Chương 482: “Tiểu đoàn ba trận thắng”
Bố trí đâu vào đó xong xuôi, Linh Thông Thuận chuẩn bị phát lệnh bỗng quân sĩ báo cáo:
- Có một đội quân kỵ sắp sửa đi qua ạ!
Linh Thông Thuận hỏi lại:
- Bao nhiêu?
- Báo cáo, chưa rõ số lượng, mới chỉ thấy cờ xí đằng xa.
- Bá·m s·át tình hình báo cáo thường xuyên!
Một lúc sau, Linh Thông Thuận có đầy đủ thông tin cần thiết và quyết định nằm phục, chờ cho đội kỵ binh chừng hơn trăm người đi qua vị trí mai phục mà Thuận đã chọn. Sau ba tiếng súng hoả mai đồng loạt bắn chỉ thiên vang lên trong đêm tối, từ vị trí ẩn nấp gần con đường đất gồ ghề, hàng trăm mũi tiễn nhắm sẵn mục tiêu phóng ra như mưa. Đoàn người đi trong đêm chẳng thấy đầu cũng không thấy đuôi giật mình khi nghe âm thanh lạ. Tiếng hô xung phong vang dậy đất, xé toạc màn đêm.
Quân mai phục nhất tề bật dậy, vừa chạy vừa dùng nỏ Liên châu bắn cho đến khi hết tiễn trong ổ mới rút đoản đao sáng quắc ra. Đội kỵ binh không phòng bị, đường lại hẹp, chỉ đủ cho một ngựa bị tập kích ngang sườn ở cự ly gần nên chẳng kịp phản ứng, một vài người t·hiệt m·ạng, số b·ị t·hương và vài người may mắn khi loạt tiễn bắn hụt, phi ngựa xuống cánh đồng lúa tháo chạy.
Đúng như hiệp đồng, ba đội mai phục cùng đổ ra đánh bất ngờ nên chiếm lợi thế ngay từ phút đầu nhập trận trong khi đối phương còn ngơ ngác. Phản ứng đầu tiên mà hầu hết những người tải lương hay áp tải lương là quăng đòn gánh trên vai, vứt khí giới bỏ chạy thục mạng tìm đường sống dưới ánh trăng khuya dát vàng lên vạn vật. Đoàn vận lương đã đi qua không lọt phục kích hò nhau chạy cho mau, đoàn chưa tới quay lại tìm đường khác thay vì kéo nhau trợ giúp. Binh sĩ TB31 bắn chỉ thiên uy h·iếp nhiều loạt, thêm vài ba âm thanh đanh gọn khuất phục số ít kẻ có ý định chống đối.
Cách đặt phục binh trên ba vị trí của Linh Thông Thuận tỏ ra hiệu quả. TB31 bắt giữ tại chỗ hơn năm trăm tù binh, gần một trăm con ngựa, vài chục trâu bò cùng nhiều lương thảo bị bỏ lại trên đường. Đặc biệt, TB31 và cấm quân không ai t·hiệt m·ạng. Tất cả những ngọn đuốc rơi trên vệ cỏ, bờ ruộng, lùm cây nhanh chóng bị dập tắt để không lộ quân số. Trong khoảng thời gian thu dọn chiến lợi phẩm vẫn vang tiếng súng lẫn âm thanh đặc trưng của lựu đạn khắp nơi, vừa để trấn áp những kẻ mới b·ị b·ắt, vừa xua đuổi những kẻ có ý định quay lại và ngầm phô trương thanh thế.
Mọi sự diễn ra thuận lợi, Linh Thông Thuận đốc thúc quân sĩ mau chóng tiến hành các việc theo kế hoạch đã định do trời sắp sáng. Đúng lúc ấy một binh sĩ chạy vội đến, giọng hoảng hốt:
- Báo cáo, các rương do bọn quân kỵ bỏ chạy để lại toàn vàng và bạc ạ!
Linh Thông Thuận giật mình, vội vàng xem rõ thực hư. Bên ánh đuốc đỏ lòm, 15 rương gỗ chứa đầy bạc nén, vàng thỏi, châu báu, vòng trang sức đủ loại. Linh Thông Thuận hoa mắt, bàn tay run rẩy cầm chiến lợi phẩm lên xem cho rõ.
- Ba rương nhỏ đựng vàng thỏi, một rương trang sức, còn lại là bạc ạ!
Đôi tai Linh Thông Thuận phút chốc như muốn ù đi. Từ thuở nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Thuận nhìn thấy nhiều vàng bạc đến vậy. Phùng Nguyên Hoàn kiểm tra một lượt, yêu cầu binh sĩ đóng nắp rương lại rồi bước đến hỏi Linh Thông Thuận nên xử trí thế nào. Linh Thông Thuận như bừng tỉnh, vội nói:
- Thứ này mang hoạ mất thôi! Huy động tù binh khiêng về điểm hẹn cùng với gạo trắng và thóc.
Phùng Nguyên Hoàn nói:
- Còn rất nhiều khoai sắn và các loại hạt.
- Mấy thứ đó đem được gì thì đem. - Linh Thông Thuận bảo với Phùng Nguyên Hoàn. - Số châu báu này nhờ anh bảo vệ, nhất định phải đưa về thuyền. Mau mau!
Linh Thông Thuận ở lại đoạn hậu cùng năm trăm quân trang bị mạnh. Phùng Nguyên Hoàn cùng đại bộ phận TB31 áp giải tù binh và chiến lợi phẩm về điểm hẹn. Tiếp đó, Phùng Nguyên Hoàn áp tải châu báu đến nơi chiến thuyền đang chờ.
Sở dĩ Linh Thông Thuận tỏ ra hấp tấp như vậy là bởi Thuận suy đoán, số châu báu Thuận vừa chiếm được, Đông Chinh vương sẽ dùng cho việc chi trả lương bổng cho ba quân. Biết bị mất, Đông Chinh vương sẽ không thể ngồi yên.
Thuận đã tiên liệu đúng.
Mặt trời lên cao bằng ngọn sào, các toán trinh sát đồng loạt đưa tin về. Từ phía Nam có một đạo kỵ bộ ước chừng hơn nghìn quân đang tiến về khu vực bọn Thuận phục kích lúc đêm. Phía Đông Bắc cũng có một đạo kỵ bộ hỗn tạp, quân số không ít hơn một nghìn.
- Như vậy, đạo đang từ hướng Đông Bắc kéo đến có cả thổ binh người Mường, người Dao và Sán Chay. - Linh Thông Thuận nhận định. - Còn đạo từ phía Nam ắt do Đông Chinh vương cử đến.
Linh Thông Thuận yêu cầu các toán trinh sát bám theo di biến động của địch quân đồng thời lui về điểm hẹn án binh bất động.
Đỗ Duy Trung dẫn đội kỵ bộ từ hướng Nam đến địa điểm bị phục kích trông thấy lương thảo vương vãi nhiều nơi, hơn một trăm thây nằm gọn gàng bên vệ cỏ, máu đã khô. Đỗ Duy Trung lệnh binh sĩ toả ra tìm kiếm dấu vết phía bên phải con đường mòn và phát hiện nhiều dấu vết để lại thể hiện quân mai phục không ít. Vốn vài lần thất kinh vì những quả nổ, lại không nắm rõ được binh lực của đối thủ có bao nhiêu, Đỗ Duy Trung đành tạm dừng chân chờ thêm tiếp viện từ Sơn Vi đến. Binh đông, Đỗ Duy Trung chia thành hai đạo nhắm hướng Tây ghé Bắc, dò theo dấu vết một cách cẩn trọng. Được chừng mấy dặm dấu vết lộn xộn ở một quãng rồi tách ra hai ngả, thậm chí trên cỏ còn vương vãi chút gạo, đôi chỗ là khoai sắn khô cắt lát khiến Đỗ Duy Trung vô cùng phân vân. Trong thâm tâm, Trung không muốn thực hiện nhiệm vụ này nhưng đâm lao thôi đành theo lao, Đỗ Duy Trung nhắm hướng chính Tây, đạo còn lại theo hướng Tây Bắc mà không hề biết rằng những dấu vết để lại trên cỏ cây hay những dấu chân dính bùn hằn trên thảm cỏ xanh đều do Linh Thông Thuận dặn binh sĩ cố tình để lại. Nếu dò theo dấu vết, hai đạo binh sẽ tiến đến gần bờ Xích Giang sau đó… vòng lại gần điểm chia tách!
Linh Thông Thuận muốn đánh một trận ra trò, binh sĩ TB31 và cả bọn Phùng Nguyên Hoàn cũng vậy. Tuy nhiên, một khi các định đánh sẽ phải chắc thắng bởi nơi này nằm ở hậu phương của Ngô Tất Sắc, đường lui chỉ có một lối. Lực lượng một nghìn năm trăm quân phải đánh với hơn hai nghìn kể ra Linh Thông Thuận chẳng ngán, thậm chí còn tự tin nắm phần thắng. Nhưng chiến thắng mà thiệt binh hại tốt nhiều sẽ không được đánh giá cao, trận đánh này thực tế không nhất thiết phải đánh. Phải biết rằng TB31 lấy quân từ các trung tâm huấn luyện, tính là lực lượng dự bị của 4 huyện thuộc phủ Thiên Đức. Đại đoàn Thánh Dực tuyển chọn bộ binh bổ sung sẽ ưu tiên chọn từ TB31 và chưa từng chọn tất cả! Bởi vậy lính hiện tại ở TB31 đều muốn thể hiện mình xứng đáng sung vào quân chủ lực trong các tiểu đoàn trực thuộc Đại đoàn Thiên Đức, Đại đoàn Thánh Dực. Giờ đây Đỗ Duy Trung trúng kế, chia quân hai ngả, Linh Thông Thuận sẽ dẫn binh dồn sức đánh tập hậu một trong hai đạo này.
Phùng Nguyên Hoàn đề nghị Linh Thông Thuận đánh Đỗ Duy Trung nhưng Linh Thông Thuận lại bảo:
- Dụng binh tuyệt đối không được để tình cảm lấn át lí trí. Thầy Lý An đã dạy chúng tôi như vậy. Tôi biết anh Hoàn muốn đập tay Trung nhưng để chắc thắng thì chúng ta đánh bọn còn lại bởi đám ấy hỗn tạp trong khi tay Trung nắm toàn quân chính quy cả đấy.
Chờ cho những binh sĩ sau cùng của toán Tây Bắc khuất phía chân trời, bóng cờ xí chẳng còn trông thấy nữa thì Linh Thông Thuận mới hành động. Gần nửa canh giờ đuổi theo, Linh Thông Thuận trông rõ cờ xí của đối phương thấp thoáng bên sườn đồi trước mặt liền hạ lệnh xông lên. Linh Thông Thuận dẫn đầu, bên cạnh có Phùng Nguyên Hoàn, theo sát phía sau có năm trăm tay súng rồi mới đến quân cung nỏ, đao kiếm.
TB31 tràn lên, súng bắn, lựu đạn nổ vang. Hai bên giao chiến dưới sườn ngọn đồi không tên. Cuộc chiến diễn ra không quá ác liệt vì lực lượng cũng như hoả khí của TB31 vượt trội, chưa quá một khắc đồng hồ lâm trận thì đối phương mạnh ai nấy chạy tháo thân bỏ lại gần hai trăm quân t·hiệt m·ạng. TB31 bắt được hơn hai trăm tù binh, ba chục con ngựa, b·ị t·hương nặng nhẹ mấy chục người và hơn hai mươi binh sĩ t·hiệt m·ạng. Có được chiến thắng chóng vánh, lại nắm rõ được quân số của Đỗ Duy Trung, Linh Thông Thuận liền dẫn gần một nghìn quân tiến về hướng Nam quyết đánh với Đỗ Duy Trung cho Phùng Nguyên Hoàn thoả lòng. Số binh sĩ TB31 còn lại áp giải tù binh và đưa thương binh tử sĩ về nơi thuyền neo đậu.
Chiều muộn, Linh Thông Thuận phát súng lệnh, TB31 nằm phục trong khoảng rừng thưa thớt đổ xô ra đánh thằng vào sườn đội quân của Đỗ Duy Trung đang vội vã quay về địa điểm ban sáng. Trước đó, Đỗ Duy Trung nhận ra các dấu vết để lại có hình vòng cung quay về nơi xuất phát liền biết trúng kế. Sợ bị chặn lối về, Đỗ Duy Trung thúc quân đi mau trước khi trời tối.
TB31 phủ đầu bằng lựu đạn, tiếp đó là hoả mai nên mau chóng chia cắt đội hình của Đỗ Duy Trung thành hai phần. Đỗ Duy Trung tức tối quất ngựa quay lại, Phùng Nguyên Hoàn cưỡi ngựa chắn ngang buông lời mắng nhiếc trước khi hai tướng lăn xả vào đâm chém lẫn nhau.
Trận đánh diễn ra tương đối ác liệt!
Đỗ Duy Trung giao chiến với Phùng Nguyên Hoàn mãi không thắng được mà quân sĩ t·hiệt m·ạng và b·ị t·hương nhiều vì lựu đạn, càng đánh lâu càng bất lợi nên rút lui. Phùng Nguyên Hoàn đuổi theo, Linh Thông Thuận cũng dẫn binh xông pha đằng sau.
Trời sập tối, Đỗ Duy Trung thoát được cùng phân nửa quân sĩ. Số còn lại m·ất m·ạng, b·ị t·hương và t·ử t·rận. TB31 mất hơn một trăm binh sĩ trong trận này. Có được liên tiếp 3 chiến thắng dựa vào mưu trí hơn là sức mạnh nhưng Linh Thông Thuận chẳng dám chậm trễ, vội đưa thương binh, tử sĩ, tù binh đến nơi thuyền chiến neo đậu và xuôi dòng về thành Sơn Tây khi trời đã tỏ. Đây là quyết định đúng của Linh Thông Thuận bởi ngay trong đêm, Đỗ Duy Trung cùng hàng nghìn thổ binh truy lùng cho bằng được TB31 hòng rửa hận. Mãi đến khi phát hiện được bến tạm neo thuyền, biết TB31 đã mất dạng, Đỗ Duy Trung đành ngậm hờn thu binh về Sơn Vi.
Do số vàng bạc chiến lợi phẩm do TB31 thu được nên Phùng Hiền không nhận. Sơn Tây vương lại bảo bạc vàng trong thành không thiếu nên Thiên Bình chẳng ngại mà đứng ra cảm tạ. Số châu báu sau đó được giao về ngân khố Thiên Đức. Nhờ chiến công đánh ba trận thắng liên tiếp, thu chiến lợi phẩm giá trị khiến quân phản loạn Sơn Tây mất đi nguồn tài chính đáng kể và bắt giữ số lượng lớn tù binh, lúc luận công ban thưởng, Vạn Thắng vương đổi phiên hiệu TB31 thành Tiểu đoàn bộ binh 31 trực thuộc Thánh Dực quân dưới quyền Linh Thông Thuận. Sĩ quan và binh sĩ Tiểu đoàn 31 nhận thưởng 1 tháng lương cùng 30 cân gạo trắng và một tuần phép. Bên cạnh đó, toàn bộ binh sĩ tiểu đoàn được trang bị súng hoả mai mẫu mới nhất và kỳ hiệu thêu dòng chữ “Tiểu đoàn ba trận thắng” do Vạn Thắng vương ban tặng.