Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 497: Bầu trời xám xịt




Chương 497: Bầu trời xám xịt

Cao Tòng Chinh hướng ánh mắt căm giận nhìn chòng chọc kẻ đang thản nhiên ngả lưng trên chiếc ghế tre phủ da hổ đặt cạnh một gốc cây lớn, trong đầu hiện lên bao nhiêu suy nghĩ nhưng mong muốn tột bậc lúc này của Cao Tòng Chinh là có thể bóp c·hết kẻ đó bằng đôi bàn tay đang bị trói chặt ra sau.

Mơ ước mãi chỉ là mơ ước mà thôi.

- Mời nước Cao tướng quân chưa các em?

Một nữ binh bưng bát nước đến, Cao Tòng Chinh dùng miệng hất ra, nhổ toẹt một cái, nhếch miệng cười:

- Đừng giả nhân giả nghĩa, ta đã trong tay các người, muốn chém muốn g·iết thì tuỳ!

Chương hỏi An Nhữ Hầu:

- Cậu định chém anh ta à?

An Nhữ Hầu đáp:

- Dạ thưa không ạ, tôi chỉ đấm hắn!

Chương tỉnh bơ khịt mũi lấy một cái, anh hỏi Lê Phụng Hiểu:

- Ông đánh giá tay họ Cao này thế nào?

Lê Phụng Hiểu nhìn Cao Tòng Chinh rồi cười nhạt thưa rằng:

- Hữu dũng vô mưu thưa Đại Vương. Bắt hắn là công của An Nhữ Hầu nhưng làm hắn sợ đến đái ra quần là do bên cô Cúc ạ.

Bọn Triệu Nhã Lâm che miệng cố nhịn cười nhưng tiếng khúc khích vẫn vang lên đâu đó khiến Cao Tòng Chinh thẹn đỏ mặt. Bây giờ Tòng Chinh mới nhận ra đũng quần ướt tự bao giờ nay đã sắp khô.

Chương thở dài, vẻ mặt buồn bã:

- Thôi, binh sĩ thì bắt giữ đem về thành Sơn Tây còn tay họ Cao này thả hắn đi! Tướng sĩ Thiên Đức ta còn chưa dùng hết, giữ hắn làm tù binh chỉ tốn cơm gạo mà thôi.

Lê Phụng Hiểu vội đứng ra nói:

- Bẩm Đại Vương, họ Cao này tuy vô dụng nhưng ta giữ lại làm tù binh cũng tốt vì thành Sơn Tây cần phải xây cất lại. Xin Đại Vương suy xét ạ.

Chương phẩy tay:

- Thiếu một người như hắn cũng chẳng sao. Lần trước Cao lão tướng quân đã mất Cao Gia Kiệt, ta lấy làm buồn lòng. Nay giữ hắn lại tuổi già Cao lão tướng quân biết cậy nhờ ai! Ta cũng cần cho Cao lão tướng quân biết Vạn Thắng vương chỉ cần binh chẳng cần tướng La thành. Ông nhìn xem, hắn hận ta thế kia, cho hắn về trại rồi đánh tiếp, các ông lập thêm công chẳng phải tốt ư?

Lê Phụng Hiểu cúi nhìn Cao Tòng Chinh bĩu môi tỏ vẻ khinh bỉ rồi lui lại.

- Trả hắn về trại! - Chương nhắc thêm. - Đổi cho hắn cái quần khác.



Cao Tòng Chinh gào lên khi bị An Nhữ Hầu lôi đi:

- Mạc tặc đừng xảo biện! Ngươi là đồ khốn! Ta nhất định sẽ g·iết ngươi!

Chương cười nhạt:

- Ồ! Khá khen cho khẩu khí của ngươi. Muốn g·iết ta ư?

Chương gõ nhẹ một nhịp lên thành ghế, Triệu Nhã Lâm từ đằng sau bước đến chờ lệnh. Chương hỏi nhỏ:

- Em có đánh bại được hắn ta không? Bằng quyền cước?

- Hắn khoẻ nhưng em không tin mình sẽ thua hắn, xin Đại Vương tin nơi em.

- Ta chưa bao giờ nghi ngờ. - Chương bật cười ngước lên nhìn Nhã Lâm. - Ta muốn vũ nhục hắn, em hiểu chứ?

Nhã Lâm khẽ gật, Chương nói lớn với Cao Tòng Chinh:

- Cô gái trẻ này muốn đánh quyền với ngươi, ngươi có sợ không? Đánh bại được Thị vệ trưởng của ta cũng xem như g·iết được ta rồi đấy! Ngươi có thể từ chối vì ta đã tha cho ngươi rồi, quân du hí ngôn.

An Nhữ Hầu và Lê Phụng Hiểu tròn mắt nhìn về phía Chương định lên tiếng can ngăn nhưng thấy Chương ngẩng lên nhìn ngó trời mây nên lại thôi.

- Mạc tặc! Ngươi thật coi thường ta quá thể!

Chương khẽ lắc đầu và nói:

- Ta không coi thường ngươi mà khinh thường vì ngươi chẳng có trí. Thôi thì ngươi sẽ nói ta mưu mô xảo quyệt lừa bắt ngươi, vậy nay ngươi đánh với mỹ nhân của ta xem thế nào chứ? Ngươi bại thì thật bất tài, ta thả ngươi là đúng vì ngươi chẳng có giá trị gì cả.

Cao Tòng Chinh lập tức nhận lời, An Nhữ Hầu áp giải anh ta đi thay quần. Triệu Nhã Lâm xin phép rồi ra một khoảng đất trống gần đó đợi sẵn. Lê Phụng Hiểu bấy giờ mới lại gần Chương thì thào:

- Bẩm Đại Vương…

Chương rót nước đưa cho Lê Phụng Hiểu rồi nói:

- Điều binh khiển tướng cô ấy chưa biết nhưng đánh tay đôi thì không tệ đâu, ông đừng lo.

- Dạ bẩm, tôi vẫn biết như vậy nhưng…

Chương cười:

- Ta yêu mỹ nhân nhưng nếu cô ấy không có tài sao giữ chức Thị vệ trưởng được chứ? Lão tướng của chúng ta và Chị Xuân rồi ông thầy Lý An đều truyền thụ võ nghệ cho cô ấy và nhận xét có tố chất. Sức vóc của nữ khó bằng nam nhưng hãy tin ở cô ấy, ai cũng có ít nhất một cơ hội mà. Nếu Nhã Lâm thua ta về bắt vạ những người đã truyền thụ cho cô ấy.



- Dạ, dạ! Thưa Đại Vương, liệu tin tức thu được có đáng tin không ạ?

- Nhiều kẻ cùng khai như vậy nên chắc là thật. Hắn trở về La thành cũng c·hết thì tội gì ta giữ hắn? Hãy để hắn c·hết với lòng trung thành.

- Còn nếu như…

Chương đưa ngón tay che miệng, cười ranh mãnh:

- Kịch hay hãy còn, ông vội làm gì chứ.

- Dạ thưa, được tham chiến với Đại Vương đúng là mở mang tầm mắt ạ.

- Ông đừng có tâng ta lên như thế, ta chỉ muốn sau này mọi người bớt mệt mà thôi.

Đoạn cả hai người cùng cười lớn rồi hướng sự chú ý ra bãi đất trống.

Cao Tòng Chinh cao hơn Triệu Nhã Lâm nửa cái đầu, thân hình khá rắn rỏi. Đối với Chinh thì phân cao thấp với nữ nhân là một sự sỉ nhục nhưng thẹn quá mất khôn. Cao Tòng Chinh muốn hạ gục đối thủ thật nhanh nên tung ra những cú đấm đầy sức mạnh, tưởng như có thể rời non lấp bể đến nơi. Triệu Nhã Lâm vừa né tránh vừa lùi nên Cao Tòng Chinh càng sấn đến. Ngoài đòn tay, Cao Tòng Chinh quét trụ nhưng vẫn chưa đánh trúng đối thủ, anh ta hằm hè:

- Ả nha đầu thối! Ngươi có bài vở gì mau cho ta xem, định trốn đến bao giờ?

Triệu Nhã Lâm mặc kệ lời khiêu khích của đối thủ, cô nàng nhanh nhẹn và tận dụng triệt để điều này khiến Cao Tòng Chinh mấy lần tung nắm đấm vào hư không. Những người đứng xem đều cười khiến Cao Tòng Chinh càng thêm phần sôi máu muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ nên quyết định nhào đến túm lấy Nhã Lâm định vật xuống. Cô gái họ Triệu thay vì né tránh lại ngã người ra phía sau co hai chân lựa theo đà của Tòng Chinh hất anh ta ngã lộn qua đầu.

Cao Tòng Chinh bật dậy, hai mắt đỏ lừ vằn lên những tia máu rồi xông đến tung ra liền mấy cước quyết triệt hạ đối thủ cho kì được nhưng Triệu Nhã Lâm đều đỡ được. Trong một đòn thế Cao Tòng Chinh tung cước nhắm đến phần giữa cổ và cằm Triệu Nhã Lâm, nàng bất thần hụp người xuống, một tay đỡ phần bắp chân của đối thủ, tay còn lại chống xuống đất đồng thời tung cước thẳng vào hạ bộ của Cao Tòng Chinh khiến anh ta ối lên một tiếng rồi nằm lăn lộn dưới đất. Nữ binh bấm tay nhau nhịn cười trong khi nam nhân có mặt, gồm cả Chương, nhăn mặt nhìn nhau và dường như ai cũng cảm thấy thốn dưới rốn.

Cao Tòng Chinh đứng được dậy, hai đầu gối khép chặt vào nhau, hai hàm răng cắn chặt chỉ mặt Nhã Lâm mắng:

- Thứ bỉ ổi đê tiện, đồ tiện nhân!

Triệu Nhã Lâm mặt không biến sắc, cất giọng tỉnh bơ:

- Vậy lần sau giao kèo không được đánh vào hạ bộ mới được!

Rồi nàng quay gót đến trước mặt Chương cúi người thay cho lời nói. Chương nhoẻn miệng cười gượng gạo, gật đầu liền mấy cái trong khi Lê Phụng Hiểu húng hắng ho lỉnh ra chỗ khác.

- Bọn chúng bay từ tướng đến quân đều là lũ hèn bất chấp thủ đoạn!

Cao Tòng Chinh luôn miệng mắng chửi, mãi sau Chương mới nói:

- Thôi thua mỹ nhân rồi thì về đi, từ rày về sau ngươi nên đổi thành họ Thấp chứ cao quá không tốt đâu. Về nhắn với Cao lão tướng quân rằng họ Cao xem như bỏ.

Cao Tòng Chinh bị áp giải đi xa rồi nhưng tiếng chửi mắng vẫn còn vọng lại thêm một lúc, Chương chép miệng:

- Một kẻ đáng thương! Sao hắn lập quân lệnh trạng làm gì nhỉ?

Chẳng ai trả lời được nên Chương bảo mọi người mau về vị trí tranh thủ nghỉ ngơi một lát khi trời đã sẩm tối. Chỉ còn lại đội nữ thị vệ Nhã Lâm mới bẽn lẽn hỏi Chương:



- Em đánh vậy có được không ạ?

- Ta chả phải con nhà võ, không thể đánh giá nhưng em thắng hắn là em giỏi hơn.

- Nhưng hạ hắn như vậy không được đàng hoàng ạ.

Chương xoa đầu Nhã Lâm, tươi cười nói:

- Kết quả quan trọng hơn! Em là Thị vệ trưởng cần gì đánh đẹp, hạ được kẻ có m·ưu đ·ồ xấu bằng mọi cách nhanh nhất là được.

- Vâng ạ!

Chương hít hà:

- Ta đau thay hắn! Ây!

Chương lắc đầu quay đi, bỏ lại đám nữ nhân cố nhịn cười.

An Nhữ Hầu áp giải Cao Tòng Chinh đến gần trại rồi quay về, Cao Tòng Chinh hỏi:

- Kẻ kia! Ngươi tên gì?

- An Nhữ Hầu ở Đằng Châu!

An Nhữ Hầu đáp ngắn gọn rồi quay đi. Cao Tòng Chinh lại mắng chửi:

- A! Lũ Đằng Châu hèn mọn chúng mày quỳ gối làm tôi cho Mạc tặc hèn hạ, tao khinh!

An Nhữ Hầu dừng chân, ngoái đầu lại cười nhạt:

- Mày thật đáng thương! Tao làm tôi cho Vạn Thắng vương mà hèn ư? Cũng chả sao. Cha con họ Cao tưởng thế nào hoá ra toàn đám thất phu làm tôi mọi cho kẻ thông dâm với thê th·iếp của cha. Đã vậy thì thôi đi, giờ lại phải cúi đầu nghe kế sách của đám văn sĩ ngoại bang, ta khinh! Cha con mày không thức thời thì sống cũng vô ích thôi.

Nhổ toẹt một cái, An Nhữ Hầu cùng binh sĩ bỏ đi một mạch mặc Cao Tòng Chinh đứng c·hết trân trên cánh đồng trống thêm một hồi mới lững thững về doanh.

Cao Quang Chương hớt hải chạy ào ra đón con trai trở về trong bộ dáng không mảnh giáp, đầu tóc rối bù, mặt mày thâm tím. Trước mặt binh sĩ, Cao Tòng Chinh nói bản thân đã trốn thoát được rồi cắm đầu bước nhanh về hổ trướng. Cao Quang Chương cảm thấy có gì đó rất lạ nhưng nhất thời không tiện hỏi. Hơn hai trăm binh sĩ tháo chạy tìm đường về trại trước đó hơn nửa canh giờ đều báo tướng quân lành ít dữ nhiều, vậy mà…

Trời đổ mưa, cơn mưa ban đầu nhỏ, càng về khuya càng nặng hạt, đến tảng sáng mới ngớt. Sau một đêm mưa, nước sông Tích Lịch dâng cao, đục ngầu, cuồn cuộn chảy và chiến thuyền Yết Kiêu vẫn thấp thoáng ở phía hạ lưu sẵn sàng ngược dòng bất cứ lúc nào.

Cao Tòng Chinh vẫn ở trong hổ trướng, chẳng biết anh ta suy nghĩ điều gì mà ngồi bất động như pho tượng suốt cả đêm chẳng buồn ăn uống. Bát cơm trắng trên bàn nhỏ trước mặt đã nguội lạnh tự bao giờ. Cao Quang Chương không gặng hỏi vì khi suy nghĩ thông suốt tự nhiên con trai sẽ nói với ông. Cao Quang Chương cũng thức trắng một đêm, với kinh nghiệm vốn có, Cao tướng quân đồ rằng con trai đã b·ị b·ắt nhưng vì sao được thả về thì không tài nào biết được.

Cao Tòng Chinh chậm rãi rời chỗ ngồi ra ngoài hổ trướng nhìn ngang ngó dọc rồi ngước lên bầu trời u ám sau cơn mưa. Bất chợt Tòng Chinh quay trở vào hỏi cha:

- Mưa lớn như vậy nước sông dâng cao khó mà qua sông, chiến thuyền bao giờ đến cha nhỉ?

Cao Quang Chương thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi nhưng mau chóng lấy lại vẻ bình thản bảo Tòng Chinh hãy ngồi xuống. Tòng Chinh thở dài trở lại chỗ cũ, trên môi xuất hiện nụ cười có phần chua chát.