu nhìn thanh gươm đặt trên mặt bàn.

- Mạc tặc trẻ người nhưng lòng dạ thâm sâu khó đoán. - Cao Quang Chương nhận định. - Hắn đã biết con lập quân lệnh trạng nên thả con về. Ta có hai đứa con trai, một đứa hắn trả để ta tự tay chôn cất, còn con… hắn muốn ta giương mắt nhìn người ta khuông phò c·hặt đ·ầu.

- Con không s·ợ c·hết, thưa cha! - Cao Tòng Chinh nói với giọng dứt khoát. - Nhưng… ánh mắt hắn nhìn con khiến con có cảm giác hắn thấu tâm can. Hoặc… hoặc như hắn con coi như con khỉ múa may làm trò.

Cao Quang Chương hơi cúi đầu suy ngẫm rồi cười, nụ cười nửa buồn nửa khổ:

- Hắn có quyền như thế, kẻ mạnh có quyền ấy. Hắn hành sự lỗ mãng, coi khinh võ tướng là có chủ đích cả. Hắn cho cha con ta lựa chọn giữa quy hàng hoặc chống đến c·hết mà… đằng nào cũng c·hết. C·hết dưới gươm của hắn nay của Sứ tướng đây?

- Con không phục, không đời nào hàng k·ẻ g·ian trá như thế!

- Nhưng ta không đành lòng nhìn đầu con rơi! Nửa đời người ta theo Sứ tướng, chả nhẽ hai đứa con lại vì Thiên Đức mà uổng mạng ư? Nói vậy… ta cũng chẳng thể phản bội lại Lý Sứ tướng được. Đúng là đường về thật khó, nhìn thì gần mà xa vời vợi.

Cao Quang Chương đi lại trong trướng một lúc lâu, mãi cho đến lúc quân hầu cấp báo cứu viện đã đến.

- Sẵn sàng rút xuống thuyền ngay khi cập bến, đưa những người b·ị t·hương sang trước. - Cao Quang Chương truyền lệnh. - Quân bộ trước, quân pháo sau!

Cao Tòng Chinh đứng sẵn đợi lệnh, Cao Quang Chương nói:

- Con ra bờ sông đôn đốc, ta ở đây kẻo ba quân nhốn nháo!

Cao Tòng Chinh vội nói:

- Cha! Cha đừng đổi mạng cho con như vậy! Con sống không yên.

Cao Quang Chương cương quyết:

- Đây là lệnh! Con phải thi hành! Chúng ta c·hết thì chỉ có một mạng, còn cả ngàn binh sĩ ngoài kia!

Mệnh lệnh truyền xuống phải thi hành song Cao Tòng Chinh không cam tâm, lê đôi chân nặng trĩu dẫn thân binh đi về hướng sông. Quân báo với Chinh rằng Lý Uy dẫn quân cứu viện nhưng chưa thể cập bờ vì Yết Kiêu đã ngấp nghé t·ấn c·ông. Cao Tòng Chinh chỉ khẽ gật rồi bước nhanh, tự lên tháp canh trông cho rõ.

Xa xa chừng năm mươi chiến thuyền La thành kéo cờ neo giữa dòng chưa rõ hành động tiếp theo là gì. Đứng trông ra, Cao Tòng Chinh có chút bất an trong lòng bởi Lý Uy và Cao Quang Chương vốn có hiềm với nhau. Số là mấy năm trước Cao Gia Kiệt chuẩn bị thành thân với ái nữ họ Lý như hẹn ước song Lý Uy lại dâng con gái cho Trữ quân nhằm củng cố địa vị trong quân và hiện tại là Hữu Tướng quân. Cao Quang Chương là bộ tướng của Lý Mẫn, Lý Mẫn cùng dòng họ với Trữ quân còn Lý Uy thì không phải. Cao gia và Lý gia sau chuyện đó xem như không còn giao tình nữa.